Xuyên Về Cổ Đại Làm Tiểu Cô Nương Lợi Hại

Chương 487



Hiện giờ coi như nàng xử lý chuyện này thật không tồi, khi ăn tết Lý đại nhân còn tặng quà mừng năm mới cho nàng. Hơn nữa có Tần Lục Gia, Đông Hoa kia sẽ không dám làm quá mức.

“Sư phụ! Người đưa đồ ăn tới, có mấy thứ lạ lùng lắm, ta không biết nó là cái gì. Ngươi nhìn xem đây là cái gì?”

Lê Tường nghe được lời Yến Túc nói, lập tức phục hồi lại tinh thần. Nàng quay đầu nhìn lại, hai mắt đã mở lớn lên.

Những cục nho nhỏ màu vàng kia, quá quen thuộc!

“Khoai tây!!!”

“Sư phụ ngươi biết nó ư, ta vừa mới nghe người đưa đồ ăn kia nói đây là loại thực phẩm gửi từ vùng duyên hải bên kia, thành An Lăng của chúng ta vừa bắt đầu trồng thử, hiện giờ mới là năm thứ hai đó.”

Yến Túc đang muốn thả khoai tây vào rổ, đột nhiên trên tay hắn nhẹ bẫng, cái rổ khoai tây kia đã bị sư phụ cầm đi rồi.

“Thật sự là khoai tây……”

Có lớp người đi trước thật là tốt, bọn họ đã khám phá ra thật nhiều thứ rồi.

Từ ớt cay đến tương, bây giờ có khoai tây nữa. Chưa hết, còn các loại hải sản hàng khô. Bọn họ đã tự tìm ra rồi chuyển tới các nơi, không cần chờ nàng khổ sở tìm kiếm nữa, thật khiến người ta bội phục.

“A Túc, mau đi hỏi người đưa đồ ăn kia, xem hắn mua được chỗ khoai tây kia ở đâu rồi mua cho ta nhiều một chút.”

Lê Tường dặn dò Yến Túc một tiếng rồi bưng rổ khoai tây đó ra giếng nước. Nàng trực tiếp múc nước lên rửa sạch rổ khoai tây này.

Nháy mắt một cái, nàng đã tới nơi này được nửa năm rồi nhưng vẫn chưa từng được thấy khoai tây, hôm nay nhất định phải nấu một món đồ ăn để nếm thử.

Đáng tiếc hôm nay người ta chỉ đưa tới một rổ nhỏ như vậy, không đủ để cung cấp cho tửu lầu, thôi để lại cho người trong nhà ăn cũng được.

Nàng vừa mang cái rổ vào phòng bếp, Yến Túc cũng đi theo vào.

“Sư phụ, đại ca đưa đồ ăn nói lượng khoai tây của hộ nông dân kia nhiều lắm, hắn hỏi chúng ta cần bao nhiêu, ta thấy ngươi vừa dặn dò mua nhiều một chút nên ta báo hắn 50 cân rồi.”

“50 cân?”

“Quá nhiều ư?”

“Không phải, có chút thiếu. Không sao đâu, cứ đặt như vậy trước, chờ người ta mang khoai tây tới lại đặt tiếp cũng không sao.”

Lê Tường đang tính toán không chỉ dùng khoai tây này để nấu ăn. Phải biết rằng tửu lầu bọn họ nấu ăn tốn rất nhiều tinh bột, lượng tinh bột làm từ khoai sọ đã không còn lại bao nhiêu, hơn nữa khoai sọ quá đắt, muốn làm thêm còn phải chờ tới mùa đông.

Nàng vẫn luôn canh cánh chuyện này trong lòng nhưng chưa tìm được giải pháp.

Hiện tại thì hay rồi, khoai tây chính là một loại nguyên liệu dồi dào tinh bột, chờ ngày nào đó đặt thật nhiều mang về, làm tận hai lu tinh bột cất dùng dần, mấy tháng sau đó chắc chắn không cần lo lắng về chuyện này nữa.

“Tương Nhi, ngươi ra đây.”

Nghe nương của mình đang đứng gọi ngoài cửa, Lê Tường lập tức buông khoai tây xuống chạy ra.

“Làm sao vậy? Nương, ngươi có chuyện gì ư?”

Nương làm gì mà cần gọi ta vào phòng lặng lẽ nói chuyện rồi……

“Mùng bảy này biểu tỷ đính hôn rồi. Tiểu cữu mẫu ngươi muốn đặt nhà ta hai bàn tiệc, ta vừa nói không thu tiền nàng đã nghe cứng rắn nhét cái này vào tay ta. Đây này, tối hôm qua nàng mới nhét cho ta đó, nói muốn đặt trước bàn tiệc cho ngày hôm đó thật náo nhiệt.”

Lê Tường nhìn hai ngân bối trên tay nương, than một tiếng

“Nhận thì cứ nhận thôi. Chẳng qua tiểu cữu mẫu cũng thật là… giữa hai nhà chúng ta còn phải rõ ràng như vậy sao? Nương, ngươi yên tâm đi, chuyện hai bàn tiệc này ta đã có dự định rồi, nhất định sẽ làm cực kỳ long trọng.”

Nói xong, nàng lại nghĩ đến một chuyện khác rồi vội vàng hỏi nương.

“Nương này, lần này biểu tỷ đính hôn, ta có nên chi tiền mừng nàng không?”

Trong tiềm thức, Lê Tường đã tự coi mình là một hộ độc lập rồi, mà đã là hộ độc lập, hiển nhiên phải có tiền mừng.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.