Xuyên Về Thập Niên 80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 195



Mọi người ngạc nhiên nhìn lại.

Lại thấy là một người phụ nữ trung niên mặc âu phục nhỏ, đeo kính gọng đỏ, một bộ trang phục nữ cường nhân chuyên nghiệp.

Đối phương đi giày cao gót, trên tay còn mang theo một ít lễ vật vừa nhìn đã biết rất quý giá.

Bộ dạng như đến thăm.

Trước cửa đỗ một chiếc xe hơi nhỏ màu trắng.Mọi người giật mình, Lâm gia cư nhiên còn có thân thích có tiền như vậy?

Mọi người tò mò nhìn phía mẹ Lâm.

Vẻ mặt mẹ Lâm cũng mơ hồ, bước lên phía trước hỏi: ""Xin chào, cô tìm Vân Vân nhà tôi?"

Nhà bà nhất định là không có thân thích giàu có như vậy.

Hơn nữa đối phương vừa mới nói, hỏi có phải nhà của Tư Vân hay không.

Vậy thì chỉ có thể là người bên phía con gái.Chỉ là mẹ Lâm kinh ngạc, tuổi tác của đối phương thoạt nhìn cũng lớn như mình, hẳn là không phải bạn bè, vậy tìm con gái làm gì?

"Đúng, thím chính là mẹ của Tư Vân?" Chị Trần kinh ngạc đánh giá mẹ Lâm.

Người này cùng Tư Vân lớn lên tương tự, hẳn là mẹ ruột của cô đi.

Đối phương cư nhiên dùng kính ngữ, hẳn là không phải tới tìm phiền toái, mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm, có chút xấu hổ: "Đúng vậy, đúng vậy, em gái cô vào đi, tôi đi tìm Vân Vân."

Chị Trần lên tiếng, nhìn không ít người đứng trong sân, ánh mắt lóe lên.

Lâm gia cư nhiên nhiều khách như vậy, xem ra mình tới không đúng lúc.

Tư Vân đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy chị Trần, cũng giật mình: "Chị Trần? Sao chị lại chạy tới đây?"

Vừa rồi mẹ cô nói có một người phụ nữ trung niên tìm cô, cô còn chưa kịp phản ứng.

Không nghĩ tới lại là lãnh đạo trực thuộc nguyên chủ, Trần Vân.

Này xa thật xa...

Chị Trần thấy cô, lập tức cười nói: "Chị từ Thiên Thiên nào biết em gả đến đây, vốn là đi thôn Hạnh Phúc tìm em, qua rồi hàng xóm nói em về nhà mẹ đẻ đón năm mới, lúc này mới tìm tới. Chị tùy tiện tới cửa quấy rầy, thật sự là ngại quá."

Mẹ Lâm vội xua tay: "Không sao không sao, khách khí rồi.".

Người Xung quanh tò mò hỏi: "Vân Vân, đây là ai nha?"

"Bên Tư gia kia?"

Bọn họ nhớ không sai, lúc trước Tư gia tới đây, hình như là rất coi thường thôn Lâm gia bọn họ.Người phụ nữ lần này tới, hình như không giống mấy người lần trước tới.

Tư Vân dẫn Trần Vân vào nhà, giới thiệu: "Cha mẹ, đây là chủ quản công ty phát thanh trước kia của con, chị Trần."

Trần Vân nói: "Xin chào, tôi là Trần Vân."

Lời này vừa nói ra, người xung quanh nhất thời khiếp sợ.

"Trời ạ, làm chủ quản? Còn trẻ như vậy đã làm chủ quản?".

"Công ty phát thanh, chẳng lẽ là tin tức phát hàng ngày trên radio của chúng ta sao?"

"Vân Vân trước kia còn làm phát thanh viên sao? Không hổ là người văn hóa! Thật hâm mộ!"...Tư Vân không để ý đến những người này, hỏi: "Chị Trần, chị tìm em có chuyện gì?"

"Chị cũng không chậm trễ thời gian của các cô nữa, chị lại đây thật sự có chuyện quan trọng muốn nói với cô."

Tư Vân: "Chị nói đi."

Chị Trần nói: "Em còn nhớ chuyện lần trước em đi thành phố thay Thiên Thiên Lên đài diễn thuyết đi?"

Tư Vân gật đầu.

"Là như vậy, chủ nhiệm trường bọn họ muốn mời em đến trường làm giáo viên tiếng Anh."

Tư Vân sửng sốt một chút: "Làm giáo viên?"

Mọi người cũng giật mình: "Làm giáo viên?"

Chị Trần gật đầu: "Đúng vậy, mấy hôm trước ông ấy liên lạc với chị, nói trường học của họ có một giáo viên nghỉ do mang thai, thời gian nửa năm. Bây giờ cần gấp một giáo viên tiếng Anh, sau đó tìm chị, nói muốn mời em đi, cho nên lúc này chị mới đến tìm em.".

"Đây là một cơ hội rất tốt, ít nhất đối với em mà nói."

Chuyện này tới đột nhiên, cũng là đến không dễ cơ hội tốt, phải biết rằng cái kia trường học, nhưng là bọn họ trong thành phố số một số hai trường học ngoại ngữ, nếu không phải lúc ấy Tư Vân lên đài diễn thuyết, đại sát tứ phương, cũng sẽ không đến lượt cô.

Nghe nói giáo viên làm việc bên trong, không phải khoa chính quy thì là du học sinh.

Đương nhiên, cũng là lúc đó Tư Vân diễn thuyết quá mức xuất sắc, khẩu ngữ trình độ đủ cao.

Hơn nữa khí chất của bản thân cô cực tốt, lớn lên đẹp.

Càng thích hợp.

Tư Vân do dự một chút.

Chị Trần nói: "Đãi ngộ gì gì đó không cần lo lắng, chủ nhiệm nói, trường học có thể mỗi tháng cho em chín mươi đồng tiền lương, đãi ngộ giống như những giáo viên khác, hơn nữa còn có tiền thưởng."

"Trời ạ, 90 đồng tiền lương, cái gì lão sư cao như vậy tiền lương?"

"Chúng ta tiểu học một tháng mới ba mươi đâu!"Tư Vân còn chưa tới nói chuyện, xung quanh đã bị nhấc lên một trận sóng to gió lớn.

Bọn họ quanh năm suốt tháng cũng chỉ tiết kiệm một hai trăm khối!

Tư Vân một tháng liền cho chín mươi, quả thực không cần nghĩ.

Mọi người nhất thời đỏ mắt.

Chị Trần nói: "Đương nhiên, đó là trường tiểu học ngoại ngữ, đãi ngộ tốt hơn các trường khác rất nhiều."

Kỳ thật lúc ấy chủ nhiệm nói như vậy, cô vẫn tương đối giật mình.

Dù sao cho dù là phát thanh viên của bọn họ, một tháng cũng chỉ bốn năm mươi đồng mà thôi.Mà trường học cho Tư Vân mở chín mươi, đây chính là phải có rất nhiều năm kinh nghiệm người mới có thể có tư cách.

Đương nhiên, trình độ khẩu ngữ của Tư Vân đúng là không tầm thường.

Cô xứng đáng với cái giá đó.

Cho nên chị Trần mới không ngại phiền toái từ xa chạy tới thông báo cho cô, coi như là trả lại nhân tình lần trước Tư Vân giúp bọn họ lên sân khấu diễn thuyết.

Đừng nói mọi người, ngay cả Tư Vân cũng rất giật mình.

Một tháng chín mươi, thời đại này mà nói, đã là lương cao.

Mặc dù nói mình không thiếu tiền, nhưng ai lại ngại nhiều tiền chứ.

Lại nói, Chu Thuật Hoài dự định dọn vào trong thành phố, cô là không có ý định mỗi ngày cùng đi học một đám học sinh trung học, đặc biệt là bầu không khí căng thẳng này, chính mình ngồi một ngày, bị tra tấn chết.

Còn không bằng làm cái này, không chỉ có có tiền lương lấy, còn có thể tìm cái cớ không đi học.Ánh mắt Tư Vân khẽ động.

"Tiền lương cao như vậy, không phải rất nhiều tiết chứ?"

Cô cũng không phải kẻ ngốc, rốt cuộc trên trời làm gì có chuyện rơi xuống bánh nhân thịt đây?

Chị Trần nói: "Yên tâm, cái này chị đã hỏi qua cho em rồi, mặc dù nói là trường tiểu học ngoại ngữ, nhưng cũng không phải cả ngày đều là tiết, bất quá em phải dạy ba lớp, một ngày ít nhất ba tiết."

"Tình huống em kết hôn chị đã nói qua với trường học, bọn họ cũng tỏ vẻ sẽ không sắp xếp cho em quá nhiều lớp, học xong em có thể về nhà."

Ánh mắt Tư Vân sáng lên, vừa định đáp ứng, lại nghĩ đến cái gì, nói: "Chờ một chút, chuyện này em còn phải thương lượng với người nhà một chút, thật ngại quá chị Trần, không thể lập tức trả lời chị."

"Không vội." Chị Trần tỏ vẻ hiểu: " Dù sao khai giảng còn một đoạn thời gian, em nghĩ kỹ thông báo cho chị là được, đây là phương thức liên lạc của nhà chị."

Tư Vân giữ chị ấy lại ăn cơm, chị Trần lập tức từ chối: "Xin lỗi, công ty còn có việc, em phải về, lần sau có cơ hội lại cùng ăn cơm."

Tư Vân biết chị Trần là người phụ nữ mạnh mẽ một lòng chỉ làm việc, cũng không miễn cưỡng.

Đưa chị ấy ra cửa.

Chị Trấn mở cửa xe, ngẫm lại lại nói: "Đúng rồi, quên nói với em, chủ nhiệm nói nếu như em đi, đến lúc đó con em hoặc là con của người thân em cũng sẽ có danh ngạch ưu tiên vào trường bọn họ, hơn nữa học phí đều rất ưu đãi, em có thể suy nghĩ một chút."

Mặc dù nói không phải con ruột, nhưng dựa theo thái độ lần trước chị Trần thấy Tư Vân đối với đứa bé kia, chắc hẳn cũng là thật lòng.

Cô hẳn là cũng có ý tưởng.

Nói xong, chị Trần như gió rời đi.

Chỉ để lại mọi người ngây người tại chỗ.

Ưu tiên đi học tiểu học trong thành phố a, cái này cũng quá tốt đi!

Nghe nói bọn họ trong thôn vào trong thành phố, đứa nhỏ đều tìm không thấy quan hệ, không đi học được.

Cuối cùng đều đưa về tới.

Có điều kiện này, ai mà không muốn đưa con đi học trường tốt.

Nghe vậy, hai mẹ chồng con dâu Lâm Phương còn phê bình kín đáo liền thay đổi sắc mặt.

"Đây chính là cơ hội tốt a, trường học trong thành phố đâu! Nghe nói trường học trong thành phố dạy rất tốt."

"Chị dâu, con nhà chị còn nhỏ, mới lên hai tuổi, có cần phải đi học không, nếu không giới thiệu cho Cường Tử nhà em đi, Tiểu Cường nhà em năm sau lên lớp năm rồi."

Lâm Phương nhiệt tình nói.

Mẹ Lâm còn chưa kịp phản ứng, nghe nói như thế, mặt đều đen.

"Tiểu cô, cô nói cái gì vậy? Danh ngạch này cho con của nhà Vân Vân, làm gì đến lượt của cô?"Sắc mặt Lâm Phương lập tức thay đổi: "Chị dâu, chị nói cái gì vậy, hai đứa nhỏ Tư Vân kia cũng không phải con ruột, sao lại cho bọn họ? Cho người một nhà chúng ta không tốt sao?"

"Cô nhỏ!" Bà ta vừa mới dứt lời, mẹ Lâm liền quát lớn một tiếng: " Loại lời này không nên nói nữa, bằng không mời cô đi ra ngoài."

"Chị!"

Mẹ Lâm không để ý đến bà ta, Lâm gia này một người so với một người ích kỷ tham lam.Lại ngay cả chuyện như vậy cũng muốn nghĩ, bà thật sự là phục.

"Có gì đặc biệt hơn người!" Lâm Phương tức giận, giậm chân xoay người rời đi.

Trước kia nhị ca cái gì đều nhường bà ta, làm sao ném sắc mặt như vậy cho bà ta.

Lúc này ỷ vào Tư Vân gả cho một người có tiền, sẽ không để mắt đến bà ta đúng không! Đây là lật trời rồi.

Cơ hội tốt như vậy, cư nhiên không cho nhà mình lưu, tặng cho con nuôi, thật sự là đầu óc khôi hài.Tư Vân xoay người vào phòng, mấy đứa nhỏ trong sân đang dắt chó đi dạo, nhìn thấy cô trở về, lập tức xông tới, vẻ mặt sùng bái nhìn cô.

"Mẹ, mẹ sắp làm giáo viên à?"

"Mẹ, mẹ có mệt hay không, con bưng ghế cho mẹ."

"Chị, chị lợi hại như vậy sao."

"Chị, em cũng muốn học tiếng Anh."

Mỗi người một câu, Tư Vân nghe xong trong lòng mềm mại.

Sờ sờ đầu mấy tên kia nói: "Đi chơi trước, chờ về nhà sẽ nói với các ngươi."

Chu Thuật Hoài còn đang bận rộn trong bếp, không biết chuyện này.

Tư Vân phải thông báo cho người đàn ông trước.Dứt lời, cô ném xuống bốn con trùng theo đuôi, đi vào phòng bếp.

Phòng bếp hai người đàn ông bận rộn khí thế ngất trời, căn bản không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì.

Chu Thuật Hoài chú ý tới tiếng bước chân, quay đầu nhìn cô.

"Vân Vân? Làm sao vậy?"

Anh vừa nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì sao?

"Anh làm việc trước đi, sau khi làm xong chúng ta sẽ nói chuyện."

Tư Vân thấy anh bận rộn, cũng không nói nhiều, đi lên hỗ trợ.

Với rất nhiều người đến thăm và mang theo quà, không nấu cơm cũng không hợp lý.

Bận rộn một ngày, Lâm gia bày hai cái bàn lớn, cuối cùng là đem đám người này tiễn bước.

Tư Vân còn chưa nói, Chu Thuật Hoài đã nghe được chuyện này từ miệng người ngoài.

Mẹ Lâm lo lắng anh khó xử, rốt cuộc Oánh Oánh còn nhỏ, không ai chăm sóc.

"Tiểu Chu, mặc dù nói đây là cơ hội rất tốt, nhưng con cũng không cần miễn cưỡng."

Chu Thuật Hoàitrợ giúp Lâm gia thật sự rất nhiều.Nếu là bởi vì cơ hội này, phá hư quan hệ của hai người, đây cũng là điều mà mẹ Lâm không muốn nhìn thấy.

"Mẹ, mẹ đừng hiểu lầm."

Chu Thuật Hoài lắc lắc đầu: "Con không có suy nghĩ nhiều, ngược lại, con rất ủng hộ Vân Vân đi làm giáo viên."

Nghề giáo ở thời đại này quả là một nghề cao quý.Càng đừng nói, một tháng còn có chín mươi đồng tiền lương.

Anh là choáng váng mới có thể không muốn để Tư Vân đi.

Lại nhìn dáng vẻ Tư Vân vẫn luôn muốn nói lại thôi, Chu Thuật Hoài biết, cô hẳn là cũng có ý tưởng.Anh nhìn phía Tư Vân, giọng trầm thấp nói: "Tuy rằng tôi ủng hộ em, nhưng là năm sau em còn phải tham gia thi đại học nói, có thể có ảnh hưởng hay không?"

Tư Vân lắc đầu: "Không đâu, em từng học cấp ba một lần, lần trước là vì ngoài ý muốn mà bỏ cuộc, không cần phải học lại lần nữa."

Cô bóc một quả chuối đút cho Oánh Oánh trong lòng.Nhóc con ăn hai mắt đều híp lại, một bộ ăn ngon cực kỳ.

Trên mặt Tư Vân lộ ra một nụ cười.

"Mẹ, con cũng muốn ăn." Tiểu lão nhị thấu lại đây.Tư Vân đưa cho cậu nhóc cắn một miếng.

"Thế nào, ăn ngon không?"

"Ăn ngon, ăn ngon,"

Tiểu lão nhị trong miệng ăn, đầu nhỏ không ngừng gật.

Chu Thuật Hoài nghe xong, không nói thêm gì.Chuyện này cũng cứ như vậy vui vẻ quyết định.Chỉ là vấn đề nảy sinh.

Chị Trần nói con của chị cũng có thể có cơ hội vào trường, cơ hội tốt như vậy, lãng phí đúng là có chút đáng tiếc.

Chỉ là trường học kia yêu cầu cao, trẻ con bình thường cũng không vào được.

Tiểu lão đại Tư Vân ngược lại không lo lắng, nhưng tiểu lão nhị.

Cô nhìn phía Chu Trạch Hàn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.