"Không được, chuyện này chúng tôi không đồng ý, người của thôn Hạnh Phúc các người đừng có chủ ý với thôn Lâm gia chúng tôi.""Chính là, ngươi về điểm này phá tiền, chúng ta không hiếm lạ, chúng tôi sẽ không bao giờ bán đất!""Các anh hãy từ bỏ suy nghĩ này đi!"Giờ phút này vẻ mặt của mọi người nhìn Chu Thuật Hoài, giống như đang nhìn một tên tư bản độc ác.Mấy đứa nhỏ vốn rất cao hứng, đều bị bọn họ dọa sợ, không dám nói chuyện.Vẻ mặt của Chu Thuật Hoài cũng bình tĩnh, không thích không giận: "Tôi tôn trọng quyết định của các anh."Mọi người nghe nói như thế, lập tức đắc ý: "Coi như anh biết điều!""Đúng vậy, đừng tưởng rằng anh làm ông chủ, chúng tôi sẽ khuất phục.""Mệnh là do tôi không phải do trời!"Chu Thuật Hoài: "..."Tư Vân: "Quên đi, chúng ta đi thôi."Chu Thuật Hoài đáp một tiếng, sắc mặt bình tĩnh thu hồi ánh mắt, lái xe về phía nhà của Lâm gia.Người trong thôn thấy bọn họ đi rồi, còn tưởng rằng là hai người sợ, trong lòng đắc ý vô cùng."Nhìn đi nhìn đi, cũng không có gì ghê gớm, chỉ cần chúng ta đoàn kết lại, tôi không tin anh ta có thể một tay che trời!"Những người khác cũng cảm thấy sung sướng, một xưởng trưởng bị bọn họ bức đến một câu cũng không dám nói, hừ! Người phụ nữ sợ hãi nằm dưới đất hồi lâu hai chân yếu ớt cuối cùng cũng tỉnh táo lại, nghe mọi người bàn tán, bà ta lập tức nói: "Đừng vui mừng quá sớm, tôi nghe nói rằng Trưởng thôn đã đồng ý, ý kiến của chúng ta có ích gì!""Hắn nói không chừng là mặt ngoài một bộ, sau lưng một bộ, lừa đại gia.""Bây giờ mấy người đắc tội anh ta, không chừng sau này anh ta sẽ đặc biệt nhằm vào mấy người." Mọi người nghe vậy, sắc mặt đột nhiên thay đổi."Anh ta, anh ta dám!""Nếu anh ta thật sự dám làm như vậy, sau này nhà của Lâm lão nhị đừng mong sống ở thôn của chúng ta. Tôi thấy gần đây kiến được tiền nên kiêu ngạo đi, tìm thêm mấy người làm cho anh ta nhục chí.""Nói rất đúng, nhân lúc mọi người đều ở nhà, tất cả chúng ta cùng đi đến đó đi.""Chúng ta chia hai bên, tôi đi tìm thôn trưởng, các anh đi tìm bọn họ, chúng ta tuyệt đối không thể khuất phục.""Đi!"**Xe của Chu Thuật Hoài còn chưa tới, đã nhìn thấy cha Lâm mẹ Lâm hoảng hoảng loạn loạn chạy tới.Tư Vân từ trong xe ló đầu ra: "Cha mẹ, hai người đi ra đây là làm gì? Vội vội vàng vàng."Cha Lâm mẹ Lâm nghe nói có người ở cửa thôn nhìn thấy xe con rể nhà bà tới, còn có người đang nháo, hai người lo lắng gặp chuyện không may, vội vàng chạy tới xem tình huống.Lúc này nhìn thấy con gái và con rể tới, vẻ mặt lo lắng."Vân Vân, con không sao chứ, nghe nói có người gây chuyện với con ở cửa thôn?"Mấy ngày hôm trước nhà bà trang trí lại, mọi người nghe nói sau khi con gái con rể sắp tới lễ mừng năm mới, liền thường xuyên có người đi ngang qua trào phúng.Từ sau khi Lâm gia buôn bán kiếm tiền, lại đưa Lâm Vĩ vào tù, không ít người phê bình kín đáo với bọn họ.Tuy rằng không nói rõ ràng, nhưng đều rất không ủng hộ.Lúc này nhìn con gái con rể tới, phỏng chừng có vài người cái miệng thối kia lại không chịu ngồi yên."Đúng là có một bà điên, nhìn còn rất quen mắt, nói xấu chúng ta khắp nơi."Tư Vân cũng đã một thời gian không tới thôn Lâm gia, làm thịt kho đều là mẹ và chị dâu cô đi qua, thật đúng là không biết chuyện này còn đang lên men.Mẹ cô phỏng chừng cũng là sợ cô lo lắng, không nói với cô.Sắc mặt mẹ Lâm đổi đổi."Có phải Vương Đào hay không?""Chắc chắn là bà ta!"Bà khẳng định nói.Tư Vân nghi hoặc: "Vương Đào? Ai vậy?""Chắc con chưa gặp đâu, chị gái của bá mẫu con, chúng ta chuyện này, đắc tội đại bá mẫu cũng đắc tội đến nhà mẹ đẻ bà ta.""Vương Đào nổi tiếng lắm miệng ở trong thôn của chúng ta, gặp được người liền nói chúng ta hại em gái của mình thê thảm như thế nào."Tư Vân hiểu ra.Cô nói nhìn thế nào cũng hơi quen mắt nhưng lại chưa từng thấy qua người này.Thì ra là chị của Vương Thúy."Bà ta không kiếm chuyện với các con đi?"Khuôn mặt của mẹ Lâm tràn đầy lo lắng.Tư Vân gật đầu lại lắc lắc đầu: "Không, nhìn thấy Đại Hoàng làm cho bà ta sợ đến ngất đi chưa nói được một câu."Bọn họ cũng đi rồi, bà già kia còn ngồi dưới đất chưa dậy đâu.Mẹ Lâm thở phào nhẹ nhõm."Vậy là tốt rồi, Đại Hoàng chúng ta thật tuyệt! Thật sự là chó ngoan thông minh! Nào, bà ngoại cho con ăn xương."Bây giờ mẹ Lâm rất thích Đại Hoàng, lúc trước Đại Hoàng đã bảo vệ bọn họ!Đại Hoàng vừa ngoan vừa bảo vệ chủ, là một con chó linh tính.Bà đối xử với nó như một đứa cháu.Đại Hoàng ngồi thẳng tắp, duỗi đầu cho mẹ Lâm sờ.Như vậy, còn đừng nói, giống như một đứa trẻ kiêu hãnh được khen ngợi."Bà ngoại, bà ngoại, còn có chúng ta, chúng ta cũng đến ăn tết với bà nha."Tiểu lão nhị cố gắng chui đầu ra từ phía sau của Đại Hoàng.Mẹ Lâm vui vẻ vô cùng.."Ai nha, ai vậy, bộ dạng cũng thật đáng yêu, mau để cho bà ngoại nhìn xem, đây là cháu ngoại nhà ai a."Chu Thuật Hoài dứt khoát để mấy đứa nhỏ xuống xe trước.Mẹ Lâm một tay dắt một cái, phía sau còn đi theo phe phẩy cái đuôi Đại Hoàng.Nhìn cha Lâm ở phía sau ghen tị.Không thể chia một đứa cho ông dắt sao?"Từ từ tôi vợ, cháu ngoan của tôi, ông ngoại chuẩn bị đồ ăn ngon cho các con.."Hai cậu bé này thực sự rất đẹp trai, đẹp trai hơn nhiều so với hai cậu bé hư trong nhà, nhìn rất ngoan ngoãn và đáng yêu.Nghe nói tiểu lão đại còn có thành tích học tập rất tốt.Ôi, đứa nhỏ như vậy thật sự là đốt đèn lồng cũng tìm không thấy.Chu Thuật Hoài và Tư Vân đi theo sau vào nhà.Mẹ Lâm lấy kẹo cho hai đứa trẻ, nhìn về phía Chu Thuật Hoài và Tư Vân: "Tiểu Chu trại của con xong việc rồi sao, có làm chocon bị chậm trễ quá không??"Chu Thuật Hoài lắc đầu, giọng nhẹ nhàng nói: "Không đâu, đã sắp xếp xong rồi, mẹ không cần lo lắng."Mẹ Lâm nghe con rể nói như thế, cả khuôn mặt đều là ý cười, hoàn toàn không ngậm miệng lại được.Cha Lâm Lâm đã lấy ra rượu ngon 72 năm của mình, nhất định muốn cùng Chu Thuật Hoài không say không về.Chu Thuật Hoài làm con rể, đương nhiên phải đi cùng.Tư Vân và mẹ Lâm vào bếp giúp đỡ.Thấy Lâm Tiêu ở một bên giết gà, mẹ Lâm đuổi anh ta đi ra ngoài :"Được rồi được rồi, chỉ có con thương vợ, em rể con cũng tới, còn không phải đi chiêu đãi chiêu đãi, việc này để mẹ làm."Con rể giúp con trai mình, mẹ Lâm vô cùng cảm kích anh.Lúc này tự nhiên là phải cho dư Chu Thuật Hoài Lâm gia tối cao chờ đợi ngộ: Nàng tự mình xuống bếp.Trên khuôn mặt thành thật của Lâm Tiêu hiện lên một tia xấu hổ, anh ta liếc nhìn em gái mình rồi nói: "Vân Vân, các em đều ở đây, anh vừa muốn đi ra ngoài."Tư Vân che miệng cười nói: "Khách khí đại ca, anh đi đi, anh cũng khó được nghỉ ngơi."Tư Vân cảm thấy mặc dù chuyện nữ chính và nam chính ở ngoài sau này sẽ gây ra khá nhiều tranh cãi.Nhiều người đàn ông cảm thấy vợ ở nhà không cần kiếm tiền mà vẫn luôn phàn nàn, khó chịu.Nhà gái lại cảm thấy đàn ông không hiểu sự vất vả của mình.Cho nên hai bên vì thế mà phát sinh rất nhiều mâu thuẫn nhỏ.Ai cũng không muốn cúi đầu.Nhưng cô biết, một người đàn ông thực sự yêu vợ thì không như vậy.Những người thương chồng mình thì không như thế.Không phải là không yêu mà chỉ là dùng sai phương pháp.Không biết thấu hiểu lẫn nhau.Anh trai cô mỗi ngày đều chạy đường dài, thức đêm, sáng nay mới đưa lô hàng cuối cùng.Đổi thành bất kỳ ai khác, bây giờ chắc chắn sẽ đi nghỉ ngơi.Nhưng anh ta vẫn giúp vợ làm việc trong bếp.Người đàn ông như vậy, không thể trách sau này mặc dù anh ta xảy ra chuyện ngoài ý muốn, Chu Tuệ Tuệ cũng sẽ tận tình chăm sóc anh ta.Tất cả là của nhau.Lâm Tiêu nhìn thoáng qua vợ mình.Chu Tuệ Tuệ cũng quay đầu lại xem hắn, ôn nhu cười nói: "Đi đi anh Tiêu, mẹ và cô nhỏ đều ở đây."Lâm Tiêu gật đầu, lúc này mới xoay người đi ra ngoài.Tư Vân nhìn về phía Chu Tuệ Tuệ.Hình như lời nói lúc trước của mình đã có hiệu quả.Chu Tuệ Tuệ đã thay đổi rất nhiều.Lâm Tiêu vừa bước ra ngoài liền nhìn thấy một đám người đang hùng hổ đi về phía nhà mình.