Xuyên Việt Tiểu Trù Sư

Chương 7: Hẻm Dương Nữ . . .



Ngõ nhỏ vốn đã rất hẹp, hơn nữa có không ít người ở bên ngoài chống đủ thứ gậy gộc phơi y phục, hoặc là có ca nhi dứt khoát ngồi ở bên ngoài làm việc, điều này càng làm cho ngõ nhỏ vốn đã hẹp nay chỉ có thể để một hai người đi qua, người chung quanh thấy quan viên mang người đến liền biết là khách mới tới trọ, chỉ là thấy Lâm Vong y phục không tệ, diện mạo lại đẹp, hết lần này tới lần khác đã có không ít người bắt đầu châu đầu ghé tai nghị luận.

Trong ngõ hẻm này tất cả đều là nhà gỗ hai tầng, quanh co ngoằn ngoèo, cũng không biết bao sâu, trong ngõ hẻm đều là người thuộc tầng lớp thấp nhất của xã hội, đủ mọi hạng người cái gì cũng có, khó tránh khỏi có một chút đanh đá, lúc này đang dùng ánh mắt không mấy hảo ý nhìn chằm chằm Lâm Vong, Lâm Vong không phải không nhận ra, hắn sớm cảm giác được ở tại loại địa phương này, hắn thật đúng là có chút bận tâm, nhưng hắn là kẻ không có tiền đi.

Quan viên mang theo Lâm Vong đi chừng năm phút liền dừng lại trước một gian phòng cũ nát, trên cửa chắn ngang là một khóa sắt lớn rỉ sét rất nặng, quan viên móc ra cái chìa khóa, lúc này nhịn không được mở miệng nói: “Đại nhân chúng ta thiện tâm, thấy ca nhi ngươi một mình đơn độc liền cho ngươi thuê một chổ trước ngõ nhỏ, hẻm Dương Nữ rất sâu, càng vào sâu bên trong càng loạn, ngươi không có việc gì không cần đi vào trong đó.”

Lâm Vong lúc này mới biết nguyên nhân trong đó, tưởng vị đại nhân kia phụng phịu nghiêm túc, không nghĩ tới lại là người trong nóng ngoài lạnh, trong lòng cảm động lòng tốt của y, lúc này hướng người bên cạnh làm một động tác ôm quyền: “Đa tạ vị đại nhân kia, cũng cảm tạ đại nhân chỉ điểm.”

Quan viên nghe hắn nói như vậy trong lòng cũng vui vẻ, chỉ nghe răng rắc một tiếng khóa sắt lớn đã được mở, quan viên đem khóa và chìa khóa đều đưa cho Lâm Vong: “Cẩn thận giữ, không được để mất, vạn nhất đã đánh mất thì đến điếm trạch vụ làm mới, nhưng phải bồi thường tiền.”

Sau khi nói xong, cũng không có việc gì liền rời đi.

Lâm Vong vừa định mở cửa, lúc này từ bên cạnh phòng ló ra một ca nhi chừng ba mươi tuổi, trên đầu là kiểu tóc của người đã lập gia đình, hắn hướng Lâm Vong chào hỏi: “Ca nhi hảo, sau này cùng là hàng xóm đi, tướng công ta làm ở cửa hiệu thiết, không được gì nhưng được cái tay rất khỏe, sau này có cái gì cần giúp một tay cứ nói một tiếng, ca nhi đây là sống một mình sao?”

Người này trong tay còn cầm đế của một chiếc giày, rõ ràng là người đàn ông, chí ít ở trong mắt Lâm Vong là vậy, lại làm chuyện như vậy, biểu tình cũng rất kỳ quái, Lâm Vong đến bây giờ còn không quen ca nhi trong thế giới này, hắn cũng không biết nên xem ca nhi trở thành đồng tính, hay là người khác phái.

Lâm Vong nghe hắn nói câu cuối, trong lòng cũng có phần đề phòng, ngoài miệng nói: “Tướng công ta đang trên đường đến Ngu thành, không lâu nữa sẽ đến.”

“Nga, ca nhi mau vào phòng thu dọn đi, ta thấy trên người ngươi không ít hành lý, một hồi sợ là còn muốn đi mua sắm nữa đi.”

Lâm Vong từ khách điếm đi ra chỉ có duy nhất một thứ hành lý — xiêm y vải thô mang theo, hôm nay cũng không cần trở về nữa, trực tiếp dọn dẹp một chút rồi vào ở đi.

“Được.” Lâm Vong quay người lại, cửa vừa kéo ra trong nháy mắt thiếu chút nữa bị mùi hôi thối ập tới trước mặt đẩy ra ngoài, mùi hôi trong phòng không phải loại mùi do thời gian dài không có người ở mà là thứ mùi thối của phân mà thành, Lâm Vong thiếu chút nữa ói ra.

Hắn đứng ở cửa chần chừ hơn nữa ngày, chưa thể quyết định sẽ đi vào hay không. Lúc này, từ đối diện có một ca nhi vừa đi ngang qua đang ôm chậu y phục dơ, hắn tựa hồ nhìn thấy tình cảnh trong phòng, lúc này che miệng cười trộm: “Cái nhà này của ngươi, trước ở đó là một đôi lão nhân, nam nhân nhà đó than ở trên giường đi lại bất tiện liền đem bệ xí để bên giường, gian nhà cũng bắt đầu có mùi không tốt, chúng ta cũng không dám tiến vào phòng bọn họ.”

Nói xong ca nhi nọ liền ôm chậu rời đi.

“Tiểu ca nhi, kêu một tiếng ca ca ta liền giúp ngươi đi thu dọn!” Đối diện trên lầu có người hô một câu đầy ý trêu đùa, từ bốn phía liền truyền đến từng trận tiếng cười.

Lâm Vong cúi đầu không nói gì, dùng xiêm y vải thô trong tay ngăn chặn mũi miệng xong, lúc này mới vào phòng. Lâm Vong đơn giản nhìn một vòng căn phòng, bố cục thập phần đơn giản, một gian trù phòng, một gian phòng ngủ, còn có một cái bình phong nho nhỏ phân cách ở giữa, đi tới gần bình phong chợt nghe thấy bên trong phát ra âm thanh ong ong ong ong, đẩy cửa ra vừa nhìn liền bắt gặp bầy ruồi cỡ hạt đậu bay tới bay lui vây quanh cái bệ xí trên mặt đất, bên trong còn đọng lại mấy giọt nước, bên trên còn có một tầng bọt trắng, đây cũng là nguồn gốc của mùi thối, Lâm Vong chỉ nhìn thoáng qua liền cảm giác có cái gì trong dạ dày bắt đầu dâng lên, hắn cưỡng chế cảm giác buồn nôn, nín một hơi dùng tốc độ nhanh nhất liền xông ra ngoài, đứng ở cửa lấy ra y phục che kín miệng mũi, dùng tay quạt quạt một hồi lâu mới dám lần thứ hai thở dốc.

“Phù phù phù phù...”, Âm thanh này kìm nén một hồi, toàn bộ mặt hắn đều trướng thành màu gan heo, lúc này cảm thấy không khí bên ngoài trong lành không gì sánh được, lại cảm thấy trên người tựa hồ dính vào mùi thúi, Lâm Vong trong lòng khó chịu, bị mặt trời nhoáng lên một cái viền mắt liền có điểm cay cay.

“U ôi tiểu ca nhi xinh đẹp khóc rồi a, làm ta thật đau lòng.” Trên lầu lại vang lên âm thanh trêu đùa.

Lâm Vong nghe âm thanh này cảm giác như từ chỗ rất xa truyền đến, thanh âm kia mang theo giọng ngáy ngủ, Lâm Vong trong lòng sinh ra một cỗ lửa giận, lòng chua xót và vân vân trái lại phai nhạt đi nhiều.

Lâm Vong đi tới sát vách, đây là lần đầu hắn nói chuyện với nhà kia, hắn gõ cửa nhà nọ, chỉ chốc lát, ca nhi lúc nãy cùng hắn nói chuyện liền ló đầu ra.

“Ca nhi, làm phiền ngươi có thể trước cho ta mượn mấy tờ giấy bồi không?”

Đối phương sửng sốt, sau đó ồ một tiếng: “Ta đây liền đi lấy cho ngươi.”

Người nọ xoay người lại, không bao lâu liền đi ra, cầm trong tay ba tờ giấy bồi đưa cho Lâm Vong, Lâm Vong tiếp nhận giấy, trong lòng thoáng cái hết chỗ nói, hắn biết không phải người này keo kiệt, mà là người nơi này đa số cũng chỉ dùng hai ba tờ.

“Còn muốn hỏi một câu, chung quanh đây có chỗ nào đổ rác không? Trong phòng có một cái bệ xí, dù sao ném ra ngoài cũng không tốt.”

Ca nhi mạnh trừng mắt, sau đó dùng ánh mắt đồng tình nhìn Lâm Vong, hắn nghiêng người chỉ chỉ đầu ngõ: “Ngay phía tây đầu hẻm, nơi đó có một chỗ đổ rác, ngươi lúc tới không thấy sao?”

Lâm Vong lúc đó ngồi trên xe lừa rất nhanh liền thiếp đi, hắn đương nhiên không chú ý tới, bất quá trải qua nhắc nhở của đối phương, hắn nhớ lại lúc gần xuống xe mơ hồ ngửi thấy được một mùi thúi, lúc đó còn nghĩ phòng ở rẻ khẳng định nơi đó không tốt, nếu không phải chợ thì chính là gần sông, hiện tại đã biết thì ra là đến gần chỗ đổ rác.

Lâm Vong hướng đối phương nói cám ơn, sau đó cầm giấy đi về phía cửa nhà mình, dùng loại tâm trạng liều chết cùng vẻ mặt bi thương đi vào, lần này đi vào trái lại mùi không đến mức không thể chịu được. Lâm Vong đi thẳng tới chổ bình phong, sau đó dùng giấy bồi cầm cái bệ xí lên, một khắc kia có không ít ruồi đậu lên mu bàn tay cậu, Lâm Vong da gà lên đến đỉnh đầu, đồng thời hắn cảm nhận được trọng lượng mấy giọt nước trong bệ xí, nhịn không được đem đầu quay sang hướng khác không dám nhìn thẳng thứ trong tay, trong lòng suy nghĩ những chuyện lung tung khác để phân tán lực chú ý, sau đó hắn nâng cánh tay, trực tiếp đem vật kia xách ra ngoài.

Trong phòng không có vật gì đáng giá, Lâm Vong căn bản không khóa cửa lại, phỏng chừng người bình thường ngửi thấy mùi trong phòng cũng không muốn vào, Lâm Vong bước chân đi vút qua, nhanh như chớp đã đến đầu hẻm, trên đường có không ít người đi qua vẻ mặt chán ghét mà né tránh.

Cổ thân thể này không có chút khí lực gì, cầm cái bệ xí không bao lâu, cánh tay liền cảm thấy đau xót, nhưng dù đau hắn cũng không dám buông, bước chân lại nhanh hơn, không được năm phút đồng hồ đã nhìn thấy chỗ đổ rác, bãi rác cổ đại nhìn không ra dạng gì (câu này mình chém ><), phần lớn đều là rác thải sinh hoạt, Lâm Vong đem bệ xí đặt kế bên rồi ba chân bốn cẳng bỏ chạy.

Chạy được chừng trăm mét Lâm Vong cuối cùng cũng đem y phục từ trên mặt lấy ra, hướng về một bên thử thở gấp mấy cái, thấy không còn mùi đó nữa mới thở hỗn hển từng ngụm lớn.

Lúc nãy mặc dù cách giấy bồi nhưng tay phải Lâm Vong vẫn cảm thấy thập phần không tự nhiên, dường như phía trên dính phải thứ gì bẩn, hận không thể lập tức rửa tay ngay, chỉ là nguồn nước ở đây tương đối bất tiện, Lâm Vong nhất thời chẳng biết đi đâu tìm nước, chỉ có thể từ bỏ.

Lúc trở về, tiểu ca đang đứng ở bên ngoài vừa lúc thấy Lâm Vong. Vì vậy lại hỏi: “Ca nhi, không biết đi nơi nào múc nước đi?”

Ca nhi cũng cho là Lâm Vong là người từ quê đến: “Ngu thành giếng mặn chiếm đa số, uống vào dễ sinh bệnh, cho nên bình thường nước uống đều phải mua, trên đường có người kéo xe bán nước rao hàng, là từ ngoài thành vận chuyển tới, ngươi cẩn thận chú ý sẽ biết, nếu như rửa mặt dùng nước trực tiếp ở sông là được, mọi người đa số ở sông giặt y phục, có người nhà nghèo ngay cả nước uống cũng mua không nổi cũng có thể lấy nước sông đun rồi dùng.”

Hỏi xong vấn đề nước, Lâm Vong vào nhà, cái bệ xí mặc dù ném đi rồi nhưng mùi thúi lại không tản đi nhanh như vậy, trong phòng lộn xộn, trên mặt đất đầy bụi, tại trù phòng có mấy cái chén vỡ, chiếu trên giường gỗ trong phòng ngủ có rất nhiều lỗ thủng, Lâm Vong đem toàn bộ những thứ vô dụng gom lại một chỗ, cũng đem tất cả cửa sổ trong phòng đều mở hết, theo cửa sổ phòng ngủ cậu nhìn thấy đường từ cửa sau dẫn đến con sông, quả nhiên như ca nhi đó nói bờ sông phần lớn đều là người giặt y phục, còn có một số người bán hàng rong dọc theo bờ sông, vừa nhìn thật náo nhiệt.

Lâm Vong mở rộng cửa sổ xong liền khẩn cấp ra khỏi phòng, lần này hắn khóa cửa lại, thuận tiện đem những thứ vô dụng dùng chiếu cuộn lại mang ra ngõ nhỏ ném vào chỗ đổ rác.

Trên tay Lâm Vong vẫn còn cảm giác ghê tởm, lúc này biết sông ở đâu hắn liền đi thẳng đến bên bờ sông, bờ sông có bậc thang, đại đa số đã bị người chiếm hết, còn có một chút chỗ đất hơi dốc cũng có người, Lâm Vong ở nơi lân cận tìm được một chỗ, lập tức đem tay đưa vào trong nước, hắn vừa đi hai chuyến lại còn gấp gáp, lúc này đã ra một thân mồ hôi, hai tay hiện tại ngâm trong nước nhất thời có chút lạnh.

Hai tay chà xát nửa ngày cảm giác đó mới dần dần tiêu thất, Lâm Vong thấy sắc trời không còn sớm liền vội vội vàng vàng ra đường phố chọn mua mấy thứ vật dụng hàng ngày.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.