"Bộ quần áo này ngươi bán thế nào?" Trên một cái bàn gỗ đơn sơ bày mấy bộ quần áo mới sạch sẽ, bên cạnh còn có vải bố và kim chỉ.
Chủ quầy là một phụ nhân trung niên, nghe vậy cười nói: "Hai bộ trang phục ba đồng, vải bố và kim chỉ may một bộ một đồng."
Người mua là một cụ bà, sau khi nghe giá, do dự một lát. Bà nắm chặt đồng sắt trong tay, ánh mắt qua lại giữa trang phục và vải bố. Chủ quầy cũng không giục bà, khi khách khác tới hỏi, cũng tốt tính tiếp đón.
Bà cụ do dự hồi lâu, run rẩy hỏi: "Bà chủ, có thể rẻ một chút không."
Chủ quầy khó xử: "Đại nương, ta kiếm tiền cũng cực khổ, thật sự không thể rẻ hơn nữa."
"Ờ ờ, vậy... vậy được rồi." Cụ bà đếm lại số đồng sắt trong tay, lấy ba đồng ra đưa tới: "Ta lấy hai bộ trang phục."
Bà lớn tuổi, thật sự không may y phục được. Mua hai bộ quần áo về, nhi tử và con dâu mỗi người một bộ.
Bà cụ cầm quần áo đi. Khi về nhà, đột nhiên nghe tiếng rao lớn bên tai: "Đậu hũ, đậu hũ khô, đậu hũ non mềm."
Bà cụ đi tới hỏi giá: "Đậu hũ này ngươi bán thế nào?"
"Một đồng sắt một đĩa."
Bà cụ lập tức xua xua tay: "Nhiều lắm nhiều lắm, ăn không hết."
Đây là tai hại của loại tiền sắt, chỉ là hiện tại tất cả chỉ mới bắt đầu, rất nhiều mặt còn chưa hoàn thiện, sau này chậm rãi cải tiến.
Trương Túc đứng trong ổ bảo, ở trên cao nhìn xuống tất cả trong lãnh địa. Lớp tường đất thứ hai đã được một nửa, không bao lâu nữa là có thể làm xong.
"Chưởng môn."
Trương Túc nghe được âm thanh quen thuộc, quay đầu lại.
"Là Nhất Niệm à, có chuyện gì vậy?"
Thiếu niên hình như cao hơn một chút, nét mặt cũng càng hiện rõ hơn: "Thôi Phất truyền tin tới." Trương Túc mở tin tức nhìn lướt qua, bên trên đều là chữ phồn thể, chỉ đoán mò, Trương Túc cũng có thể hiểu.
Việc này phải bắt đầu nói từ khi kinh thành thu được tin tức Thôi Tiệp "bỏ mình".
Lữ Quý phi muốn ban thưởng cho Triệu Chu, hỏi hắn muốn gì, Triệu Chu thượng tấu nói hắn muốn đổi chỗ, Liên Châu quá nghèo, không có lợi ích gì. Quan trọng nhất là, Thôi Tiệp chết trong tay tội phạm tuy rằng hắn hả giận, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, đối phương có thể gϊếŧ chết huynh đệ Thôi gia, không phải là cũng có thể gϊếŧ chết hắn sao. Cho nên Triệu Chu sợ.
Triệu Chu là một kẻ ngu, thế nhưng binh lính dưới tay hắn là hàng thật giá thật. Cho nên trước đây Nhất Niệm đều án binh bất động, nhưng hiện tại Triệu Chu muốn dẫn quân rời đi, hắn đương nhiên có động tác.
Nhất Niệm: "Chưởng môn, chúng ta nhân khoảng thời gian này, lại tuyển thêm hai trăm người." Trải qua sự bồi dưỡng của Trung dược, hơn nữa ăn uống đầy đủ, hiện tại trạng thái tinh thần và thân thể của người trong lãnh địa đều không tồi.
Trương Túc gật đầu: "Việc này ngươi làm đi."
Tin tức đội hộ vệ nhận người, giống như đôi cánh dài quét qua lãnh địa, Nguyễn Dã lần thứ hai bị người ta vây quanh.
Nhưng trong lần báo danh này, có một người thật sự gây chú ý.
Tần Thu Nguyệt nhìn tiểu cô nương đáng yêu, có chút đau đầu.
"Điềm Điềm ngoan, đừng làm rộn, chúng ta đang làm chính sự mà."
Trương Điềm Điềm lạnh mặt, giọng nói còn mang theo chút non nớt của trẻ con, nhưng nói ra lại vô cùng chính chắn.
"Chỉ cần có thể đánh có thể khiêng thì có thể đi vào đội hộ vệ, tại sao ta không thể?"
Ánh mắt của Chưởng môn đã lâu không còn nhìn trên người con bé, điều này làm nó không thể chịu đựng được. Xung quanh nhất thời cười một trận: "Tiểu nha đầu ngươi cũng đừng làm loạn thêm, ngươi xem tay chân nhỏ nhắn kia, còn có thể đánh có thể khiêng, thật là cười chết người."
"Đúng vậy, trẻ con thì làm chuyện trẻ con nên làm, học toán học chữ, hoặc là chơi trốn tìm với những bạn nhỏ khác."
"Tiểu nha đầu mau tránh ra, đừng cản người lớn làm việc."
"Tránh ra, tránh ra..."
Tần Thu Nguyệt cũng kéo cánh tay của Điềm Điềm, ai ngờ đứa bé trượt tay, mắt nàng hoa lên, người đã chạy ra.
Trương Điềm Điềm chỉ vào một nam nhân cười nhạo mình: "Ngươi, đánh với ta."
Chung quanh bỗng chốc yên tĩnh, rồi sau đó tiếng cười bùng lên còn lớn hơn tiếng trước.
"Ngươi ~~, đánh với ta~~~"
"Ây da, ta cười chết ha ha ha ha ha ha ha"
"Thật là buồn cười ---"
Âm thanh vật nặng rơi xuống vang bên tai, nụ cười trên mặt mọi người khựng lại, miệng há lớn có thể nhét một quả trứng gà vào. "A a a a a a ---"
"Nó, nó, nó làm cái gì!!"
Đám người hỗn loạn một trận, Tần Thu Nguyệt dụi dụi mắt, lại dụi dụi mắt. Nam nhân trước đó cười nhạo Điềm Điềm quỳ rạp trên đất, nhe răng trợn mắt, nửa ngày không gượng dậy nổi.
Biểu tình trên mặt Trương Điềm Điềm càng lạnh hơn, gần như có chút tàn khốc, đây quả thật là chuyện khiến người ta khó mà tin được, vẻ mặt này lại xuất hiện trên mặt một cô nương xinh đẹp.
"Các ngươi là từng người tiến lên, hay là cùng nhau tiến lên."
Mọi người nhìn nhau: "Ách..."
Vậy làm sao tiện hạ thủ chứ
Trương Điềm Điềm phì cười một tiếng: "Thế nào, ngay cả một tiểu nha đầu cũng đánh không lại, còn muốn tham gia đội hộ vệ, vẫn nên quay về nằm mơ nhanh hơn."
"Hắc, nha đầu kia, khách khí với ngươi là làm phúc cho ngươi."
"Đúng, ngươi muốn đánh với ta, ta cũng không nương tay. Ngươi không cha không mẹ, hôm nay ta chịu mệt, giáo huấn ngươi một chút." "Phịch ---"
Nam nhân chưa dứt lời, người đã bị đạp ra ngoài rồi.
Mọi người: ????
Mọi người: !!!!
Có người khoa chân múa tay: "Đ*ch, sao ngươi làm được."
Trước tiên không nói nam nhân trưởng thành sức lớn hơn tiểu nha đầu, chỉ nói hành động một chân đá người bay đi này, ngoài gây rối thì vẫn là gây rối.
Trương Điềm Điềm đứng chắp tay: "Chỉ trình độ này, còn muốn báo danh, không biết tự lượng sức mình."
Sát, thúc có thể nhịn thím không thể nhịn.
"Mọi người cùng nhau xông lên!"
Tần Thu Nguyệt trợn tròn mắt: "Ấy, đợi chút... Đợi chút... Các người không thể nhiều người bắt nạt..."
Nguyễn Dã túm lấy nàng, chiến thuật lui về phía sau.
Tần Thu Nguyệt nóng nảy: "Lão Nguyễn, ngươi đừng kéo ta, Điềm Điềm sẽ thua thiệt."
Nguyễn Dã: ...
Nguyễn Dã thật sự muốn lau mắt cho thê tử, rốt cuộc là Trương Điềm Điềm thua thiệt, hay là người khác thua thiệt. Thân ảnh nhỏ xinh kia hung tàn đè những người khác xuống đất, ngươi không nhìn thấy sao?!
Chưa hết một nén nhang, Trương Điềm Điềm, toàn thắng.
Người vây xem cũng càng ngày càng nhiều, sau cùng kinh động đến cả Thôi Tiệp và Nhất Niệm.
Nhất Niệm nhìn nha đầu trong sân, mí mắt nhảy lên: "Trương Điềm Điềm, ngươi đang làm gì đó!"
Trương Điềm Điềm: "Chứng minh tư cách báo danh của ta."
Thôi Tiệp nhìn Trương Điềm Điềm, lại nhìn Cửu Điện hạ của hắn, sau đó lại nhìn Trương Điềm Điềm.
Mẹ nó, cô nương Điềm Điềm này có chút mạnh mẽ a.
Trương Điềm Điềm nhìn thẳng vào Nhất Niệm: "Đội hộ vệ nào có quy định, người nhỏ tuổi không thể trúng tuyển."
Tuy rằng thế nhưng, hình như đúng là không có.
Nhưng mà mọi người chấp nhận người trên mười lăm tuổi tham gia, bảo đảm trị số vũ lực. Ừm..., được rồi, trị số vũ lực của Trương Điềm Điềm không thể nghi ngờ.
Nhất Niệm nhìn người nằm đầy đất: "Bọn họ"
"Bọn họ chỉ bị thương ngoài da, ta ra tay có chừng mực." Trương Điềm Điềm giải thích.
Tình cảnh nhất thời giằng co không xong.
Gân xanh trên huyệt thái dương của Nhất Niệm nhảy lên, nha đầu kia không ra tay thì thôi, vừa ra tay đã làm vố lớn.
Thôi Tiệp nháy mắt mấy cái, cười nói: "Ây da, Điềm Điềm muội muội lợi hại như vậy, ta thấy ngứa nghê, da mặt hơi dày, luyện tập với Điềm Điềm muội muội."
Trương Điềm Điềm khẽ gật đầu.
Người nằm trên đất lăn né, bọn họ tránh đi, nhường chỗ, Trương Điềm Điềm và Thôi Tiệp lập tức quần đấu với nhau.
Ban đầu Thôi Tiệp còn có tâm thái chơi đùa, nhưng qua mấy chiêu, nụ cười trên mặt hắn dần thu lại. Từ lúc bắt đầu Trương Điềm Điềm không hề lưu thủ, ra tay vừa nhanh vừa độc, Thôi Tiệp mất đi tiên cơ, lại không thể dùng sát chiêu, trong lúc nhất lời vậy mà rơi vào trạng thái giằng co.
Trương Điềm Điềm híp mắt một cái, nhảy lùi lại, không đợi người thở phào, nó đột nhiên lao lên trước. Thôi Tiệp gần như là phản ứng theo bản năng, nhấc chân đạp ra.
--- Không ổn.
Nhất Niệm đột nhiên ra tay, mạnh mẽ tách hai người ra, giọng nói lạnh thấu xương: "Vũ lực Trương Điềm Điềm không tầm thường, để cho con bé báo danh."
Trương Điềm Điềm ôm quyền nói: "Đa tạ Nhất Niệm đại nhân."
Nhất Niệm không nhìn nó, quát dẹp đường: "Không có chuyện làm sao, tất cả giải tán."
Ngoại trừ người muốn ghi danh, những người khác nhất thời như chim thú tản ra.
Nhất Niệm kéo Thôi Tiệp rời khỏi, lúc gần đi còn hung hăng trừng mắt liếc Trương Điềm Điềm, kết quả tiểu cô nương mặt không đổi sắc đi báo danh. Nhất Niệm: ...
Đi tới chỗ không có ai, Thôi Tiệp oa oa kêu lớn: "Điện hạ, cũng may người ngăn ta lại, không thì hôm nay ta đã đá trẻ con."
Khi đó, thật là thân thể tự động làm ra phản ứng.
Nhất Niệm cười nhạt: "Ngươi nghĩ rằng ta đến cứu nó sao?"
Thôi Tiệp: "Hả?"
Nhất Niệm ngay cả ánh mắt cũng tiếc, cứ vậy đi thẳng.
Nha đầu kia đúng là kẻ điên, phải nói với Chưởng môn rồi.
Vì thế Nhất Niệm an tâm thoải mái đi cáo trạng ╮(‵▽′)╭
Trương Túc có hơi nghi ngờ cái lỗ tai nhỏ của mình, khổ nỗi Nhất Niệm không cho nàng cơ hội tránh né, "thân thiết" lập lại lần nữa.
Điềm Điềm chỉ mới sáu, bảy tuổi, cũng không phải Na Tra, vài tuổi đã có thể một quyền đánh tráng hán, dùng cả tay chân kéo cung Hiên Viên.
Nhất Niệm: "Chưởng môn, tuổi xương của Trương Điềm Điềm chứng tỏ hiện tại ít nhất là tám tuổi." Trương Túc mở to mắt, biểu tình kia rõ ràng là đang nói: Ngươi còn có thể mò ra tuổi xương sao??
Nhất Niệm ho khan một tiếng: "Học với một lão đại phu."
Trương Túc: Ặc.
Chờ đã, dù là tám tuổi thì thế nào, tám tuổi thì cũng vẫn là con nít mà.
Nàng không thể làm gì khác hơn là cho người gọi Trương Điềm Điềm tới, tốc độ của Điềm Điềm còn nhanh hơn so với nàng tưởng tượng, đầu tiên là nhào vào lòng Trương Túc.
Nhất Niệm đen mặt, đưa tay muốn nhấc nàng.
Điềm Điềm lập tức ôm chặt eo Trương Túc không buông, Trương Túc: Cứu, cứu mạng, sắp không thở nổi.
Nàng ngăn Nhất Niệm, sau đó dịu dàng sờ mặt của cô bé: "Điềm Điềm, buông ta ra trước được không?"
Trương Điềm Điềm nới lỏng tay một chút, Trương Túc cũng không để ý chuyện này, nàng hỏi chuyện lúc nãy, Trương Điềm Điềm vô cùng thẳng thắn thừa nhận Cô bé ngẩng đầu lên, nhìn Trương Túc, trong đôi mắt đen láy đều là ảnh ngược của Trương Túc, nghiêm túc lại bướng bỉnh nói: "Chưởng môn, ta có thể. Gϊếŧ địch cho người, ta nghĩa bất dung từ, dù chết không hối hận."
Trương Túc dở khóc dở cười: "Điềm Điềm, ngươi đừng dùng loạn thành ngữ. Ngươi còn nhỏ, không cần ngươi ra chiến trường. Ngươi chỉ cần an tâm đọc sách nhận chữ, vui vẻ mỗi ngày là được. Những thứ khác, để cho người lớn xử lý được không?"
Bọn họ cố gắng làm mọi thứ và vì cái gì, không phải là vì cho người già trẻ nhỏ một nơi an vui sao, nếu để cho đứa bé tám tuổi ra chiến trường, như vậy tất cả những gì họ làm còn có ý nghĩa gì chứ.
Trương Điềm Điềm vô cùng nghiêm túc: "Chưởng môn, đừng xem ta là trẻ con, tuổi mụ của ta đã mười tuổi rồi." Con bé buông Trương Túc ra, lùi về phía sau hai bước, quỳ một gối ôm quyền nói: "Ta đã gia nhập đội hộ vệ, lần xuất chiến kế tiếp, ta nhất định sẽ đi theo, xin Chưởng môn chấp thuận."
Nụ cười trên mặt Trương Túc dần biến mất: "Điềm Điềm..."
Nàng ngước mắt nhìn thiếu niên đối diện: "Nhất Niệm, ngươi" nàng muốn tìm người khuyên nhủ giúp.
Kết quả Nhất Niệm nói: "Chưởng môn, Trương Điềm Điềm cần một thanh vũ khí thuận tay."
Trương Túc: "..."
Cuối cùng Trương Điềm Điềm khiêng một thanh trọng kiếm, rời khỏi ổ bảo. Mà sự tích nàng chiến đấu với mấy người cũng truyền khắp lãnh địa, có điều người tin cũng có, người không tin càng nhiều.