Cố Nguyễn xoa một lớp kem dưỡng da lên mặt rồi xách túi lên lưng, "An An, bạn trai chị khi nào đến đây thế?"
Nghê An có một người bạn trai chơi thể thao điện tử, Cố Nguyễn may mắn gặp qua một lần, là một thiếu niên có chút u ám, bất quá anh ta đối với Nghê An cực kì tốt.
Anh ta và Nghê An học chung cấp ba, khi hai người ở bên nhau thì bị gia đình phản đối, thời điểm khó khăn nhất chính là mỗi ngày anh ta chỉ có thể ăn một cái bánh bao để dành dụm mua trái cây cho cô ấy.
Khi đó cô ấy cảm thấy mình cả đời này sẽ chỉ ở bên cạnh anh ta.
Bạn trai cô ấy được giới game thủ gọi là nam thần, tuy rằng nghe có chút buồn cười, Nan là ID của anh ta, tách ra thì là "N"an" -- cũng chính là "Nghê An".
Nghê An son một lớp môi: "Anh ấy nhắn nói bị kẹt xe, em đi trước đi, đừng làm cho "bảo bảo" nhà em chờ đến nóng nảy."
Cố Nguyễn dở khóc dở cười, "Không phải nằm mơ, em là thấy anh bệnh đến choáng váng đầu rồi, mau nằm xuống."
Ánh mắt anh mang theo chút khẩn trương: "Nguyễn Nguyễn, anh không phải cố ý ngủ ở trên giường của em, anh lập tức giặt sạch cho em được không?"
Cố Nguyễn nhịn không được gõ đầu anh một cái: "Hôn cũng hôn rồi, em còn sẽ chê anh sao? Mau chóng nằm xuống, người anh vẫn còn nóng đấy, đừng lộn xộn."
Tư Cẩn ngoan mềm mà cười, sau đó ngoan ngoãn nằm xuống, che chăn đến tận cằm, nhìn qua ngoan không chịu được.
Cánh tay trái nâng lên, muốn che đi vết thương trên mặt anh.