“Bà nói cho tôi biết những lời người nhà họ Vương nói có thật không, có phải các người đã nói với họ như vậy hay không, có phải đã biết trước mọi thứ rồi không?” Mộc Khai Kim hiểu rõ Dương Thục Phương hơn ai hết, nên không hề để cho bà tagiải thích.
Dương Thục Phương không dám nói nữa.
Nhìn bộ dạng lo lắng của bà thì mọi chuyện đã trở nên rõ ràng rồi.
Dương Thục Phương không dám nói, Mộc Khai Kim liền trừng mắt nhìn Trần Xuân Hoa: “Mày nói xem!”
Trần Xuân Hoa chưa bao giờ nhìn thấy Mộc Khi Kim tức giận như vậy nên lắc đầu theo bản năng nói: “Con không có…”
“Người nhà họ Vương đều đã nói rồi!” Mộc Khai Kim tức giận đập bàn quát.
Trần Xuân Hoa càng không dám nói.
Dương Thục Phương cũng trở nên sợ hãi.
Sau đó Dương Thục Phương chỉ thẳng vào Trần Xuân Hoa nói: “Chuyện này là do nó nghĩ ra, nếu như không phải nó nghĩ ra thì tôi làm sao tôi có thể nghĩ ra chuyện tốt này, dù sao cũng là giảm gánh nặng cho gia đình thôi mà?”
“Trong nhà thực sự không có tiền, Hồng Tinh lại còn phải đi học.” Dương Thục Phương nói xong, sau đó lại oan ức mà khóc.
“Tôi cũng là vì tốt cho gia đình mình. Cũng là muốn gia đình có cuộc sống tốt hơn mà thôi.”
“Mộc Dương là em gái của Hồng Tinh, nó hy sinh một chút thì có gì là sai chứ?”
“Nhưng nó là thằng ngốc!” Trương Hiểu Dung cũng khóc nói.
“Mộc Dương gả qua đó thì cả đời này coi như xong rồi!”
“Thằng ngốc thì làm sao chứ! Bố mẹ người ta có giỏi giang là được rồi!” Trần Xuân Hoa phản bác một câu: “Không lo cơm ăn áo mặc, còn tốt hơn là gả cho người nhà quê nghèo.”
Trương Hiểu Dung tính tình mềm yếu nên Mộc Dương trực tiếp mạnh mẽ phản bác: “Vậy sao bác gái không để cho chị Mộc Hoan gả qua đó. Ăn không lo mặc không lo, lại gả cho người thành phố tốt biết bao?” Những lời nói này khiến Trần Xuân Hoa tức giận mà nói: “Hoan Hoan có thể giống như mày sao?”
Mộc Dương không nhượng bộ mà nói: “Sao lại không giống nhau chứ? Không phải đều là con gái của nhà họ Mộc hay sao?”
Trần Xuân Hoa dường như hét lên: “Nhưng đấy là để nuôi anh mày đi học chứ không phải là anh của Mộc Hoan! Mộc Hồng Tinh đã học bao nhiêu năm rồi? Đã học thành cái gì rồi suốt ngày chỉ biết đòi tiền chứ.”
Đây chính là tiếng lòng của Trần Xuân Hoa.
Cả nhà nuôi một mình Mộc Hồng Tinh ăn học khiến Trần Xuân Hoa không khỏi cảm thấy mình bị thiệt.
Nên khi đối mặt với việc thiếu đạo đức như thế này thì Trần Xuân Hoa không chút do dự.
Trực tiếp lựa chọn bán Mộc Dương đi.
Mộc Dương bị logic như vậy của Trần Xuân Hoa chọc cười.
Dù sao những lời không nên nói thì bà Trần Xuân Hoa cũng đã nói hết cả rồi, Mộc Khai Kim cũng đã nhìn thấy nên Mộc Dương cũng không nói gì nữa.
Lúc này Mộc Trung Quốc cũng mở miệng nói: “Bây giờ nuôi Hồng Tinh đi học thế sau này không nuôi Hồng Chiêu đi học hay sao?”
“Chúng ta là người nhà mà! Hồng Chiêu bây giờ chưa đến tuổi đi học nên chưa đi học!”
Mộc Trung Quốc lúc này cũng lên tiếng.
Ông thường ngày ít nói nhưng lúc này không thể im lặng được.
“Hơn nữa Mộc Dương cũng là cháu của chị! Chị cũng nỡ lòng nào hại nó sao?”
Trần Xuân Hoa tiếp tục biện minh nói: “Đây là chuyện tốt!”
Tiếp theo là đến Mộc Khai Kim nói: “Nếu đã là chuyện tốt thì để Mộc Hoan gả đi.”
Trần Xuân Hoa vừa muốn vừa không muốn nói: “Không được!”
Mộc Khai Kim liền tức đến bật cười.
Sau đó trực tiếp bảo Mộc Trung Quốc đi gọi Mộc Trung Hoa về.
Ông nói xong những lời này liền hằm hằm lườm Dương Thục Phương một cái nói: “Còn bà nữa! Tôi thấy bà già đến hồ đồ rồi!”
Đồi mặt với sự phẫn nộ của Mộc Khai Kim, Dương Thục Phương cũng không dám nói gì cả.