Màn đêm đen nhánh, trong rừng cây cũng không rậm rạp lắm, đá vụn cứng rắn cùng những đoạn cây to khô héo, cùng với âm thanh sột sột soạt soạt của loài bò sát chuyển động thỉnh thoảng vang lên.
Phía sau một tảng đá lớn, có tiếng thở dốc rất nhỏ.
Tùng Sơn Giang đè cánh tay lại, ban ngày lúc chạy trốn, cánh tay của hắn bị người ta đâm, bởi vì không được điều trị kịp thời nên hiện tại chỗ bị thương đã chuyển biến xấu.
Cũng may không phải giữa mùa hè, nếu không tình cảnh hiện tại của hắn sẽ càng nguy cấp.
Phải liên lạc được với người trong bang mới được.
…
Trong một trấn nhỏ nào đó không biết tên, trên trấn vắng vẻ, không có mấy người đi lại, kiến trúc xung quanh đều đổ nát hoang tàn.
“Cốc cốc.”
“Ai đó?” Trong cửa gỗ truyền đến một âm thanh già nua. “Mua cá.”
Âm thanh kia lại hỏi: “Mua cá gì?”
Người ngoài cửa nói: “Một con cá trích, một con cá cháy[1], hai con cá sạo.”
[1] Cá cháy: Tên khoa học Tenualosa reevesii, thuộc họ cá trích, thường sống ở biển và đi ngược dòng để di cư sinh sản vào cuối mùa xuân và đầu mùa hè, cá con phát triển ở sông và hồ. Phân bố ở Trung Quốc (Phúc Kiến, Giang Tây, Hải Nam, Chiết Giang, Quảng Đông, Hồng Kông, Ma Cao, Tỉnh Đài Loan) và Việt Nam.
Người bên trong lại dường như hỏi cái không liên quan: “Cá cháy nhiều xương, ăn cũng không ngon.”
“Không sao, cá tươi là được.”
Cửa gỗ mở ra, một lão nhân đầu tóc bạc phơ nhìn từ trên xuống dưới hắn ta một vòng: “Nếu muốn mua cá thì đi vào với lão hủ đi.”
Người ngoài cửa đi vào, cửa gỗ đóng lại, một lúc sau cũng không thấy đi ra nữa.
…
Nhất Niệm nhìn người quỳ gối dưới đất, gõ nhẹ mặt bàn, mày nhíu lại: “Mất dấu rồi?” “Đại nhân thứ tội. Sau khi thuộc hạ nhìn thấy tên hải tặc kia vào một tiểu viện, đợi hơn một canh giờ cũng không nhìn thấy người đi ra. Chờ đến khi chúng ta xông vào thì ở bên trong đã trống không.”
Động tác gõ bàn của Nhất Niệm dừng lại, mày càng nhíu chặt.
Manh mối này đã bị chặt đứt.
Nhất Niệm phất phất tay: “Ta đã biết, các ngươi đi xuống đi.”
“Vâng, đại nhân.”
Nhất Niệm ở trong phòng tĩnh tọa một lúc, cuối cùng vẫn đứng dậy đi nhà tù.
Còn chưa đến gần đã nghe được tiếng mắng chửi tức giận cùng tiếng kêu rên và mùi máu tươi nhàn nhạt.
Thủ vệ nhìn thấy người tới, cung kính nói: “Nhất Niệm đại nhân có gì phân phó.”
Nhất Niệm: “Ta vào xem.”
Thủ vệ lập tức mở cửa, mùi máu tươi bên trong càng nồng đậm, làm cho người ta buồn nôn. Nhưng sắc mặt Nhất Niệm lại như thường. “Sao rồi?”
Người áo xám có chút hoảng loạn, cúi đầu tránh ánh mắt của Nhất Niệm, nói: “Bẩm đại nhân, những người này không chịu nói.”
Nhất Niệm: “Không lộ ra một chữ nào à?”
Người áo xám: “Có nói một ít, nhưng đều không phải thứ ngài muốn.”
Nhất Niệm duỗi tay ra: “Lấy đến đây cho ta xem.”
Trong phòng giam, ngục tốt sẽ ghi lại lời khai của phạm nhân để giữ lại làm chứng.
Nhất Niệm nhanh chóng xem xong nội dung của ba tờ giấy, sắc mặt đều đen.
Tất cả đều là thứ vô nghĩa hoặc vài thứ râu ria. Như đối phương gian dâʍ với bao nhiêu nữ tử, gϊếŧ bao nhiêu người đều được ghi lại.
Nhưng cũng có khả năng là cấp bậc của những người này quá thấp, thật sự không biết tin tức quan trọng.
Nhất Niệm nhìn lướt qua Đàm Trùng đang nửa sống nửa chết bị trói trên hình cụ, mở miệng nói: “Trừ hắn ra, những người khác thiến hết đi. Nếu không chết thì kéo đi làm cu li.” Trong lòng người áo xám căng thẳng, chỗ có còn mơ hồ cảm thấy phát đau.
Sau khi Nhất Niệm rời đi, trong phòng giam nháy mắt vang lên những tiếng kêu thảm thiết đến tận trời.
Nhất Niệm trở về chỗ ở, vừa mới nghỉ ngơi thì có người đến thông báo: “Nhất Niệm đại nhân, Chưởng môn cho mời.”
Tâm tình tối tăm của Nhất Niệm tan đi hơn một nửa, vừa định đi theo người kia. Bỗng dưng hắn nhớ ra bản thân mới đi qua nhà tù, vì thế vội vàng thay một bộ đồ khác, một lần nữa sửa sang lại tóc tai, rồi mới đi gặp Chưởng môn.
Hiện tại Trương Túc ở nơi cùng loại với hành cung, được rồi, lúc đầu chọn chỗ ở, lúc tu sửa kiến tạo trên cơ sở vốn có, Nhất Niệm chính là dựa theo quy cách hành cung để cho người đi làm.
Tường đỏ thắm, ngói lưu ly vào vàng tươi. Lúc ánh mặt trời chiếu vào ngói, từ xa nhìn lại thật kim bích huy hoàng. Theo ánh mắt của người ngoài, một vị tiên nhân đến ở một nơi tráng lệ như vậy, thật là có chút không hòa hợp.
Theo suy nghĩ của mọi người, nơi tiên nhân ở, đều là nơi lịch sự tao nhã thanh tịnh, tiên khí phiêu phiêu.
Sao nào, tiên nhân là “tiên nhân giả”, thật sự chẳng cảm thấy gì cả. Về phần người nào đó dốc hết sức thúc đẩy kiến tạo hành cung, hoàn toàn là giấu khôn ngoan giả hồ đồ.
Nhất Niệm nhìn kiến trúc trước mặt, tâm tình tốt lên nhiều. Nếu phú quý chốn nhân gian có thể làm Chưởng môn có chút lưu luyến, như vậy tất cả đều đáng giá.
Hắn không sợ Chưởng môn muốn nhiều, hắn sợ nhất là Chưởng môn không muốn gì hết.
Mặc dù cho đến bây giờ, Chưởng môn chưa bao giờ mở miệng đề ra một yêu cầu gì với hắn, nhưng mỗi khi hắn cầm đồ tốt đưa qua, Chưởng môn cũng không từ chối, có lẽ có, nhưng cuối cùng vẫn nhận lấy nha. Vì cái gì chứ?
Nhất Niệm mím môi, không tiếng động nở nụ cười.
Trước mắt hành cung có diện tích mười mẫu, lấy ý nghĩa thập toàn thập mỹ.
Sau khi Nhất Niệm bước vào lập tức tăng nhanh tốc độ.
Bọn họ xuyên qua sân, cửa thùy hoa, đi qua hành lang, rốt cuộc cũng tới chính sảnh dùng tiếp khách.
Mà Chưởng môn đã đứng ở trong sảnh, xa xa nhìn hắn.
Tim Nhất Niệm thoáng cái tựa như được ngâm trong bình mật, trong tim trong mắt chỉ nhìn được một mình Trương Túc.
“Chưởng môn.” Hắn tung tăng vui vẻ, tâm tình đều để lộ hết ra.
Trương Túc cũng rất vui vẻ, sắc mặt giả vờ lạnh lùng đều không giữ được.
Thật ra, nàng cũng rất nhớ Nhất Niệm đó.
Tuy rằng hành cung này vừa to vừa khí phái, nhưng mà số lần nàng được gặp Nhất Niệm lại ít đi.
Nàng nhớ ổ bảo nhỏ của nàng, nàng ngồi ở ổ bảo, đều có thể nghe được tiếng cười nói vui vẻ của những người khác. Nhất Niệm đến gần liền phải hành lễ, tất nhiên bị Trương Túc duỗi tay ra cản.
Nhất Niệm rũ mắt nhìn ngón tay trắng nõn nắm lấy cổ tay hắn, đôi mắt sáng ngời lấp lóa những ánh sáng nhỏ, hắn vẫn giữ tư thế này, làm như không phát hiện ra, hỏi: “Không biết Chưởng môn sai người gọi ta đến đây vì chuyện gì?”
Lực chú ý của Trương Túc bị lôi kéo, quên cả thu tay lại, nói: “Ta nghe được chút việc từ Nguyên Chân.”
Nguyên Chân?
“Chào Nhất Niệm đại nhân.” Âm thanh thuần hậu đột ngột vang lên ở chính sảnh.
Lúc này Nhất Niệm mới phát hiện trong đại sảnh còn có người khác.
Trong lòng Trương Túc dường như chột dạ, vội rụt tay về giống như phải bỏng, còn dấu đầu lòi đuôi ngồi trở lại ghế chủ vị, lập tức kéo dãn khoảng cách với Nhất Niệm.
Khí áp quanh người Nhất Niệm hạ thấp đến mắt thường cũng có thể nhìn thấy, hắn ngồi xuống vị trí phía dưới bên phải Trương Túc, hơi nâng cằm lên, kiêu ngạo nói: “Nguyên đại nhân tới đây vì chuyện gì?” Nguyên Chân như không chịu ảnh hưởng, cười tủm tỉm: “Thuộc hạ thấy gần đây Nhất Niệm đại nhân phiền não không thôi, thuộc hạ lại không có biện pháp nào, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể nghĩ đến Chưởng môn.”
Trương Túc khẽ nhíu mày: “Ngươi có việc tại sao không đến tìm ta?”
Nếu không phải Nguyên Chân đến tìm nàng thì nàng cũng không biết Nhất Niệm đang phiền não.
Nhất Niệm cảm nhận được sự quan tâm của Trương Túc, trong lòng rất hưởng thụ, ngữ khí cũng hòa hoãn lại, gần như dỗ dành nói: “Không phải chuyện lớn gì, ta không muốn làm người nhọc lòng.”
Nguyên Chân không chút nào coi mình là người ngoài, tìm ghế dựa ngồi xuống, cười ha hả nhìn hai người bọn họ ngươi tới ta đi.
Cảm giác của Nhất Niệm nhạy bén, nhìn thẳng Nguyên Chân: “Nguyên đại nhân còn có việc à?” Trong lòng Nguyên Chân tiếc nuối, biết hôm nay chỉ có thể xem đến đây thôi.
Hắn ta đứng dậy nói: “Chưởng môn, Nhất Niệm đại nhân, thuộc hạ cáo từ.”
Nhất Niệm chờ đến khi Nguyên Chân hoàn toàn biến mất trong tầm nhìn, mới quay đầu nói với Trương Túc: “Chưởng môn, tên Nguyên Chân này rất khả nghi, người đừng dễ dàng tin lời hắn ta.”
Trương Túc chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt.
Trương Túc: “Hệ thống ca, có phải Nhất Niệm hắn ghen không?”
Hệ thống nghĩ nghĩ rồi trả lời: “Hẳn là cảm nhận được nguy cơ đó, sợ sau này ngươi đối tốt với Nguyên Chân, không tốt với hắn nữa.”
Trương Túc: “...”
Trương Túc dở khóc dở cười: “Sao có thể chứ, Nguyên Chân lớn hơn chúng ta rất nhiều đó, hơn nữa hắn ta vẫn còn là một hòa thượng, ta vẫn cảm thấy quái quái, giống như bị hắn ta nhìn thấu vậy, ta thực không thoải mái.” Hệ thống thuận miệng nói: “Cho nên ký chủ ở chung với Nhất Niệm là thoải mái nhất đúng không?”
Trương Túc đột nhiên trầm mặc.
Hệ thống: “???”
Hệ thống: “!!!”
Hệ thống: “Ký chủ, ngươi…”
“Chưởng môn, Chưởng môn…” Âm thanh réo rắt lại mang theo chút thấp thỏm rơi vào trong tai, Trương Túc phục hồi lại tinh thần, lập tức nhìn thấy Nhất Niệm khẩn trương nhìn nàng chằm chằm.
“Là Nhất Niệm đã quá giới hạn, Chưởng môn đừng tức giận, sau này ta sẽ không nói những lời không phóng khoáng này nữa.” Âm thanh đến cuối cùng càng ngày càng nhỏ, nếu không phải nơi này chỉ có hai người bọn họ, chung quanh lại an tĩnh đến mức tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, thì Trương Túc nhất định sẽ không nghe rõ.
Mí mắt Trương Túc nhảy lên, khoảng cách gần như vậy, thậm chí nàng còn nhìn được lông mi thiếu niên hơi rung rung. Màu đen, hơi dày, giống như cánh bướm, run run.
Trương Túc không biết vì sao trái tim như treo lên, mồm miệng nhanh hơn đầu óc: “Không đâu.”
Nhất Niệm ngước mắt nhìn nàng không nói chuyện, nhưng đôi mắt đen nhánh kia vừa sâu lại vừa tĩnh mịch, đưa tình ẩn tình, giống như chứa muôn vàn điều muốn nói. Đôi môi đỏ mỏng mím thành một đường thẳng tắp, vậy mà làm cho người ta nhìn thấy một chút tủi thân.
Trương Túc tỏ vẻ nàng có chút không chịu được.
Nàng dời mắt đi, ho nhẹ một tiếng, mềm mại nói: “Ngươi không giống bọn họ, ngươi không giống với những người khác.”
Nhất Niệm cười nhẹ, nhưng trong tiếng cười lại không có nhiều ý cười, ngược lại lộ ra vài phần đau khổ: “Vậy là tốt rồi.”
Trong lòng Trương Túc lập tức khó chịu, nàng vẫn cảm thấy phản ứng này của Nhất Niệm không đúng lắm. Nàng kìm nén cảm xúc khác thường nhìn qua: “Ngươi đừng nghĩ bậy bạ, những người khác…” Trương Túc mím mím môi, hơi e thẹn nói: “Những người khác đều không quan trọng như ngươi.”
Lúc này Nhất Niệm mới thực lòng cười rộ lên, chăm chú nhìn nàng: “Ở trong lòng ta, Chưởng môn cũng là người quan trọng nhất, bất kỳ kẻ nào cũng không thể so sánh với người.”
Trương Túc chỉ cảm thấy bên tai lập tức nóng lên, trả lời lung tung: “Vậy chuyện đó, gần đây rốt cuộc ngươi gặp chuyện gì?”
Nhất Niệm lập tức chuyển từ trạng thái “mềm yếu” sang sáng vẻ nghiêm túc kể lại chuyện hải tặc.
Trương Túc không có hảo cảm với hải tặc, đặc biệt là hải tặc vùng duyên hải, không có cách nào cả, cái này vẫn để cho nàng liên tưởng đến giặc Oa[2] xuất hiện trong lịch sử thời đại kia. [2] Giặc Oa: Bọn hải tặc người Oa Nhật Bản, thường quấy phá vùng ven biển Triều Tiên, Trung Quốc, thế kỷ XIV-XVI.
“Ngươi thiến bọn chúng à?”
Nhất Niệm: “Ừm.”
“Làm tốt lắm.” Trương Túc vỗ tay nói.
Loại hạng người gian dâʍ này bắt được tốt nhất nên thiến luôn.
Trương Túc vỗ vỗ cánh tay Nhất Niệm: “Chuyện thẩm vấn ngươi đừng vội, còn có ta nữa.”
Nhất Niệm: “Là ta hành sự bất lực.”
“Nói gì vậy, không cần phải nghi ngờ bản thân như vậy, ngươi làm rất tốt rồi.” Trương Túc tự cảm thấy mình sinh trước vài năm, làm đại tỷ tỷ an ủi.
Nhất Niệm cảm nhận được sự ấm áp truyền đến từ chỗ cánh tay, chậm rãi gật đầu, ngượng ngùng nói: “Vậy làm phiền Chưởng môn rồi.”
Trương Túc thầm nghĩ: Phiền toái gì đâu. Nàng sắp mọc nấm dài ở hành cung rồi. Trương Túc không muốn để người khác vây xem, phải tiêu tốn điểm công đức, trực tiếp mang theo Nhất Niệm bay đến nhà giam.
Trên đường, vẻ mặt Nhất Niệm không có biến hóa gì, nhưng rõ ràng Trương Túc có thể cảm thấy được thân thể hắn cứng đờ.
Thủ vệ nhà giam không ngờ ở chỗ dơ bẩn như vậy mà còn có thể nhìn thấy Chưởng môn, quả thực mừng rỡ như điên, lập tức quỳ xuống dập đầu.
Trương Túc lạnh mặt: “Các ngươi đều lui ra ngoài đi.”
Nhóm thủ vệ: “Vâng, Chưởng môn.”
Trương Túc cùng Nhất Niệm đi vào nhà tù, mười lăm phút sau hai người cùng đi ra.
Sắc mặt Trương Túc lạnh đến mức có thể rớt ra cả vụn băng: “Có yêu cầu gì thì ngươi cứ nói với ta, ta chỉ có một yêu cầu, những tên hải tặc kia, một tên cũng không được để sống.”