Xuyên Về Thập Niên 80 Mẹ Kế Xinh Đẹp Lấy Chủ Trại Heo

Chương 117



Đương nhiên, lời khách khí đều là nói như vậy, về phần rốt cuộc gọi ai, vẫn là muốn xem chính cô lựa chọn.

Tư Vân đang kéo Oánh Oánh vào nhà, liền nhìn thấy tiểu lão nhị vẻ mặt bị thương nhìn cô.

Tư Vân đi lên trước, hỏi: “Đây là làm sao vậy?”

Tiểu lão nhị mất hứng bĩu môi, ủy khuất đứng đó.

Nghe được Tư Vân mở miệng hỏi, cậu nhóc lập tức xoay người bỏ chạy, giống như đang giận dỗi.

Tư Vân sửng sốt một chút, nhìn về phía tiểu lão đại.

Tiểu lão đại rốt cuộc phải thành thục một chút, mặc dù trong lòng có chút khổ sở, nhưng vẫn không dám giống như em trai đùa giỡn tính tình nhỏ nhen trước mặt Tư Vân.

Chu Trạch Đông không dám tức giận, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn cô một cái, nhỏ giọng nói.

“Đã nói là cùng nhau trồng rau mà.”

Hôm qua mẹ mua hạt cải, nói là muốn khai khẩn sân trồng một ít rau dưa trái cây ăn.

Bọn họ lập tức muốn trở về hỗ trợ đào đất.

Cho nên hôm nay tan học, liền dọc theo đường đi chạy trở về, ngày xưa lộ trình hơn một giờ, bọn họ bốn mươi phút là về đến nhà.

Kết quả về nhà mới phát hiện, đất đã được đào xong, đồ ăn cũng trồng xong.

Căn bản cũng không có cơ hội bọn họ phát huy.Hai đứa nhỏ trong lòng vừa mất mát vừa khổ sở, vừa rồi lại nghe thấy mọi người nói muốn Tư Vân dạy bọn họ làm bánh đậu xanh, trong lòng càng không vui.

Bọn họ ích kỷ cho rằng, đó là thứ mà mẹ mới có thể làm.

Trẻ con nhà người ta đều hâm mộ mẹ chúng có thể làm nhiều đồ ăn ngon như vậy.

Nếu như mẹ đều dạy cho người khác, ngày đó chẳng phải là ai cũng có thể làm sao?

Tư Vân nghe xong, cười nói: “Chỉ vì chuyện này.”

Con cái nhà người ta đều không muốn làm việc, cả ngày ham chơi.

Hai đứa nhỏ này thật đúng là chơi vui, cư nhiên tranh nhau muốn làm, không cho làm còn tức giận.Thật là quá đáng yêu.

Bất quá tối hôm qua Tư Vân đúng là có đề cập qua chuyện này, hai đứa nhỏ nói muốn hỗ trợ, nàng đương nhiên cũng đồng ý.

Dù sao cô nghĩ một người khẳng định không giải quyết được, có hai đứa nhỏ hỗ trợ, mình cũng có thể thoải mái một chút.

Nhưng không nghĩ tới Chu Thuật Hoài trở về, hai ba cái liền giải quyết cho cô.

Đừng nói bọn họ, chính mình cũng không hề có cảm giác thể nghiệm.

Chu Trạch Đông không nói chuyện, cắn môi.

Tư Vân không nhịn được xoa xoa đầu cậu ta:

“Được rồi, đừng nóng giận, chỗ này cứng rắn, chúng ta đều đào không nổi, là cha con đào, mẹ chỉ rải chút hạt cải bỏ vào bên trong, ngày sau mẹ còn muốn trồng ớt cà tím bao thóc, đến lúc đó còn cần các cậu hỗ trợ.”

Chu Trạch Đông cẩn thận liếc cô một cái, thấy cô cười, mới xoắn ngón tay nhỏ giọng nói: “Con không tức giận.”

Cậu ta chỉ có một chút mất mát mà thôi.

Kỳ thật Chu Trạch Đông đã từng làm ruộng, nhưng sau khi đến chỗ của cha, thì không làm ruộng nữa.

Ngày thường chỉ làm việc nhà.

Cậu ta muốn cấp bách chứng minh bản thân, nói với Tư Vân, cậu ta không kém những đứa trẻ khác trong thôn.

Chỉ là không nghĩ tới cơ hội này từ lòng bàn tay trốn đi.

Tư Vân xoa xoa hắn đầu, ngẩng đầu hướng tới phòng trong nhìn lại.

Tinh mắt liếc thấy cái đầu nhỏ nghe lén sau cửa.Nghe được anh trai nhà mình nói không tức giận, tiểu lão nhị nhất thời đứng không vững.

Anh trai cũng không tức giận, vậy mình tức giận, mẹ chẳng phải sẽ cảm thấy cậu nhóc quá tùy hứng, chán ghét cậu nhóc sao?

Nghĩ tới đây, Tiểu lão nhị hoảng hốt, vội chạy tới đứng trước mặt Tư Vân, ủy khuất nói: “Mẹ, con cũng không tức giận.”

“Con thật sự không tức giận nữa sao?” Tư Vân đã sớm phát hiện cậu nhóc, tiểu lão nhị khí tới nhanh đi cũng nhanh, so với Chu Trạch Đông, càng không biết che giấu cảm xúc của mình.

Chu Trạch Hàn nhìn nụ cười dịu dàng của Tư Vân, vẫn uất ức: “Thật ra còn có chút tức giận.”

Tư Vân lập tức cười nói: “Vậy Tiểu Hàn phải làm thế nào mới có thể không tức giận?”

Chu Trạch Hàn không được tự nhiên nói: “Trừ phi mẹ không dạy bọn họ làm bánh đậu xanh.”

Bánh đậu xanh là của bọn họ.

Tư Vân nói: “Mẹ muốn dạy cho bà ngoại con cũng không thể?”

Chu Trạch Hàn sửng sốt một chút.

“Bà ngoại... bà ngoại đương nhiên có thể...” Nghĩ đến bà ngoại hòa ái dễ gần kia, Chu Trạch Hàn tức giận không nổi.

Bà ngoại là mẹ của mẹ, đó chính là người một nhà.Người một nhà đương nhiên có thể.Cậu nhóc gật đầu nhỏ.

Tư Vân cười xoa xoa đầu nhỏ của cậu nhóc: “Không có bánh đậu xanh, mẹ còn có thể làm bánh hoa quế, bánh hoa tươi, ăn ngon còn nhiều lắm.”Chu Trạch Hàn lập tức gật đầu.

Mẹ sẽ làm rất nhiều rất nhiều ăn ngon, cậu nhóc đều biết.

Tư Vân cũng có suy nghĩ của chính mình.

Thật ra ngoài miệng nói rất dễ dàng, nhưng khi bắt tay vào thực hành, mọi người mới phát hiện, không phải chỉ cần học đơn giản như vậy.

Bánh đậu xanh tuy không khó nhưng không phải ai cũng sẵn sàng làm.

Khi mọi người nhìn thấy Tư Vân dùng nhiều đường như vậy, sắc mặt đều thay đổi.

Ai chẳng biết rằng đường là một thứ quý hiếm và đắt đỏ.

Tất cả mọi người chưa từng làm ăn, chỉ nghe Tư Vân nói muốn dạy nên đến học.

Nghĩ đến đậu xanh ai mà chẳng có, và cũng chẳng phải thứ đắt tiền.

Nhưng mọi người đều bỏ qua một vấn đề nhất.Đó chính là đường.

Làm bánh đậu xanh cần rất nhiều đường, muốn hương vị ngon, còn cần đường trắng hoặc mật ong của đường mạch nha để thay thế.

Nếu không làm ra vị không ngon.

Đừng nói kẹo mạch nha, ngay cả đường trắng tất cả mọi người luyến tiếc.

Huống chi trước giờ chưa từng có ai kinh doanh, chỉ nghĩ Tư Vân đồng ý dạy, dù sao đều miễn phí, học được đi kinh doanh cũng không tệ.

Những người bình thường ở nhà ngay cả một chén nước đường cũng luyến tiếc uống nhiều, làm sao có thể xa xỉ dùng để làm bánh ngọt ăn chứ?

Còn không nhất định có thể bán đi ra ngoài.

Làm một chút quá ít, làm nhiều lại sợ không ai mua lỗ.

Trong khoảng thời gian ngắn, tất cả mọi người nổi lên lòng lui bước.

Khoản đầu tư này quá lớn, bọn họ căn bản không có tiền để đầu tư.

Tuy rằng người trong nhà đều để cho bọn họ đến học, nhưng nếu thật sự dùng tiền đi buôn bán, người trong nhà khẳng định là không vui.

Rốt cuộc, bọn họ chưa bao giờ kinh doanh, vì vậy bọn họ sợ mất tiền.

Ngoài ra, những thứ như bánh đậu xanh không phải là thứ mà người bình thường có thể mua được.

Thậm chí ít quan tâm hơn.

Trong nháy mắt, mọi người vui vẻ tới, vẻ mặt buồn bã rời đi.

Tư Vân nói rất cẩn thận, nhưng người thật sự nghe vào lại không có mấy người.

Cuối cùng chỉ còn lại mẹ Lâm và Chu Tuệ Tuệ còn đang học.

“Vân Vân, đồ chơi này, quá phí đường, không dễ bán a.”

Nhìn con gái dùng nhiều đường như vậy, mẹ Lâm cũng không nhịn được đau thịt.

Đường đắt như vậy, chỉ làm chút bánh đậu xanh như vậy, khó trách những bánh ngọt này ở trong thành phố bán đắt như vậy.

Quả nhiên không phải thứ mà bọn họ có thể ăn nổi.Tư Vân nói: “Đúng vậy, nhưng mẹ nghĩ người có tiền quá ít, trên thị trấn không có nhà nào không ăn nổi bánh đậu xanh, chúng ta tự làm, nhất định sẽ rẻ hơn một chút, lợi nhuận ít tiêu thụ nhiều.”

“Hơn nữa con cũng không cần hai người đặt toàn bộ tâm tư vào chỗ này, ngẫu nhiên đi một là được rồi, có thứ làm nhiều một chút, cũng sẽ không có hại, hai người còn có thể lợi dụng thời gian rảnh rỗi kiếm một chút sinh hoạt phí.”

“Chúng ta không làm nhiều, bán không hết thì tự mình ăn, thử thêm vài lần.”

Mẹ Lâm nghe được lời này, cũng cảm thấy có lý.Con gái đều nói như vậy, vậy chắc chắn bên trong có đạo lý của cô.

Bà gật gật đầu, bắt đầu nghiêm túc đi theo con gái học.

Tư Vân đã bận rộn cả ngày, cũng mệt không chịu nổi.

Sau khi tiễn mẹ Lâm đi, cô rảnh rỗi lấy sách ra đọc.Lại nói, còn hơn nửa năm nữa mới đến kỳ thi đại học năm sau nên cô có rất nhiều thời gian.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.