Xuyên Vào Mạt Thế Tôi Hố Tác Giả Phát Khóc Rồi

Chương 146



Địa hỏa Bính lo lắng nói: "Đừng đi đừng đi, cho dù có làm nổ lò của chưởng môn cũng không thể làm nổ lò của tiểu khả ái được, tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy, dính bụi thì không tốt."

Địa hỏa Đinh hừ lạnh: "Có biết nói chuyện không vậy, dính bụi cũng là tiểu khả ái, thuận mắt hơn lão già thối kia gấp vạn lần."

Vừa dứt lời, đã có một đám địa hỏa bay lên từ đáy lò, sau đó "bùm" một tiếng nổ nhẹ, nở tung trên không trung, tóe ra vô số pháo hoa rực rỡ.

"Tên hỏa tâm cơ kia, lại dám cướp biểu diễn trước, xem ta này."

Lại một đám địa hỏa bay lên, lúc đầu biến thành thỏ lửa nhảy nhót, sau đó lại biến thành một trái tim đang đập.

"Tên háo sắc nào đây, thật là quá đáng, tiểu khả ái đừng để ý đến hắn ta, nhìn ta này nhìn ta này!"

Các đệ tử chậm nửa nhịp mới nhận ra cách nhóm lửa của Văn Vũ không đúng chỗ nào: "!!!"

Văn Vũ đang xem đến vui vẻ thì hệ thống nhẹ giọng nói: 「Ký chủ, nhắc nhở thân thiện, cốt truyện đã được làm mới.」

Nếu không có chuyện gì thì nó sẽ không cố ý nhấn mạnh điểm này, Văn Vũ giả vờ thưởng thức đám địa hỏa tranh nhau làm nũng, trên thực tế lại gọi giao diện bài viết ra, nhanh chóng lướt xem.

『Thời gian trôi qua thật nhanh, linh dịch trong lò luyện đan đã được chiết xuất xong, bắt đầu ngưng tụ thành đan, Hồ trưởng lão như cảm nhận được điều gì, hai mắt đột nhiên sáng lên, nhanh chóng thi triển pháp quyết, quát lớn: "Thu!"』

『Lò luyện đan rung nhẹ, mùi hương ngào ngạt của linh đan tỏa ra, đây rõ ràng là dấu hiệu của việc ngưng đan thành công, không ngờ, Văn Vũ chỉ ngồi đó trò chuyện với địa hỏa một lúc, mà Bổ Hồn Đan mà Hồ trưởng lão nghiên cứu bấy lâu nay đã được luyện chế thành công!』

『Đám người đang xem kinh ngạc thán phục, Linh Lung tiên tử lại thầm nghĩ: Không thể nào, ta rõ ràng đã dùng khống hỏa thuật cao cấp quấy nhiễu địa hỏa, tại sao chúng không nổi loạn, lò luyện đan tại sao không nổ? Nếu đã như vậy, ta sẽ dùng hỏa diễm trong đan điền dẫn nổ lò luyện đan, cùng lắm là tổn hao một chút nguyên khí, cũng không thể để cho kẻ đến sau cướp đi danh tiếng của ta!』

Văn Vũ chớp chớp mắt, cầm bút quang học, xóa bỏ chữ "nghĩ" trong chữ "thầm nghĩ".

Cùng lúc đó, Hồ trưởng lão đã thi triển pháp quyết xong, quát lớn thu đan, theo sau là tiếng rung động nhẹ nhàng liên tục của lò luyện đan, mùi hương của linh đan tràn ngập trong đại điện, mọi người ngửi thấy đều cảm thấy tinh thần phấn chấn.

Một giây sau.

Ngay lúc các đệ tử trẻ tuổi đang xem kinh ngạc thán phục, Linh Lung tiên tử đột nhiên hô lên: "Không thể nào, ta rõ ràng đã dùng khống hỏa thuật cao cấp quấy nhiễu địa hỏa, tại sao chúng không nổi loạn, lò luyện đan tại sao không nổ? Nếu đã như vậy, ta sẽ dùng hỏa diễm trong đan điền..."

Không ổn, nàng ta bị sao vậy, sao có thể nói ra những lời này chứ?!

Những người bên cạnh như thủy triều rút đi nhanh chóng, cô lập hai chủ tớ bọn họ, nhìn một cái là có thể thấy rõ ràng.

"Sao lại thế, vậy mà lại là Linh Lung tiên tử?"

"Thật độc ác, dùng khống hỏa thuật cao cấp quấy rối còn chưa đủ, còn muốn dùng hỏa diễm trong đan điền dẫn nổ lò luyện đan?"

"Không hổ là tiểu sư muội thiên tài của Lưu Hỏa Phong, hãm hại người khác còn có thể quang minh chính đại như vậy, đúng vậy, ghen tị thì phải nói to lên!"

Tên nịnh hót vừa rồi trong nháy mắt đã bị nước miếng dìm chết.

Giữa lúc hỗn loạn, từ trong lò luyện đan đột nhiên bay ra ba viên đan dược màu sắc rực rỡ, hình dáng tròn trịa, Trương tiên tử vốn đã chuẩn bị sẵn sàng, một khi nổ lò sẽ lập tức cứu Văn Vũ đi, lúc này lại suýt chút nữa đánh rơi cả cằm.

"Sư sư sư phụ, đan đan đan -- Cực Phẩm Bổ Hồn Đan!"

Giữa tiếng hò reo vang dội như sấm dậy đất trời, tin tức về việc viên Cực Phẩm linh đan đầu tiên của giới tu tiên ra đời đã không cánh mà bay, không chỉ khiến Miên Kiếm Tông gần đó, Viêm Khí Tông ở xa hơn nữa chấn động, mà ngay cả Huyền Ngọc Tiên Tôn ở tận Huyền Minh Tông cũng nghe được.

Lúc con hạc giấy đưa tin bay đến, hắn đã thay y phục xong, chuẩn bị đến gặp Hồ trưởng lão trò chuyện một chút.

Vừa ra khỏi điện, Tiên Tôn đã tình cờ gặp Tô Mộng đang vội vã đi tới.

Hắn không khỏi bất ngờ, "Sao nàng lại tới đây? Là vì chuyện con vẹt ma kia sao?"

Trong lòng Tô Mộng buồn bực, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười lắc đầu, "Không phải vì chuyện đó, ta nghe nói là vẹt ma kia đã sinh ra linh trí, tự mình bỏ trốn, đó là chúng ta không có duyên phận, không thể cưỡng cầu."

Tiên Tôn lập tức mềm lòng như bùn.

Tô Mộng chính là như vậy, cho dù bản thân chịu ủy khuất, cũng sẽ hiền lành khuyên nhủ người khác.

Hắn quyết định dùng lễ vật khác để bù đắp, hứa hẹn: "Nếu còn có thứ gì thích, nhớ nói cho ta biết, ta dù thế nào cũng sẽ tìm cách lấy cho nàng." 
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.