Lần này còn may bị chó nhà bắt được, nếu để gã chạy thoát, sau này muốn bắt lại cũng khó khăn.
“Tối qua em luôn ở đó, chuyện gì xảy ra em cũng rất rõ, nhất định sẽ nói rõ hành vi của Trương Vĩnh Đông cho cảnh sát!” Triệu Khoan nghiêm túc nói.
Những ngày tiếp theo, đại đội lại náo nhiệt lên vì chuyện Trương Vĩnh Đông trộm đồ bị bắt.
Đặc biệt là Trương Kiều vì lo cho con út tiêm vắc xin phòng dại mà đã tiêu tốn không ít tiền, khiến con cả không hài lòng đòi chia gia tài.
Ngày nào những người khác trong đội cũng tụ tập ở sân nhà họ xem náo nhiệt, còn thú vị hơn xem TV.
Trương Thiên luôn chú ý thật kỹ, cho đến khi vết thương của Trương Vĩnh Đông lành lại rồi bị cảnh sát bắt vào tù, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Bây giờ thì ít nhất là ba năm không ra được!” Trương Hồng Binh cười ha ha.
Vì tội trộm cắp vào nhà, còn khiến nạn nhân bị bệnh nằm liệt giường, tình tiết nghiêm trọng, Trương Vĩnh Đông bị phạt ba năm tù giam.
“Cuối cùng thì bây giờ em cũng yên tâm đi rồi.” Trương Thiên nói với chồng.
Triệu Tùng sờ đầu vợ:
“Em ra ngoài nhất định phải đi cùng Trương Tương và Cốc Mãn Thương, bây giờ bên ngoài loạn lắm, nghe nói còn có bọn buôn người, em nhất định phải cẩn thận, mang theo dùi cui điện và nhiều pin dự phòng.”
Trương Thiên cười gật đầu:
“Yên tâm, nhanh thì một tuần, lâu thì một tháng, em sẽ gọi điện báo bình an cho anh hai ngày một lần.”
Ngày xuất phát, Triệu Tùng đứng ở cổng đội rất lâu, đến khi không thấy bóng dáng nữa mới quay về.
Trương Thiên lại không may gặp việc ngoài ý muốn ở bên kia.
Sau khi lên tàu, Trương Thiên ôm ba lô nhắm mắt dưỡng thần.
Từ Song Điền đến Đông Bắc không có tàu, cô phải đi đến thủ đô trước rồi chuyển tàu khác về nhà cũ của Giản Băng.
Họ mua ghế cứng, trong toa tàu tràn ngập mùi khó chịu, cứ như là hỗn hợp của mùi thuốc lá, mồ hôi và mùi chân.
Ghế cứng hai bên không giống nhau, một bên là hai ghế, một bên là ba ghế.
Trương Thiên và Trương Tương ngồi bên ba ghế, cùng với một người đàn ông cao một mét tám, Cốc Mãn Thương và một đôi mẹ con ngồi bên hai ghế.
Trương Thiên ngồi gần cửa sổ, mở cửa sổ ra, cho đến khi không khí trong lành bên ngoài bay vào mới cảm thấy dễ chịu hơn.
“Xưởng trưởng, có muốn ăn ít bánh không?” Cốc Mãn Thương đối diện mở túi nhựa, lấy ra bánh đưa qua.