Giang Lạc lười biếng chuyển cái ghế ra ngồi trước cửa, ngồi phịch ở trên ghế dựa vào tường, phơi nắng y như mấy ông cụ.
Ánh dương rực rỡ chiếu lên gương mặt cậu, đồng tử Giang Lạc như bị nhuộm thành màu vàng kim. Tóc đen sau ót nằm lộn xộn, vài sợi tóc bay lên vì tĩnh điện cũng biến thành màu vàng bởi ánh mặt trời.
hơi thở lạnh lẽo của mùa đông tràn vào mũi, vào mùa này thời tiết luôn rất hanh khô, môi dễ bị khô nứt, làn da dễ bị bong tróc. Nhưng Giang Lạc thì khác, gương mặt tràn đầy mùa xuân, tinh thần sáng láng. Cậu liếm liếm môi, mặc dù có hơi khô, nhưng không có gì đáng ngại. Cậu lười đứng dậy rót cho mình cốc nước, đúng là tới nhúc nhích cũng lười.
dư vị sau mộng xuân khiến người ta ngáp ngắn ngáp dài, trông biếng nhác hẳn đi.
Nhưng lần này tốt hơn lần trước ở chỗ lần này không cần phải dọn dẹp. Thoải mái trên phương diện tinh thần không có nghĩa là thân thể cũng bẩn, Giang Lạc hơi híp mắt lại, tiếc nuối nghĩ, không biết có phải vì lần này là ở trong mơ hay không mà tối hôm qua ác quỷ mãnh liệt lạ thường, thậm chí Giang Lạc còn không có cơ hội để chế giễu hắn.
Giang Lạc đã tính hết rồi, nếu phương pháp lợi dụng ác quỷ trong mộng có ích, cậu sẽ giả vờ ngày một lạnh lùng hơn, sau bảy ngày thì sẽ trở mặt vô tình, sắc mặt Trì Vưu nhất định sẽ rất khó coi.
Nghĩ đến đây, Giang Lạc không nhịn được mà xoay người bật cười, cười đến mức bả vai cũng run run. Nhưng cười xong, Giang Lạc lại bắt đầu chán đến ngẩn người.
Ác quỷ hiện lên trong đầu óc cậu.
"Tôi thật sự có hơi muốn củng cố vị trí tình nhân của chúng ta rồi đó."
Ác quỷ vừa dùng sức va chạm, vừa dùng năm ngón tay lạnh băng như tay người chết mạnh mẽ đan vào tay Giang Lạc, mang theo mùi mồ hôi và tình dục, khó hiểu nói: "Em nói rất đúng, tôi thích em, Giang Lạc."
Hắn thừa nhận.
"Tiếc thật."
"Từ giờ trở đi, từng tấc da, từng giọt máu của em."
"Đều là của tôi."
Ánh nắng ấm áp của mùa đông khiến người ta thấy buồn ngủ.
Giang Lạc định thần lại, không khỏi chậc một tiếng.
Nể mặt cảm giác thoải mái tối qua, Giang Lạc không thèm so đo mấy câu Trì Vưu đã nói với cậu.
Của anh?
Anh nằm mơ đi.
ánh mắt Giang Lạc chuyển đến trên bồn hoa, đầu giật giật, lại nghĩ tới chuyện Trì Vưu thích mình.
Cậu nhíu mày lại, xoa xoa mi tâm, đột nhiên thấy hơi phiền muộn.
Dù cho Trì Vưu có thích cậu hay không, Giang Lạc phải trả lại ba lần bị giết trước rồi tính tiếp.
thời gian phơi nắng trôi qua rất nhanh, lúc mười giờ, có tiểu đồng đến tìm Giang Lạc, "Sư huynh, đạo trưởng mời huynh đến hồ suối nhỏ."
So với hôm qua, hôm nay Giang Lạc đã chuẩn bị sẵn quần áo để thay. Cậu cầm đồ rồi theo tiểu đồng đi đến hồ suối nhỏ.
Sau khi đến, Vi Hòa đạo trưởng và Túc Mệnh Nhân đã đứng sẵn cạnh hồ để đợi cậu.
Túc Mệnh Nhân gật đầu cười, "Hôm nay tinh thần con trông rất tốt."
Giang Lạc khẽ cười, "Sau khi ngâm trong nước thánh, thể xác và tinh thần đã thư thái hơn rất nhiều."
Mặt Vi Hòa đạo trưởng không khỏi lộ ra vẻ tự hào, ông vuốt râu, "Bởi vì có công hiệu này nên nước thánh mới được người ta săn đón, giờ cũng không còn sớm, Giang Lạc, con mau xuống nước đi."
Giang Lạc nhìn mặt nước trong veo như mới, kiềm nén sự phiền chán trong lòng, chậm rãi cởi bỏ quần áo trên người, tựa như tán gẫu mà nói: "Đạo trưởng, khi nào sư phụ con mới được vào?"
"Không nay thì mai..." Vi Hòa đạo trưởng, "Sư phụ của con rất quan tâm con, còn chưa tới một tháng mà ông ấy đã muốn biết ô uế trên người con được thanh tẩy đến đâu. Con đừng lo, mặc dù hôm qua con vừa lên đỉnh núi, ô uế tuy được loại bỏ rất muộn, nhưng ta đảm bảo với con, tối đa chỉ năm, sáu ngày nữa thôi, toàn thân con sẽ trở nên thanh tịnh, muốn học gì cũng được."
Giang Lạc cười nhạt một tiếng: "Phép thuật đều là vật ngoài thân, con đã không còn quan tâm nữa."
Vi Hòa đạo trưởng hơi nghẹn, bối rối đến độ cà lăm, "Cái, cái, cái này phải học..."
Ông ta còn chưa dứt lời, Túc Mệnh Nhân đã nghiêng đầu, hơi gằn giọng, "Liên Thuần."
Vi Hòa đạo trưởng ngậm miệng, Túc Mệnh Nhân nói: "Ông đi xem mấy sư điệt của ông chút đi."
Vi Hòa đạo trưởng hơi do dự, nhưng nhìn Giang Lạc, rồi lại nhìn Túc Mệnh Nhân, cuối cùng vẫn mất tự nhiên cười cười, "Túc Mệnh Nhân nói đúng, nhóc Liên Bỉnh cháu ta bị thương cũng rất nặng, ta đi gặp nó một chút, hai người cứ tiếp tục ha."
Nói xong, ông cũng vội vàng rời đi. Trò bí mật giữa hai người bọn họ khiến Giang Lạc tò mò không ngớt, cậu thình lình hỏi: "Trông ngài rất trẻ, nhưng có vẻ các trưởng bối đều hơi sợ ngài."
Lão thiên sư tất cung tất kính với ông ta, Vi Hòa đạo trưởng cũng bị ông ta gọi thẳng tên. Trong sách gốc có nhân vật "Túc Mệnh Nhân" này không?
Túc Mệnh Nhân bật cười, "Nhìn ta trẻ lắm sao?"
Giang Lạc thành thật gật đầu, "Trông cũng chỉ trạc tuổi con thôi."
"Ta không còn trẻ nữa, " Túc Mệnh Nhân lắc đầu cười nói, "Con mau xuống nước đi, đừng để bị cảm lạnh."
trước khi xuống nước, Giang Lạc sờ chiếc khuyên tai trong túi, do dự mấy giây, vẫn quyết định không đeo nó lên mà chỉ đặt trong túi áo.
nước trong hồ suối nhỏ vẫn ấm áp dễ chịu, nhưng điểm khác nhau giữa hôm nay và hôm qua là Giang Lạc chỉ vừa đứng ở trong nước, nước đen quanh người đã nhuộm đen cả ao với tốc độ nhanh gấp đôi hôm qua, Giang Lạc âm thầm nhướng mày, hóa ra một giấc mộng xuân hiệu quả đến vậy?
Tên Trì Vưu này, vẫn hữu dụng lắm à nha.
Túc Mệnh Nhân hơi kinh ngạc nhìn mặt nước, nhíu mày nhỏ một giọt máu vào trong hồ.
Mặt nước sôi trào trong nháy mắt, nước thánh và nước đen mỗi bên chiếm một vùng, không bên nào nhường bên nào. Giang Lạc đã nghiệm chứng được suy đoán của mình, trong lòng cậu nhẹ nhõm, từ làn nước đen, cậu lại liên tưởng đến Trì Vưu.
Dòng suy nghĩ trôi xa, cảm giác sướng đến tận xương tối hôm qua lại bắt đầu lan ra từ đầu ngón tay. Giang Lạc luôn có cảm giác ác quỷ vẫn còn đang hôn lên tấm lưng mình, cậu không khỏi nắm chặt tay lại dưới nước, khoái cảm của tình dục lại phun trào ra trong làn nước nóng. Nhưng Giang Lạc giương mắt lên, lại phát hiện lúc cậu đang nghĩ về chuyện tối hôm qua, thế cân bằng giữa hai dòng nước đã bị phá vỡ, nước đen bắt đầu không ngừng tiến về phía trước.
Giang Lạc: ". . ."
Giang Lạc ho hai tiếng, ổn định lại cảm xúc, nước đen đã nhanh chóng yên tĩnh lại.
Túc Mệnh Nhân tự nhủ: "Kỳ lạ, ô uế hôm nay còn nặng hơn cả hôm qua nữa."
Sau đó, hắn lại ngẩng đầu nhìn Giang Lạc. Trong ánh mắt như có tia sáng kỳ dị lóe lên, nhưng hắn không làm gì, cũng không nói gì cả.
Giang Lạc vờ như không thấy được ánh mắt hắn, xem ngâm nước như tắm rửa. Một giờ chậm rãi trôi qua, chẳng hiểu sao Giang Lạc lại dần buông xuống lòng cảnh giác, cậu nhắm mắt nghỉ ngơi. Đương lúc cậu còn đang trong trạng thái nửa mê nửa tỉnh, Túc Mệnh Nhân mới đột nhiên gọi cậu dậy: "Giang Lạc."
lông mi Giang Lạcrung lên một cái, chậm rãi mở mắt ra.
không biết Túc Mệnh Nhân đã xuống nước từ lúc nào, hắn đứng trước mặt Giang Lạc bên trong màn sương mù dày đặc.
Giang Lạc lẳng lặng nhìn hắn.
Một hạt sương trượt từ thái dương dương của thanh niên tóc đen xuống làm ẩm ướt đôi môi khô khốc của cậu. Hình như Túc Mệnh Nhân đã luôn quan sát cậu, đồng tử của hắn dường như thật sự bị bao phủ bởi một tầng tuyết trắng, đôi mắt này mặc dù hàm chứa ý cười nhưng lại không có hơi người, kỳ quái đến nỗi khiến người khác phải rùng mình.
Mái tóc trắng mượt mà của Túc Mệnh Nhân buông thõng sau lưng, có hai sợi rũ xuống trước người hắn, mặt mũi hắn thực sự rất tuấn tú, dưới hơi nóng tràn ngập, trông hắn cứ như một tiên nhân vậy.
"Cậu có bằng lòng nghe một câu chuyện không?"
Hắn dịu giọng hỏi.
Giang Lạc ảo não xoay lại khẽ gật đầu.
"Rất nhiều năm trước, ta đã bói cho giới huyền học một quẻ, " Túc Mệnh Nhân nói không nhanh không chậm, như đang kể một câu chuyện không liên quan đến bản thân, "Kết quả của quẻ bói đó đã cho ta biết, giới huyền học sẽ bắt đầu chuyển từ thịnh sang suy, thậm chí sẽ có một trận tai họa ngập đầu."
"Toàn bộ giới huyền học, sẽ hủy diệt trong tay một người."
Hắn không khỏi bật cười, "Có phải nghe xong có chút không dám tin hay không?"
"Nhưng đây là sự thật, " vẻ mặt Túc Mệnh Nhân trở nên lạnh nhạt, "Vì tương lai của giới huyền học, vô số người làm cố gắng rất nhiều. Nhưng có một số kiếp nạn, dù cho cố gắng cũng vô phương tránh khỏi."
Túc Mệnh Nhân đột nhiên đưa tay, nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Giang Lạc.
Như thể bị bông tuyết chạm vào, đuôi chiếc khuyên tai trong túi khẽ lắc lư, đầu óc Giang Lạc nháy mắt đã sáng suốt một nửa.
cậu âm thầm đề cao cảnh giác.
Túc Mệnh Nhân dịu dàng mà nhìn cậu, trầm thấp nói: "Trên khắp thế gian này, chỉ con mới có thể kết thúc kiếp nạn này."
"Ta không thể, sư phụ của con không thể, những người khác cũng không thể, " hắn thở dài nói, khẽ lau đi giọt nước khác trên môi Giang Lạc, "Chỉ con mới có thể làm được, cũng chỉ có con mới có thể giết hắn."
Lời hắn cứ như mê hoặc, như là thôi miên, "Vì giới huyền học, vì sư phụ và bạn bè của con, con nhất định phải đi kết thúc tai họa này, có được không?"
--------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Chương này không đến ba ngàn chữ, không tính dịch dinh dưỡng được bơm thêm, tới đâyyyy