Xuyên Việt Chi Quy Đồ

Chương 40: Mai phục



Thái tử phủ.

Thuần Vu Quyết dựa ở phía trước cửa sổ, hạ mắt ngẩn người. Đêm nay, thật sự có thể không đánh mà thắng, đem nhân mãTần Phiềnbắt sao? Hắn tổng cảm thấy có chỗ không đúng, Tần Phiền làm phản có thể nói là kế hoạch của một tay Phượng Thần Anh cùng Tần Nhan, chỉ cần Tần Phiền mang binh vào kinh, chẳng khác nào chỉ còn đường chết, mà hắn nghĩ đến quân đồng minh của Lương phó tướng tuyệt đối sẽ không mang binh tới cứu hắn. Nếu Tần Nghị mặc kệ hắn, mạng nhỏ của Tần Phiềntuyệt đối không qua được đêm nay. Cho nên Tần Nghị nhúng tay vào, vì chút tình huynh đệ mỏng manh.

Chỉ là, Thuần Vu Quyết nhíu mi, kế hoạchTần Nghị cũng tiến hành quá thuận lợi, thuận lợi đến cả một chút trở ngại cũng không có. Thậm chí ngay cả Phượng Thần Anh mạng lướirộng rãi cũng không nhận thấy hành động của thái tử phủ. Chỉ bởi một điều này, khiến cho Thuần Vu Quyết nghi hoặc khó hiểu, Phượng Thần Anh mạng lưới trải rộng toàn bộ Hoàng Diệp, đặc biệt là đô thành Miên Cẩm. Một động thái nhỏ của Tần Nghị, hắn thật sự một chút cũng không biết?

Quá kỳ quái, hết thảy này quá mức bình tĩnh, tựa như cố ý chờ đợi Tần Nghị thực thi kế hoạch của mình. Bất an trong lòng càng thêm mở rộng, Thuần Vu Quyết cắn cắn môi, tuy rằng hắn đã nói qua vớiTần Nghị, sẽ không đi nhúng tay vào chuyện của bọn họ, chỉ lựa chọn thờ ơ lạnh nhạt. Nhưng mà...... Thuần Vu Quyết có chút buồn bực chụp cánh cửa sổ, hừ, hắn bất quá là sợ mất đi một trợ thủ đắc lực giúp hắn báo thù mà thôi, nếu Tần Nghịgặp phải chuyện gì, chỉ dựa vào một mình Lang Hiênsẽ không đối phó được Quỷ Tà.

Nghĩ như vậy, Thuần Vu Quyết trong lòng dễ chịu hơn chút, cầm lấy bội kiếm của mình tính đến Hiền vương phủ nhắc nhở Tần Nghị cẩn thận. Mới ra cửa phòng, một đạo bóng đen trong lúc Thuần Vu Quyết không để ý hiện lên. Thuần Vu Quyết rùng mình, khi phản ứng lại liền vận khinh công đuổi theo.

Hoàng Diệp hoàng cung.

Đã tới tết Nguyên Tiêu, trong ngự hoa viên tuyết đọng vẫn chưa tan, đóng băng hoa cỏ trong viên, khônghơi thở, khôngsự sống, chỉ có một hoa viên vắng lặng.

Tần Nghị đang cầm chén trà ngồi ở trên bàn đá, một bên thạch bàn bày ra hai đĩanhỏ điểm tâmtinh xảo, ngẩng đầu nhìn một vòng trăng trònmông lung, không biết suy nghĩ cái gì. Tiểu thái giám hầu ở một bên rất có ánh mắt, nhìn đến tâm tình Tần Nghịtựa hồ không tốt, liền cung kính hạ thắt lưng nhẹ giọng nói: “Điện hạ, tuy rằng Hiền vương hôm nay cưới con gái một của Chân tướng quân, nhưng điện hạ ngài vẫn là Hoàng Diệp thái tử, địa vị tôn sùng của ngài sẽ không bởi vì nhà ai có đại nhân hoặc tướng quân mà thay đổi.” Ngụ ý, thiên hạ này tương lai vẫn thuộc vềTần Nghị. Nếu như bình thường, Tần Nghị nghe nói như thế nhiều nhất chỉ là cười cười. Nhưng đêm nay, Tần Nghị sắc mặt đã có chút lãnh, bình tĩnh hỏi: “Tiểu Tam Tử, ngươi nói thiên hạ này, long ỷnày, thật sự trọng yếu như vậy?”

Tiểu thái giám kêu Tiểu Tam Tử kia biết lời mình nói đã dẫn tới Tần Nghịkhó chịu, kinh sợ trả lời: “Nô tài chỉ là tiểu thái giámcái gì cũng đều không hiểu, này, này...... Nô tài không biết......”

Không biết? Tần Nghị cười lạnh, đúng vậy, rất nhiều người vì muốn thiên hạnày, vì muốn ngôi vị hoàng đế này, giết người không tiếc tay, phụ tử phản bội, huynh đệ thành thù, kỳ thật kết quả cũng không biết là vì cái gì.

“Thời điểm không còn sớm, phụ hoàng nên động thân đi?” Tần Nghị không muốn khó xử tiểu thái giám, liền chuyển đề tài.

“Dạ, Hoàng Thượng đang thay xiêm y, tiếp qua một khắc liền có thể khởi giá.” Tiểu Tam Tử âm thầm xoa xoa mồ hôi lạnhtrên đầu, cung kính nói. Thái tử gia này của bọn họ, từ nhỏ đã không có ngườihiểu được con người hắn. Cả ngày một bộ dángcười tủm tỉm ôn nhu, nhưng trong mắt sắc bén lãnh liệt cho tới bây giờ không ai dám nhìn thẳng. Người như vậy, thường thường mới là nguy hiểm nhất.

“Ngươi đi tiếp giá đi, bổn vương đợi ở tại nơi này.” Tần Nghị thản nhiên nói, Hoàng Thượng ngự giá phải đi qua ngự hoa viên, hắn ở chỗ này chờ là được.

“Dạ, nô tài tuân mệnh.” Tiểu tam tử cấp Tần Nghịmột cái vái đầu, vội vội vàng vàng chạy.

Tần Nghị xem hảo cười, lắc lắc đầu, sau đó cầm chén trà đã lạnh trong tay đặt lên bàn. Đang muốn đứng lên cử động thì thân mình có chút đông cứng lại, một đạo gió lạnh mạnh mẽ từ bên tai thổi qua.

Tần Nghị theo bản năng nghiêng thân tránh được một đòn, đồng thời một ám vệ mặc hắc y mang theo mặt nạ quỷ từ trong chỗ tối đi ra, đem Tần Nghịbảo hộ ở phía saumình. Tần Nghị trong lòng rùng mình, vừa muốn hô lớn “Có thích khách”, loại “ám khí ” cắm ở trên tuyết lại làm cho hắn đem những gì định nói nuốt trở về.

Tần Nghị nhìn vật trên mặt đất, khí lạnh xương hàn giống như xuyên quá tứ chi hắn, đẩy ra ám vệphía trước, cước bộ cứng ngắc đi đến bên cạnh“ám khí”, nâng tay cầm lên. Một khúckiếmgãy mặt trên quấn quanh một kiếm tuệ (là dải tua ở phần chuôi kiếm), kiếm tuệ kia hắn rất quen thuộc, là hắn tự tay buộc ở trên thân kiếm Thuần Vu Quyết. Một miếng vải bố màu trắng bố bị một mũi tên màu bạc phiếm hàn ý xuyên thấu qua, vải bố kia hắn cũng rất quen thuộc, thuộc về quần áo của Thuần Vu Quyết. Mặt trên chỉ có ngắn ngủn vài chữ: Tham dự hôn lễ, không đượcrời khỏi.

Tần Nghị cả người đều đang run rẩy, bởi vì phẫn nộ, cũng bởi vì sợ hãi. Không được rời khỏi -- bọn họ đã biết kế hoạch của hắn! Bọn họ biết trên đường mình sẽ ly khai đi chiêu hàng Tần Phiền, cho nên bọn họ bắt đitiểu Quyết đến uy hiếp hắn, bọn họ muốn huynh đệ cùng người yêu của mình, trong hai chỉ chọn một!

“Chủ nhân !” Ám vệ quỳ gối phía sau Tần Nghịchờ đợi chỉ thị.

“Đi, nói cho Hà Tịch, nhất định phải ngăn trở binh mã đại ca vào thành! Bổn vương sợ là, ngăn đón không được đại ca, chỉ có thể đem hy vọng đặt ở trên người hắn ......” Tần Nghị cầm lấy kiếm tuệ cùngvải bố kia, cúi đầu suy sụp nói. Chỉ cần binh mã đại ca vào không được, liền không định đượctội danh mưu phản, còn có thể cứu hắn một mạng.

“Thuộc hạ tuân mệnh !” Ám vệ lĩnh mệnh mà đi.

Tần Nghị thoát lực ngã ngồi ở trên ghế, là sơ sót của hắn, hắn đã chính mình có một nhược điểmtrí mạng, vì Thuần Vu Quyết, cho dù là muốn hắn buông tha ngôi vị hoàng đế, hắn cũng sẽ ngay lập tức buông tha mà không do dự chút nào. Tần Nghị bỗng dưng nắm chặt hai đấm, trong mắt mang theo lãnh ý cùng sát ý bức nhân, Phượng Thần Anh, nếu tiểu Quyết rớt một cọng tóc, bổn vương sẽ làm ngươi muốn sống không được, muốn chết không xong!

Ngoài thànhMiên Cẩm, Bách Lý Pha.

Gió lạnh từ đâu thổi đến, lãnh đến tận xương, đêm đen đến dọa người. Hà Tịch cưỡi chiến mã ở trong đêm đen tiến lên, phía sau cà ngàn kỵ binh đi theo, tiếng vó ngựa nặng nề mà chỉnh tề, chấn động mặt đất đều run nhè nhẹ.

Bách Lý Pha gần ngay trước mắt, Hà Tịch kéo chặt dây cương làm cho ngựa dừng lại, đội quân phía sau cũng theo Hà Tịch dừng cước bộ. Hà Tịch nhẹ nhàng thở gấp, ngưng thần yên lặng nghe động tĩnhtrong gió đêm, ánh mắt vẫn không nhúc nhích nhìn về phía trước, tựa hồ đang chờ đợi cái gì.

Một bên tướng sĩ mặc thân chiến giáp cũng là gia tướngcủa Tần Nghị, đêm nay phụng mệnh cùng Hà Tịch tróc nã phản quân. Cảm thấy đã đợi khá lâu, trong đó có một phó tướng tương đối trẻ tuổi nhịn không được tới gần Hà Tịch, thấp giọng hỏi: “Đại nhân, không phải nói phản quân sẽ ở trong này tập kết sao? Như thế nào một chút động tĩnh đều không có? Đừng nói phản quân, thậm chí ngay cả bóng dáng chim cũng nhìn không thấy !”

“Câm miệng!” Hà Tịch thấp giọng quát lạnh, ánh mắt lợi hại vẫn nhìn chằm chằm phía trước.

Tiểu phó tướng kia bị dọa đến thè lưỡi, ngoan ngoãn trở lại cương vị của mình. Đêm nay Hà đại nhân giống như có điểm không giống a, bình thường tuy rằng tỏ vẻ lạnh lùng, nhưng chưa thấy qua hắn phát hỏa, thật dọa người!

Trong không khí tràn ngập khẩn trương, Hà Tịch hô hấp dần dần bình phục, lại phát hiện giống như có cái gì không thích hợp.

“Đêm nay lạnh không nói, địa phương quỷ quái này còn có mùi chán ghét như vậy!” Phó tướng trẻ tuổi vừa rồi sờ sờ cái mũi, la hét oán giận.

Hương vị? Hà Tịch cả kinh, nơi này có hương vịlưu hoàng, tuy rằng bởi vì băng tuyết bao trùm nên chỉ có mùi nhàn nhạt, nhưng hắn xác định chính mình không có nhận sai! Nhất thời hàn ý che kín toàn thân, hét lớn: “Hướng bốn phía tản ra! Mau! Toàn bộ tản ra !”

Hà Tịch quân lệnh vừa ban, bọn lính tuy rằng còn không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng đều theo bản năng chiếu mệnh lệnh Hà Tịch đi làm. Vừa mới khu động ngựa tản ra một phạm vi nhỏ, chợt nghe nổầm ầm, trung tâm của đội quân nổ ra một đạo hỏa long, mùi thuốc súng gay mũi tràn ngập toàn bộ Bách Lý Pha.

Ngay cả Hà Tịch đã dùng phản ứng nhanh nhất để cho tất cả tản ra, nhưng hỏa dược này uy lực không phải nhỏ, tướng sĩ quanh thân đều bị nổc huyết nhục bay tứ tung, thậm chí ngay cả chạy chậm một chút cũng bị sức ép mãnh liệt đánh ngã trên mặt đất, máu chảy không ngừng. Hà Tịch cũng bị sức ép đánh ngã, quần áo bị đốt vài chỗ, cả người đầy máutừ dưới đất đứng lên. Hoảng sợ nhìn xung quanh, thống khổ rên rỉ cùng kêu rên đánh vỡ bầu trời đêm yên tĩnh.

“Đại nhân! Chúng ta bị mai phục!” Những người không bị thương hoặc chịu vết thương nhẹ còn sót lại đều hướng Hà Tịch phía bên kia tập kết, chỉ còn lại không đếnnăm trăm người.

Hà Tịch có chút mờ mịt nhìn Bách Lý Phanháy mắt biến thành địa ngục Tu La, ánh lửa cùng máu tươi ở trong mắt lần lượt thay đổi biến ảo, ngẩng đầu nhìn lên cũng là các tướng sỉ trẻ tuổi còn lại bi thống pha lẫn ánh mắtphẫn nộ.

“Oanh long long” tiếng vó ngựa dần dần truyền tới, là nhân mã của Tần Phiền! Bọn họ đã biết thái tử ở chỗ này phục kích bọn họ, cho nên trước đó thiết đặt cạm bẫy! Hảo cho một màn ‘bọ ngựa rình bắt ve, chim sẽ đã ở sau’, cơ hồ làm cho bọn họ toàn quân bị diệt!

“Đại nhân, ta đã hiểu! Có người đã biết kế hoạchcủa chúng ta, quân đội ta có gian tế của Tần Phiền!”

Hà Tịch giương mắt nhìn lên, là phó tướng trẻ tuổi vừa nãy, bất đồng là vừa rồi đều như tính trẻ con, lúc này hắn đầy người huyết ô, chật vật không chịu nổi, bất quá trong nháy mắt, hắn cũng đã trải qua sinh tử trong đường tơ kẽ tóc.

“Mặc kệ có hay không gian tế, chúng ta phải nhớ kỹ là điện hạ giao cho chúng ta nhiệm vụ !” Hà Tịch lau một chút máu tươitrên mặt, ánh mắt ngoan lệ rút ra bội kiếmbên hông, hướng về phía đội quân Tần Phiềnđang đi tới: “Sát! Bắt phản quân! Vì các huynh đệ báo thù!”

Hà Tịch cảm xúc kích động cuốn hút các tướng sĩtrẻ tuổi đang bi phẫn, đồng loạt rút ra đao kiếm, cùng quátlên: “Sát!”

Hiền vương phủ.

Hoàng Diệp thiên tử ngồi ở trên hỉ đường, vui mừng nhìn nhi tử yêu nhất của chính mình rốt cục thành thân, hai mắt thoáng chốc đỏ hồng, đứng lên tự mình nâng dậy một đôi tân gia nhân.

“Nhan nhi, ngươi rốt cục trưởng thành, vi phụ muốn nhìn thấy nhất, chính là một ngày này......” Tần Diệp Minh gắt gao nắm tay của Tần Nhan, trong mắt hàm chứa ánh lệ: “Nhu nhi nếu đã biết, cũng định có thể an tâm đi......”

Tần Nhan nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Tần Diệp Minh, an ủi nói: “Phụ hoàng, chuyện quá khứ hãy cứ cho qua đi, nhi thần biết tâm ý phụ hoàng là đủ rồi. Nương nàng...... cũng nhất định biết đến.”

Thoáng chốc, quần thần xông tới, các loại chúc mừng cùng khen tặng liên tiếp vang lên.

Tần Nghị đứng ở phía bên phải Tần Diệp Minh, khóe môi nhếch lên điềm đạm cười, tựa hồ một chút cũng không để ý phụ hoàng hắn rõ ràng thiên vị. Trong lòng lại tràn đầy lo lắng, hắn phái đi người tìm cũng không thấy Thuần Vu Quyết, thái tử phủ cũng không có tung tíchhắn, giống như là vội vàng bận rộn ly khai. Tần Nghị rõ ràng, Thuần Vu Quyết thật sự gặp chuyện ngoài ý muốn. Mà có năng lực dưới sự canh gác nghiêm ngặt của thủ vệ thái tử phủ, cướp đi Thuần Vu Quyết võ công cao cường, chỉ có Phượng Thần Anh!

Đứng ở góc tối,Phượng Thần Anh cùng Đường Phi nhìn một mànnày, nhịn không được đồng thời cười lạnh, cả nhà này không làm diễn viên thật đúng là lãng phí!

Đường Phi liếc Phượng Thần Anh một cái, dùng khửu tay đụng Phượng Thần Anh, thấp giọng hỏi: “Tần Nghị đến đây, Hà Tịch vì cái gì không thấy?”

Phượng Thần Anh khẽ nhíu mày, trả lời: “Lời này ngươi hẳn là hỏi Tần Nghị đi? Hắn không phải thủ hạcủa ta.”

Đường Phi âm thầm liếc cái xem thường, nói: “Ta nghĩ ngươi biết.”

“Ngươi vì cái gì quan tâm hắn như vậy?” Phượng Thần Anh bất mãn hỏi.

“......” Đường Phi trầm mặc một trận, mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn Phượng Thần Anh: “Phượng Thần Anh, nếu các ngươi thật sự không thể tránh khỏi xung đột, ta hy vọng ngươi có thể chừa Hà Tịch một con đường sống.”

“Hừ,” Phượng Thần Anh cười khẽ, trong mắt không thấy rõ cảm xúc, giương mắt nhìn nhìn các tân khách đứng ở phía trước, không thấy có người chú ý bọn họ, liền tiến đến bên tai Đường Phi nhẹ giọng nói: “Muốn ta đáp ứng cũng được, trừ phi ngươi đêm nay......” Thanh âm ngày càng nhỏ dần, Phượng Thần Anh tươi cười trên mặt dần dần phóng đại, mà sắc mặt Đường Phi càng ngày càng đen.

“Cút!” Đường Phi khẽ quát một tiếng, sau đó dùng khửu tay đẩy mạnh Phượng Thần Anh, đi thẳng đến một bànkhác.

“Ha ha a ~” Phượng Thần Anh cợt nhả theo qua, để sát vào bên người hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi là sinh khí hay là -- thẹn thùng?”

Đường Phi nhìn ánh mắt trêu tức, tươi cười chọc ghẹo của Phượng Thần Anh, thái dương gân xanh đều run lên, thật sự rất muốn cởi giầy hung hăng chụp ở trên mặt hắn!

“U, đỏmặt!” Phượng Thần Anh người này tối không biết dừng lại đúng lúc, gặp Đường Phi như vậy, liền tiếp tục không biết sống chết đùa giỡn: “Ta đoán ngươi là xấu hổ, chậc chậc, nương tử ta da mặt hảo mỏng a!”

Đường Phi sắc mặt càng ngày càng đen, hai tay siết ngày càng chặt, bỗng nhiên, hắn giương mắt đối với Phượng Thần Anh cườitươi sáng.

Phượng Thần Anh bị tươi cười đó bắt lấy tâm trí, còn chưa kịp phản ứng lại đã cảm thấy hảo huynh đệ dưới hạ thân bị người cầm, không nặng không nhẹ sờ sờlên xuống.

Úc ! Phượng Thần Anh như bị sét đánh hóa đá bất động, Đường Phi sớm đã thu hồi tay lại, thừa dịp hắn đang ngây người liền hết sức lắc mình một cái,đi đến địa phương nhiều người trước mặt.

Phượng Thần Anh thân mìnhcứng ngắc, chậm rãi cúi đầu, hảo huynh đệ của hắn nghĩ đến sờ soạng khiêu khích vừa rồi, tinh thần đã muốn chấn hưng.

Ngẩng đầu tìm kiếm thân ảnh Đường Phi, lại nhìn thấy tên đầu sỏ kia quay đầu nhìn hắn, khóe miệng cong lên, ánh mắt tà mị.

Ân! Nhiệt huyết toàn thân vận hành ba mươi sáu vòng, đều tề tụ ở chỗ “Hảo huynh đệ” cùng cái mũi của mình. Phượng Thần Anh mạnh mẽ che mũi lại, nếu ở tại loại thời điểm này mà chảy máu mũi, hắn, Phượng Thần Anh anh danh cả đời sẽ bị phá hủy! May mắn hiện tại là mùa đông, quần áo đều mặc rất dày, nếu không...... Phượng Thần Anh ôm cái mũi xoay qua, trong lòng sớm rơi lệ đầy mặt, cuộc đời lần đầu tiên bị ngườikhác đùa giỡn, hắn cư nhiên còn -- cứng lên! Đáng xấu hổ, đáng xấu hổ a!

Rốt cục hòa nhau một ván Đường Phi, cười trộm thiếu chút nữa thắtruột, trên mặt lại nghiêm trang nhìn “một màn cảm động”phụ từ tử hiếu kia, rất khó chịu!

Phụ tử Tần gia rốt cục diễn xướng xong rồi, hoàng đế vung bàn tay to lên, nói: “Hiền vương đại hôn, trẫm cho phép quần thần tối nay no say, cả nước cùng vui!” Dứt lời, liền gọiChân Nhung cùng đi đến hoa viên phía sau vương phủ ngắm trăng trò chuyện.

Quần thần xem hoàng đế không phải nói đùa, chờ hắn vừa đi, liền thật sự buông ra lá gan, lôi kéo tân lang chuốc rượu. Tân nương tử bị đưa vào tân phòng, cùng đợi một đêm tối ngọt ngào đến.

Đường Phi nhìn nhìn Tần Nghịbị các huynh đệ cố ý bỏ vắng vẻ ở một bên, trong triều các đại quan viên như thế nào cũng không đi kính rượuhắn, không biết vì cái gì trong lòng có điểm đồng tình. Thân là thái tử, cũng không được coi trọng, huynh đệ nhà mình đối với thái tử vị lại như hổ rình mồi, Tần Nghịlàm thái tử này, thật đúng là đáng thương. Cầm một bầu rượutrong tay, Đường Phi hướng Tần Nghị đi đến.

“Không biết thái tử điện hạ có nể mặt cùng Đường mỗ uống một chén?” Đường Phi quơ quơ bầu rượu ở trước mặt Tần Nghị.

Tần Nghị sửng sốt, nhìn nhìn vài người tới gần kia,kinh ngạc chợt lóe rồi biến mất, biết Đường Phi hảo ý, thoáng nhìn hắn cảm kích, cười đứng dậy, cầm lấy chén rượu nói: “Có mĩ nam tiếp khách, bổn vương cớ sao mà không làm?”

“A,” Đường Phi cười, cấp Tần Nghịmột chén đầy, lại cấp chính mình rót một ly, tùy ý cùngTần Nghị chạm cốc, nói: “Lời này của ngươi tốt nhất đừng cho Thuần Vu Quyết chỉ phun hỏa long kia nghe thấy.” Dứt lời liền uống một hơi cạn sạch.

Tần Nghị cũng học bộ dáng Đường Phi uống một hơi cạn sạch, nghe được ba chữ “phun hỏa long” thiếu chút nữa rượu toàn bộ phun ra.“Khụ khụ khụ, Đường công tử ngươi đây là mưu sát!” Tần Nghị bị rượu làm sặc, ho khan, vẻ mặt đỏ bừng căm tức nhìn Đường Phi.

Đường Phi buồn cười giúp hắn vỗ vỗ lưng, nói: “Chẳng lẽ Đường mỗ nói sai rồi?”

Tần Nghị ngạc nhiên, không biết làm thế nào thừa nhận: “Được rồi, ngươi nói không sai...... Bất quá hắn sẽ không bởi vì bổn vương mà ghen đâu......”

“Ngươi như thế nào biết?” Đường Phi hỏi lại, Tần Nghị ngẩn người, Đường Phi nói tiếp: “Ngươi là thái tử, có đôi khi vẫn là không cần bị biểu hiện giả dối bên ngoài mê hoặc, người, khi yêu khẩu bất đối tâm. Nói không chừng hắn lãnh đạm là vì che dấu vô thốtrong lòng.”

Tần Nghị kinh ngạc nhìn Đường Phi: “Ngươi......”

Đường Phi cười, nói: “Thuần Vu Quyết tuy rằng nhìn như lạnh lùng, nhưng trực giác nói cho ta biết, hắn đều là giả bộ.”

Lời này làm cho Tần Nghị có chút không thoải mái, bởi vì hắn nhớ tới lần trước lời Thuần Vu Quyết khen ngợi Đường Phi, hai người này rõ ràng không tiếp xúc qua mấy lần, cư nhiên có thể như vậy hiểu rõ đối phương?!

Nhìn Đường Phi, khóe mắt ngắm đến người phía sau hắnđang dần dần tiếp cận, Tần Nghị trong lòng vừa động, thân thủ bắt lấy tay Đường Phi, cố ý để sát vào bên tai hắn nói: “Tiểu Quyết có nguy hiểm, mời ngươi giúp ta phối hợpmột chút.”

Đường Phi cả kinh, vừa muốn mở miệng nói chuyện, Tần Nghị liền không biết hướng miệng hắn đẩy vào cái gì, lại lập tức lọt thẳng vào cổ họng, cả cơ hội nhổ ra cũng không có!

“Đường Phi!” Phía sau quát khẽ một tiếng, ngay sau đó Đường Phi dưới chân mềm nhũn, may mắn Phượng Thần Anh đúng lúc đuổi tới đem hắn ôm lấy. Ngẩng đầu, bắt gặp cặp phượng mâu thất kinh của Phượng Thần Anh, trong nháy mắt Đường Phi tâm bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Tiêu điểm của mọi người đều ở chỗ Tần Nhan, không ai chú ý tới thái tử bị vắng vẻ bên này, cho dù không có mấy cái tùy tùng bị Phượng Thần Anh mang đến cố ý chặn tầm mắt, cũng không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Nhìn Đường Phi toàn thân mệt mỏi yếu đuối ở trong lònghắn, Phượng Thần Anh tâm nhói nhói, hắn vừa rồi nhìn thấy Đường Phi cư nhiên đi theo Tần Nghịtrò chuyện, chỉ biết là không tốt, ai ngờ vẫn chậm một bước! Ngẩng đầu ánh mắt ngoan lệ nhìn Tần Nghị, thấp giọng quát: “Ngươi cho hắn ăn cái gì?!”

“Độc dược.” Tần Nghị lạnh lùng phun ra hai chữ, tươi cười trả thù ở khóe môi nhếch lên.

“Giải dược!” Phượng Thần Anh ẩn ẩn sát ý, khí thế bức nhân.

“Hừ,” Tần Nghị không hề ý sợ hãi, ôm hai cánh tay nhìn chằm chằm Phượng Thần Anhkhông còn bình tĩnh như ngày xưa: “Phượng Thần Anh, là ngươi động người của bổn vương trước.” Ánh mắt ở trên người Đường Phi dạo qua một vòng, lại cười lạnh nói: “Chẳng qua bổn vương thật đúng là không thể tưởng tượng, nguyên lai Phượng đại các chủ cũng có nhược điểm.”

Phượng Thần Anh sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm Tần Nghị không nói lời nào. Hai tay lại gắt gao ôm Đường Phi, Đường Phi toàn thân nhũn ra, chỉ có thể dựa vào bên người Phượng Thần Anh mượn lực miễn cưỡng đứng, ý thức lại thanh tỉnh vô cùng. Tần Nghị nói giúp hắn phối hợp một chút, chính là cho hắn hạ độc?! Phượng Thần Anh đến tột cùng đã đối Thuần Vu Quyết làm cái gì?!

“Nói cho bổn vương tiểu Quyết ở nơi nào, Đường Phi của ngươi tự nhiên không có việc gì.”

“Hừ,” Phượng Thần Anh cười lạnh: “Ai nói cho ngươi là bổn tọa bắt đi Thuần Vu Quyết ?”

“Không phải ngươi?” Tần Nghị hoài nghi nhìn Phượng Thần Anh: “Vậy là ai đem kiếm tuệ của tiểu Quyếtgiao cho bổn vương, uy hiếp bổn vương ngoan ngoãn đợi ở trong này?”

“Thái tử điện hạ đắc tội nhiều người như vậy, bổn tọa như thế nào biết là ai?” Phượng Thần Anh trong tươi cười tràn đầy tính kế: “Huống hồ phía sau Thuần Vu Quyết còn có một ngọn núi lớn như vậy, bổn tọa cũng không dám động hắn.” Ngụ ý, hắn đã biết thân phận chân chính của Thuần Vu Quyết.

“Ngươi vẫn không chịu nói?” Tần Nghị không để ý đến Phượng Thần Anh trào phúngnói lý, lạnh lùng nhíu mày: “Nếu vậyPhượng đại các chủ muốn hay không cùng bổn vương đánh cuộc một phen, là Đường Phi chết trước, hay là tiểu Quyếtchết trước?”

“Tần Nghị !” Phượng Thần Anh gầm nhẹ: “Ta nói lại lần nữa, bổn tọa căn bản không biết Thuần Vu Quyết ở nơi nào !”

“Vậyngươi --” Tần Nghị câu “ngươi để cho Đường Phi chậm rãi chờ chết” còn chưa nói ra miệng, liền nhìn thấy ngoài cửa có một đạo thân ảnh quen thuộc tiến vào, sau đó ở trong đám người bối rối tìm kiếm cái gì.

Khi Thuần Vu Quyết nhìn đến góc chỗ Tần Nghị, đôi mắt đỏ lên, thiếu chút nữa khóc ra ! Tần Nghị đau lòng tột đỉnh, tiến lên đi ôm lấy Thuần Vu Quyết đã bị Phượng Thần Anh giữ chặt.

“Ta nói rồi ta không hề động hắn! Giải dược!” Phượng Thần Anh nghiến răng nghiến lợi gầm nhẹ.

“Cầm !” Tần Nghị tùy tay ném đi, Phượng Thần Anh nhanh chóng tiếp được uy Đường Phi nuốt xuống.

Đồng dạng là vừa trôi vào họng, Đường Phi dần dần cảm giác được khí lực đã trở lại. Phượng Thần Anh khẩn trương ôm hắn hỏi: “Đường Phi, thế nào? Có khỏe hay không?”

Đường Phi thản nhiên gật gật đầu, ý bảo mình không có việc gì. Nhưng cũng không có nói cho hắn cái Tần Nghị cho mình ăn , giống như không phải độc dượcgì, bởi vì hắn trừ bỏ tay chân vô lực ở ngoài, không có chỗ nào cảm thấy không thích hợp. Hơn nữa, Tần Nghị nhìn qua cũng không phải kế hoạch đã bày sẵn trước đó, mà là nhìn thấy Phượng Thần Anh xuất hiện mới lâm thời quyết định.

“Tiểu Quyết!” Tần Nghị bất chấp đây là trường hợp gì, ôm cổ Thuần Vu Quyết, chặt đến làm cho Thuần Vu Quyết cảm thấy bản thân đã muốn hít thở không thông.

Thuần Vu Quyết không có đẩy hắnra, đồng dạng ôm chặt lấy lưng hắn, dùng thanh âm mang theo khóc nức nở nói: “Tần Nghị, Hà Tịch đã xảy ra chuyện!”

Đường Phi vừa khôi phục lại nghe như thế, cả người lạnh băng, quay đầu nhìn về phía Phượng Thần Anh. Trong mắt mang theo vẻ kinh dị không thể tin cùng -- lửa giận.

-------------------

Lời tác giả: về vấn đề Hà Tịch –các thân ái nghĩ tiểu Hà Tịch chết hay không chết? Bất quá cho dù hiện tại hắn khôngchết, tương lai cũng nhất định phải chết, hơn nữa đại khái, khả năng, hẳn là sẽ làm cho hắn chết thực thê thảm đi......
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.