Tư Vân bỗng nhiên cảm thấy, mình vẫn còn quá ngây thơ rồi.
Trong khoảng thời gian này nhìn thấy tiểu lão đại đã thay đổi, cô còn tưởng rằng mình đã thay đổi tính cách của đứa nhỏ này .
Bây giờ mới biết, điều mình thay đổi, chẳng qua là thái độ của cậu ta đối với mình, cũng không thay đổi được mặt tối của đứa nhỏ này.
Nếu Chu Đình Đình thật sự học trộm, không nên nghiêm trọng như vậy.
Cô đoán, hẳn là Chu Đình Đình dùng biện pháp gì, để cho hai đứa nhỏ giúp đỡ.
Tuy nhiên, cô ta tưởng trẻ con rất dễ lừa nhưng lại không biết rằng hai đứa trẻ này lại là nhân mè đen.
Cuối cùng ngược lại tự làm hại chính mình.
Nghĩ đến tiền tiểu lão nhị mua quần áo cho mình hôm nay, ánh mắt Tư Vân lóe lên.
Theo đạo lý mà nói, tiền bọn họ cho hai đứa nhỏ, đều là công bằng công chính.
Tiền tiết kiệm của hai người hẳn là bằng nhau mới đúng.
Nhưng lần này tiểu lão nhị nhiều hơn Chu Trạch Đông năm đồng.
Rất rõ ràng Chu Đình Đình là mua chuộc tiểu lão nhị dễ lừa dối nhất.
Chỉ là vận may của cô ta không tốt, bị tiểu lão đại biết được.
Tiểu lão đại cũng không phải kẻ ngốc, tự nhiên biết Chu Đình Đình muốn học trộm cái này làm gì.
Nếu quả thật dựa theo tiểu lão nhị kia cái gì cũng không hiểu tình huống, lúc này không nên là trúng độc, người chết đều có thể.
Chu Đình Đình hẳn là cũng sẽ không ngốc như vậy, nhìn không ra.
Nhưng tiểu lão đại nhúng tay, thì không nhất định.Chu Đình Đình chỉ số thông minh, còn không bằng tiểu lão đại.
Tiểu lão đại động tay động chân, cô ta phỏng chừng thật đúng là nhìn không ra.
Cho nên đây mới là nguyên nhân vì sao bọn Chu Đình Đình chỉ đơn giản trúng độc.
Tư Vân càng nghĩ, càng cảm thấy cực kỳ sợ hãi.
Tiểu lão đại, mới bất quá mười tuổi a, cũng đã lên kế hoạch ra chuyện như vậy.
Trưởng thành, ai có thể chơi lại cậu ta.
Giờ phút này Tư Vân, vô cùng may mắn lúc trước mình tới, không có nhằm vào đứa nhỏ này, cũng không có cố ý đi lấy lòng cậu ta.
Bằng không chỉ sợ còn không có biện pháp làm cho đứa nhỏ này tín nhiệm mình nhanh như vậy.Chu Thuật Hoài nghe được Tư Vân nói, cũng nhìn thoáng qua hai đứa nhỏ qua kính chiếu hậu, dừng một chút, không nói gì.**Trương Thiến vốn muốn đi tìm Chu Đình Đình nói cho cô ta biết, chuyện anh trai cô ta mua xe sang trọng này.
Ai biết đi đến Lý gia, mới biết được cả nhà Chu Đình Đình đã xảy ra chuyện.
Nói là cái gì làm thịt kho trúng độc, được đưa vào bệnh viện.
Người khác không biết, cô ta còn không biết sao.
Lúc trước Chu Đình Đình đến Chu gia, đã nghe cô nói muốn học cách điều chế thịt kho của Tư Vân.
Lúc ấy cô ta còn hâm mộ, nói để cho Chu Đình Đình học được thì dạy mình.
Không ngờ mới vài ngày mà đã xảy ra chuyện.
Trong lòng Trương Thiến thổn thức không thôi, vừa tới bệnh viện liền nhìn thấy Chu Đình Đình cùng mẹ chồng cô ta bị một đám người vây quanh đánh, nói Lý gia phải bồi thường tiền.
Trương Thiến hoảng sợ, không dám đi lên, sợ bị vạ lây, vì thế vội vàng rời đi.
Không nghĩ tới vừa xuống lầu đi đến cửa đã nhìn thấy xe của Chu Thuật Hoài.
Nghĩ đến Chu Đình Đình gặp chuyện không may, anh làm anh trai khẳng định cũng sẽ tới thăm.
Lúc này trời đã sắp tối, hẳn là phải về nhà.
Vốn hôm nay anh Thành muốn ngủ lại với cô ta, Trương Thiến cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Nhưng sau khi nhìn thấy Chu Thuật Hoài, cô bỗng nhiên hối hận.
Cô ta vội sửa sang lại tóc một chút, đi qua.Quen cửa quen nẻo chào hỏi.
"Chu đại ca, anh cũng đến thăm Đình Đình?"
Chu Thuật Hoài nghiêng đầu liếc nhìn, nhìn thấy cô, nhíu mày: "Cô là?"
Nụ cười của Trương Thiến cứng đờ.
Cô ta đã tới Chu gia rất nhiều lần, Chu Thuật Hoài không có khả năng không quen biết mình mới đúng.
Chẳng lẽ là bởi vì Tư Vân ở đấy, cho nên Chu Thuật Hoài mới làm bộ như không biết?
Nghĩ đến khả năng này, vẻ mặt Trương Thiến khá hơn một chút.
Chủ động nói: "Anh không nhớ em à, em là bạn học của Đình Đình, Trương gia, ta kêu Trương Thiến, không phải trong thôn đại Trương Thiến, là tuổi nhỏ cái kia, lúc trước còn hay đến nhà anh chơi..."
Cô ta còn chưa nói xong, đã bị cắt ngang, vẻ mặt Chu Thuật Hoài lạnh lùng: "Có việc gì sao?"
Trương Thiến nắm chặt tay, nhìn Tư Vân trên ghế lái phụ, làm bộ đệm chân nhìn về phía ghế sau, làm ra biểu tình ngượng ngùng: "Hai người đây là muốn về thôn sao? Em vừa mới đến thăm Đình Đình, trì hoãn thời gian, lúc này sợ là không có xe về thôn. Chu đại ca nếu anh tiện đường, có thể tiễn em một đoạn đường không?"
Chu Thuật Hoài trực tiếp thu hồi ánh mắt, giọng nói lạnh lùng: "Không tiện."
Trương Thiến: "?"
Mắt thấy người muốn đi, Trương Thiến có chút nóng nảy: "Vậy không sao, anh đưa em đến cửa thôn cũng được, em chen chúc cũng không sao, đương nhiên, nếu đồng chí Tư Vân có ý kiến, em sẽ không làm phiền."
Cô nói xong, sợ hãi nhìn Tư Vân một cái, giống như thật sự Tư Vân không muốn cho cô ta lên xe, cho nên Chu Thuật Hoài mới không cho.
Tư Vân ở một bên nhướng mày.
Liên quan gì đến cô?
Cái này cũng có thể liên lụy đến cô?
Thật sự là mẹ cô không nói gì mở cửa, không nói gì về đến nhà.
Chu Thuật Hoài nhìn Tư Vân một cái, giọng nói lạnh lùng: "Cô ấy không có ý kiến gì."
Ánh mắt Trương Thiến lập tức sáng lên, rồi lại nghe anh lạnh lùng nói: "Tôi có."
Trương Thiến: "..."**Chu gia lái một chiếc xe con xinh đẹp trở về thôn Hạnh Phúc, đưa tới từng đợt xôn xao.
Không ít người vây quanh cửa, vừa ngạc nhiên vừa cực kỳ hâm mộ đánh giá chiếc xe sang trọng này."Nhà Chu lão đại lại mua xe?"
"Không phải mới mua một chiếc xe máy sao? Sao lại mua xe?"
"Trời ạ, cái xe này, cái này phải bao nhiêu tiền a, Chu gia phát tài lớn rồi sao?"
Làng trên xóm dưới, nhà ai có một chiếc xe máy thì đều là người giàu nhất thôn.
Bây giờ Chu Thuật Hoài trực tiếp lái một chiếc xe sang trọng về nhà.
Không cần mười phút, người trong làng trên xóm dưới đều biết nhà Chu lão đại mua xe mới.
Mọi người hâm mộ nhiều, đỏ mắt cũng nhiều.
Lúc trước Chu Thuật Hoài mở trại nuôi heo, rất nhiều người đều không xem trọng.
Năm 70 không cho phép làm chuyện như vậy, có người đầu cơ trục lợi, đều là ở trong núi vụng trộm nuôi, sau đó bán đến chợ đen, bán với giá cao.
Nhưng một khi bị bắt, đó chính là phải ngồi tù.
Cho nên mọi người cho rằng, loại chuyện này là phạm pháp, ai cũng không dám đi làm.
Về sau hộ gia đình cá nhân càng ngày càng nhiều, quốc gia vì phát triển kinh tế mở cửa toàn diện, người buôn bán trong thành càng ngày càng nhiều, người trong thôn lại vẫn lựa chọn trồng trọt thành thật bổn phận.
Chỉ có một số ít người dũng cảm dám làm điều đó.
Chu Thuật Hoài chính là người đầu tiên dẫn đầu.
Lúc trước tất cả mọi người không coi trọng anh.
Ai ngờ việc làm ăn của người ta thoáng cái trở nên phát đạt, kéo kinh tế của cả thôn.
Nhưng dù vậy, tất cả mọi người một lần cho rằng, Chu Thuật Hoài bán rẻ như vậy, hẳn là kiếm không được bao nhiêu tiền.
Hơn nữa lúc trước Chu gia cũng khiêm tốn, cũng không mua xe, không mua các loại xa xỉ phẩm, thậm chí sau khi mấy đứa nhỏ cũng không kém con nhà bọn họ nhiều lắm, mọi người cũng không hâm mộ như vậy.
Chu gia thay đổi, là từ sau khi Tư Vân gả tới đây.Bọn họ mới biết được thì ra Chu gia không phải không kiếm ra tiền chỉ là người ta quá khiêm tốn.
Cũng may có Đại Hoàng ở cửa, những người này không có tiến vào, chỉ ở bên ngoài nhìn.
Nếu không sẽ ồn ào thành cái dạng gì.
Đổi lại là thường ngày, tiểu lão nhị nhất định đứng ở trước xe đắc ý khoe khoang nói: "Đây là cha tôi mới mua xe!"
Hôm nay cậu ta đã nói dối mẹ.
Cảm giác nói dối không tốt lắm, mẹ đối xử với cậu nhóc tốt như vậy, mình lại nói dối, trong lòng tiểu lão nhị không qua được.
Biểu tình uể oải.
Cậu nhóc nhìn về phía đại ca mặt không chút thay đổi, trong lòng hâm mộ.
"Đại ca, chúng ta có tốt không? Mẹ có chán ghét chúng ta không?"
Chu Trạch Đông nghiêng đầu liếc mắt nhìn cậu nhóc: "Tại sao mẹ chán ghét chúng ta?"
Chu Trạch Hàn nói: "Bởi vì chúng ta nói dối."
Chu Trạch Đông thu hồi ánh mắt, nhìn xuống dưới lầu, ánh mắt lạnh lùng: "Đúng, chúng ta nói dối..."
"Nhưng dì nhỏ là người xấu, dì ấy khi dễ mẹ, còn dẫn người tới đánh chúng ta, cho nên đây là báo ứng của dì ấy, đây là lời nói dối thiện ý."