Xuyên Việt Tiểu Trù Sư

Chương 71: Li Nô



Trầm phu nhân ngày đó tới phủ Cố Tử Thanh đều ở cùng, chuyển ngày lại bồi thêm nửa ngày, sau đó Cố Tử Thanh phải đi vội vàng đi lo chuyện buôn bán, hắn làm buôn bán trên biển, phía dưới lại quản rất nhiều cửa tiệm, hơn nữa người thường lui tới, rất là bận rộn.

Cố Tử Thanh mặc dù không tự mình ở bên, nhưng không chút nào chậm trễ tỷ tỷ mình, Nam vận có đồ chơi mới mẻ, thức ăn, vải vóc, nước đều hướng phủ mang về tặng nàng, lại cả ngày mời tạp kịch, múa rối, bì ảnh kịch, chư cung điều (hát theo nhiều làn điệu khác nhau), hài kịch, kể truyện cười các loại nghệ nhân dựng đài, quả thực so với năm trước còn náo nhiệt hơn.

Tỷ tỷ Cố Tử Thanh dù sao cũng là Nguyên soái phu nhân, đối với những thứ này không mới lạ, cho dù khác so với các tiết mục ở kinh thành, nhưng nhìn hai ngày cũng chán, liền cho người dừng. Nàng càng quan tâm hôn sự của đệ đệ hơn, hơn nữa đã biết Tử Thanh đem Hoằng ca nhi đuổi về bên cạnh mình, Trầm phu nhân càng buồn phiền hơn, nhưng cố tình người lại không thấy được, chờ đến buổi tối khi Cố Tử Thanh trở về, Trầm phu nhân đã muốn ngủ rồi.

Ngày hôm đó, Trầm phu nhân ở trong phòng, nửa tựa ở trên mỹ nhân tháp, khẽ cau mày: “Tử Thanh càng ngày càng không nghe lời người làm tỷ tỷ là ta này rồi, Ngu thành này dù nói như thế nào so ra cũng kém Kinh Thành, ta ngẫu nhiên đến Ngu thành ở mấy ngày, còn có một ít người mang theo nữ nhân đến trước mặt ta lượn qua lượn lại, muốn ta về sau dìu dắt, như ngày hôm trước cái oanh oanh kia, bộ dáng thật không tồi, nhưng khí độ quanh thân không đủ, so với nữ nhân trong kinh thành kém xa, ta ban đầu muốn cho Tử Thanh vào Kinh, chọn một người môn đương hộ đối, ta tiến cung cùng Hoàng hậu nương nương cầu cái ân điển, nhưng Tử Thanh lại nhiều lần chống đối, cố tình nhiều lần coi trọng cái thứ đồ chơi thấp kém nũng nịu, cái gì mà ca nhi gặp trên phố, có thể có thứ tốt? Ngay cả xách giày cho đệ đệ ta cũng không xứng, lần này cũng không biết lại coi trọng cái gì đây.”

Đào Hoa đứng ở một bên không nói lời nào, Hoằng ca nhi lại tiến đến trước mặt liên tục đáp lời: “Phu nhân, hiện giờ Nhị gia giận ta, đem ta đuổi về bên cạnh người, người xem làm sao bây giờ?”

“Hắn dám! Ta làm tỷ tỷ cho người ở bên cạnh hắn nắm mọi chuyện lại không được?” Trầm phu nhân hơi hơi trợn tròn mắt: “Ngươi yên tâm, điểm ấy hắn còn không dám cãi lời của ta.”

Hoằng ca nhi nhẹ nhàng thở ra, trên mặt cuối cùng cũng lộ ra bộ dáng tươi cười.

Chủ tớ còn nói chút nhàn thoại, bỗng nhiên, một người mặc thiểm y hồng phấn hoang mang rối loạn chạy vào, còn chưa có mở miệng, liền bị Đào hoa quát lớn mấy câu: “Ngươi như vậy giống cái gì? Để cho người ngoài nhìn thấy còn tưởng quý phủ chúng ta có hạ nhân không chút quy củ nào.”

Người nọ bị nói đến mặt đều ửng đỏ, vội vàng quỳ xuống, Trầm phu nhân vừa thấy người tới, mạnh ngồi dậy, vội hỏi: “Chính là Li Nô xảy ra chuyện gì?”

Người nọ này hội đã muốn khóc đi ra: “Li Nô hắn hắn không thấy.”

Trầm phu nhân hét lớn một tiếng: “Hỗn trướng. Như thế nào lại không thấy đâu? Không phải cho người trông chừng hắn sao không?”

“Vừa rồi ta ôm hắn đến hoa viên phơi nắng, bay tới mấy con bướm, Li Nô liền đi đuổi bướm, sau đó chui vào trong bụi hoa, chỉ chốc lát đã tìm không thấy.”

“Hỗn trướng, thật hỗn trướng ta dùng ngươi làm gì nữa? Ngay cả Li Nô đều trông không tốt!” Trầm phu nhân lập tức vọt xuống dưới, nâng tay hướng mặt người nọ tát một cái tát, người nọ nửa bên mặt nhất thời sưng lên, có thể thấy được Trầm phu nhân dùng nhiều lực thế nào.

Hạ nhân bên cạnh dáng vẻ can ngăn: “Phu nhân bớt giận.”

Đào Hoa lại nói: “Đúng vậy, phu nhân, việc quan trọng nhất là trước tìm được Li Nô rồi nói sau.”

Trầm phu nhân hồng hộc thở hổn hển hút khí, tay nắm khăn vuốt vuốt ngực: “Mau, mau mau sai người đi tìm, Li Nô thông minh nghịch ngợm, lại ham chơi, không chừng đã chạy ra khỏi phủ, Đào Hoa, ngươi mau tìm người đi mời Tử Thanh về, để cho hắn phái người lên phố tìm.”

Đào hoa lên tiếng trả lời, nhấc váy bay nhanh ra ngoài chạy đi, Trầm phu nhân nhìn những người khác xung quanh, giậm giậm chân: “Các ngươi còn ở chỗ này thất thần làm gì? Còn không đi tìm?”

Đào Hoa là hạ nhân Trầm phủ mang theo đến đây, ngay tại hoa viên chung quanh tìm kiếm, lại có quản sự cùng quan gia Cố phủ lên tiếng kêu gọi, vì thế Cố phủ lại phái người khắp quý phủ tìm kiếm, vừa hô vừa tìm.

“Li Nô Li Nô”

“Li Nô meo meo mau ra đây”

Lâm Vong dang ở sân của dãy nhà sau của Cố Tử Thanh, đều nghe thấy bên ngoài ầm ầm, mấy người tụ lại một nhóm còn đang buồn chán không có chuyện gì làm, chỉ chốc lát, Tiểu Chiêu cười quái dị tìm đến mọi người nói chuyện.

Tiểu Chiêu người ngay nói thẳng, mặc dù phía trước cùng Tam Xảo không hợp nhau, nhưng kỳ thật tình cảm cũng không tồi, lúc này có người quấn quít lấy hắn hỏi: “Tiểu Chiêu, bên ngoài đây là nháo cái gì?”

Tiểu Chiêu là tới phòng bếp uống nước, hắn uống một hớp lớn, mới nói: “Li Nô của Trầm phu nhân không thấy đâu.”

Hắn vừa nói vậy, phần lớn đều phản ứng lại đây, chỉ có Lâm Vong không có nghe thủng, theo bản năng hỏi: “Cái gì không thấy? Li Nô là ai?”

Xì ~ mọi người xung quanh cười lên.

Tiểu Chiêu cũng nhìn Lâm Vong cười: “Lâm ca nhi, ngươi hồ đồ, Li Nô có thể là ai? Không phải mèo Trầm phu nhân nuôi sao?”

Mọi người ồn ào nhốn nháo nói vài câu, Lâm Vong lúc này mới hiểu được, giống như ở hiện đại người yêu mèo kêu “Meo meo”, người nơi này thói quen gọi mèo là “Li Nô”, nhắc tới từ này, người khác có thể biết chính là chỉ mèo.

Lâm Vong phản ứng cực nhanh, cũng cười theo nói: “Ta thấy bên ngoài động tĩnh huyên náo vậy, nhất thời không nghĩ tới là mèo thôi.”

Tiểu Chiêu hiểu được, còn nói: “Ngươi vừa tới quý phủ chúng ta không lâu, đương nhiên không biết Li Nô của Trầm phu nhân, mèo của nàng không phải loại mèo bình thường, mà là ‘ngàn văn tiễn’, là Nhị gia chúng ta mang về từ dị quốc, quanh thân đều là hoa văn đồng tiền, luôn hướng người lấy lòng làm nũng.”

Lâm Vong chưa từng thấy qua loại mèo này, nhiều ít cũng nổi lên hứng thú, lôi kéo Tiểu Chiêu bàn tán.

Nói đến bên kia, Cố Tử Thanh đang cùng hạ nhân thương lượng chuyện Nam hạ tháng sáu, liền nhận được tin từ quý phủ truyền đến, nói là Li Nô của tỷ tỷ nhà mình chạy mất, nàng hiện giờ sai người khắp nơi tìm kiếm, đều nhanh đem Cố phủ thổi bay rồi, người báo tin nọ khi ra cửa, Trầm phu nhân lại muốn phái thêm nhóm người lên trên phố tìm kiếm, hàng xóm chung quanh cũng bị làm cho huyên náo một phen.

Cố Tử Thanh đem thân mình dựa lên ghế, thở dài: “Nàng cũng thật sự nháo như vậy, không phải là một con mèo sao?”

Lý Mộc phe phẩy cây quạt nở nụ cười: “Lão Đại, ngươi vẫn là trở về nhìn chút đi, vạn nhất đại tỷ tìm đến quan phủ, không chừng bắt bọn nha dịch đi theo tìm mèo cũng không tốt lắm.”

Cố Tử Thanh cũng cười khổ một tiếng: “Ngươi đừng nói, nàng thực sự có thể làm vậy.”

Mọi người tan đi, Cố Tử Thanh ra khỏi cửa tiệm, chạy về nhà.

Quả nhiên, vừa tới cửa, chợt nghe bên trong truyền đến âm thanh hô “Li Nô Li Nô”, Cố Tử Thanh vào cửa, quản gia cười khổ tiến lên đây: “Nhị gia, Trầm phu nhân muốn đi qua nhà hàng xóm cách vách tìm, nói là tìm lần lượt hoa viên các nhà bên cạnh, không chừng là theo tường nhảy vào đi.”

“Hồ nháo, nào có tìm miêu tìm đến nhà người khác?”

“Ta cũng cùng phu nhân nói như vậy, nhưng phu nhân một mực chắc chắn Li Nô là chạy đến nhà bọn họ, nếu ở quý phủ cẩn thận tìm kiếm sẽ ra, không có khả năng tìm không thấy, ta khuyên can mãi mới trấn an lại, trước sai người đi đến cách vách hỏi một chút.”

Cố Tử Thanh gật đầu, bước nhanh đi tới, thẳng đến Uyên Ương Cư, giữa sân đang quỳ một người, mặt trời chói chang ngày hè đã khuất, trên người quần áo đều ướt một tầng, tóc dán ở trên mặt, Cố Tử Thanh nhìn thoáng qua, rồi lướt qua.

Trầm phu nhân đang ở sảnh đi tới đi lui, thấy Cố Tử Thanh đến đây, bước đến đón hắn miệng lẩm nhẩm: “Tử Thanh, ngươi mau phái người đi đến cách vách tìm xem, hoa viên kia đều cách họ một bức tường, Li Nô nhất định trèo vào nhà bọn họ đi.”

“Đại tỷ, đó là Ngu thành Tạ lão gia trạch viện, đến nhà người ta tìm không thích hợp.”

Âm thanh của Trầm phu nhân cất cao mấy độ: “Ngươi là Ngu thành thủ phủ, ta là Nguyên soái phu nhân, đến cả Huyện lệnh đến đây cũng phải nể ta ba phần, bất quá chỉ là vào trong sân hắn tìm con mèo, có cái gì thích hợp với không thích hợp?”

Cố Tử Thanh trầm mặt: “Đại tỷ, lời này ở bên ngoài có thể tùy tiện nói ra sao? Nếu để cho tỷ phu biết được, nhất định sẽ nổi giận với ngươi.”

Trầm phu nhân tự biết lỡ lời, dừng một chút, Cố Tử Thanh kinh thương nhiều năm, lúc nào cũng cùng người đàm phán, ngày thường đối tỷ tỷ vẻ mặt ôn hoà, đó là hắn thu liễm, hiện giờ thực sự có chút tức giận, tia khí thế kia, chính là chân thân hắn thân tả không nhịn được sự kiêu ngạo này mà nhất thời hạ xuống.

“Ai u, Li Nô của ta.” Trầm phu nhân kêu một tiếng, cầm khăn tay lau nước mắt, lau vài cái, lại vọt tới trong sân, nâng tay lại đem người đang quỳ trên mặt đất, là người nọ tìm không thấy mèo cho mấy bạt tay: “Phế vật, cần dùng ngươi làm gì? Ngay cả Li Nô đều trông không xong!”

Cố Tử Thanh nhìn thấy nữ nhân trong sân khóc lóc om sòm, nhất thời lại có chút không biết làm gì, hắn biết nữ nhân rất hiếm hoi, vô luận bần cùng hay phú quý, từ nhỏ đã bị nuông chiều, Cố đại tỷ nguyên bản không phải cố tình gây sự như vậy, thái độ làm người sau này, vì địa vị tăng lên mà càng ngày càng ngang ngược hơn.

“Được rồi!” Cố Tử Thanh hét lớn đánh gảy hành động tát người của Trầm phu nhân: “Quản gia đã qua hàng xóm cách vách hỏi thăm, nếu thấy li nô, chắc chắn sẽ mang đến Cố phủ, mèo kia ngày thường nuông chiều đến lợi hại, cũng không biết bắt chuột, chờ hắn đói bụng tự nhiên sẽ trở về.”

Cố Tử Thanh lời nói làm cho Trầm phu nhân thoáng an tâm, nàng đứng thẳng người dậy khẽ vén tóc mai, lúc này đã khôi phục bộ dạng bình tĩnh.

“Nói sau thì, không phải chỉ là con mèo thôi sao? Nếu thực sự tìm không thấy, sáng mai ta lại tặng ngươi một con.”

“Ta chỉ muốn Li Nô.”

“Con mèo kia là từ nơi xa xôi ngàn dặm mang về đây, để ta đi biển đến chỗ đó, mang về cho ngươi một cặp.”

Trầm phu nhân cuối cùng cũng lộ ra bộ dáng tươi cười, ngoài miệng nói: “Lần sau còn không biết khi nào đâu.”

Cố Tử Thanh lắc lắc đầu, không nghĩ nói thêm gì, dặn một câu “Không được tức giận”, liền rời khỏi Uyên Ương cư, hướng sân viện mình mà đi.

Trở lại sân viện, Tiểu Hoa ca nhi hầu hạ hắn đi tịnh phòng tẩy rửa, lại thu dọn tốt xong, Cố Tử Thanh ngồi ở bên bàn uống trà, trà này vào miệng, không phải là chua xót bình thường, ngược lại là vị ngọt, vừa nhìn lại, chén này không phải trà mà là nước lê mật.

Cố Tử Thanh ngừng lại, Tiểu Hoa ca nhiliền hiểu được tại sao lại thế này, vì thế nói: “Ta thấy Nhị gia đã nhiều ngày thật bận rộn, làm cho Lâm ca nhi nấu chút đồ hạ nhiệt, hắn nấu trà hoa quả này, bên trong còn thả tâm sen, nhưng lại bỏ thêm mật, liền không còn đắng nữa.”

Cố Tử Thanh gật gật đầu, lại uống một ngụm: “Ngươi đem Lâm ca nhi gọi lên đây.”

Chỉ chốc lát, Lâm Vong đã đến trước mặt Cố Tử Thanh, trừ bỏ buổi sáng, liên tiếp mấy ngày Cố Tử Thanh cũng chưa ăn cơm ở quý phủ, Lâm Vong mặc dù mừng rỡ thanh nhàn, nhưng quá mức thanh nhàn lại đâm ra nhàm chán.

Lâm Vong thấy Cố Tử Thanh hôm nay trở về đích, nghĩ đến hắn buổi tối sẽ ăn cơm, nhưng Cố Tử Thanh cũng không đề cập tới buổi tối ăn cái gì, ngược lại hỏi cái khác: “Phía trước thay ta nghĩ một ít điểm tâm đặc biệt, đã nghĩ ra chưa?”

Lâm Vong nghe Cố Tử Thanh nói như vậy, lại nghĩ đến việc thay hắn làm thức ăn cho Trầm phu nhân, vì thế gật gật đầu: “Suy nghĩ ra mấy thứ.”

“Nga? Đều có cái gì, nói ra nghe một chút.”

“Bánh ngọt tơ dừa, màn thầu lưu kim, đường sương bao, bánh ngọt sữa băng tuyết.” Phải nói Cố Tử Thanh không hổ là làm buôn bán trên biển, trong nhà ngay cả tơ dừa (dừa sợi) đều có, chính là vừa thấy chính là người thường không biết nên làm như thế nào, chỉ có vài ngày, đều có một chút dính.

Lâm Vong báo mấy món ăn ra, chỉ là nghe tên liền ngọt nị, Cố Tử Thanh nở nụ cười: “Mấy thứ đó đều lưu lại sau này làm cho ta ăn đi, đại tỷ kia của ta dẫn theo hai đầu bếp, ngươi làm thức ăn nếu nàng yêu thích, sẽ đòi đem ngươi đi, ta thực luyến tiếc.”

Cố Tử Thanh vân đạm phong khinh nói, mọi người thật sự không đem chuyện Lâm Vong cùng Cố Tử Thanh cùng một chỗ nghĩ đến, đều nghĩ đây là nói luyến tiếc trù nghệ của hắn, chỉ có Lâm Vong có chút co quắp.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.