Trương Đại Ngưu đi qua lại trong phòng, suy nghĩ một lúc, cuối cùng đưa ra quyết định.
“Chúng ta tới nhà cô ấy đi!”
*
Nhà họ Quách
Để ép Quách Bình phải nghe theo, mẹ kế chỉ cho ăn một bữa mỗi ngày, là loại canh xuông cái loại mà soi được mặt luôn.
Quách Bình lúc đầu còn sức, thậm chí dùng củi trong kho chứa củi khoét một lỗ nhỏ trên tường, đập vỡ mái nhà trốn ra.
Tiếc là, lúc đó đúng lúc mẹ kế về, Quách Bình không có sức, không chạy thoát mẹ kế, bị bà ta lại bắt về.
Lần này, mẹ kế trực tiếp dùng dây thừng trói tay chân Quách Bình lại.
Đợi bà ta và bên Điêu Quý bàn xong giá sẽ trực tiếp đưa Quách Bình qua đó!
Điêu Quý lấy ra được 500 đồng, nếu bà ta tiếp tục bàn thêm, nói không chừng lại thêm mấy trăm đồng.
Khi nghĩ đến có thể vào tay mấy trăm đồng, ba ta thậm chí không nhịn được mà ngân nga hát lên.
Bà ta khoác giỏ, bên trong đựng 10 quả trứng gà, lại định qua tìm bà mối nói chuyện.
Đợi bóng dáng bà ta biến mất ở ngã tư, Quách Vĩ chờ đợi đã lâu lập tức chạy đến kho chứa củi, dùng chìa khóa trộm được mở cửa.
Cậu ấy lớn lên trên lưng chị gái Quách Bình, đối với cậu ấy, chị gái giống mẹ hơn là mẹ ruột.
Lúc trước cậu ấy không tìm được cơ hội thả chị gái ra, bây giờ hai người lớn trong nhà đều không ở đây, đối với cậu ấy mà nói đây là thời cơ tốt nhất.
Trong lúc mơ hồ, Quách Bình cảm thấy trước mắt sáng lên rất nhiều, cô ấy từ từ mở mắt ra liền nhìn thấy em trai ngồi xổm trước mặt cô ấy, vẻ mặt đầy lo lắng nhìn cô ấy.
“Tiểu Vĩ.”
Cô ấy lơ mơ hỏi.
“Chị, mẹ đi tìm bà mối rồi, em đã trộm bằng tốt nghiệp của chị và trang của chị trong sổ hộ khẩu rồi, nhân lúc ba mẹ không có nhà, chị mau đến gặp đại đội trưởng làm thủ tục đến thành phố đi.”
Quách Vĩ nhét những thứ mình trộm được ở chỗ mẹ vào tay chị gái.
Tuy nhiên, đói mấy ngày, cả người Quách Bình không có sức, đi được hai bước đã muốn ngã xuống.
Quách Vĩ sốt ruột, như vậy không được!
Cậu ấy suy nghĩ, đặt chị gái lên chiếc ghế đá cạnh sân, chạy về nhà, mở tủ đựng thức ăn, lấy đường đỏ mẹ mua hồi Tết, cắt một miếng bỏ vào nước cho tan.
“Chị, uống nước đường đỏ nè, uống xong sẽ có sức.”
Cậu ấy đưa bát đến miệng Quách Bình, nhìn cô ấy uống hết nước đường đỏ trong bát.
Uống hết một bát nước đường, Quách Bình có đường hấp thụ, cũng coi như có được chút sức lực.
Cô ấy bình ổn, đứng dậy, lo lắng nói:
“Nếu chị đi rồi, em làm thế nào?”
Quách Vĩ chẳng hề để ý nói:
“Chị yên tâm đi, nhiều nhất chịu đánh một trận, hơn nữa em có chân, nếu hai người họ đánh em, em sẽ chạy.”
Ba cần thể diện, đến lúc đó cậu ấy chạy đến nhà người khác, đợi ba mẹ nguôi giận sẽ về.
Lúc này Quách Bình mới yên tâm hơn nhiều.
Được Quách Vĩ đỡ, cả hai đi đến nhà họ Trương.
Kết quả là mới đi được nửa đường đã gặp Trương Thiên và đại đội trưởng.
Trương Đại Ngưu nhìn cảnh tượng trước mắt, lửa giận trong lòng dâng lên.
Quách Bình sắc mặt tái nhợt, tóc rối bù, trán có vết rách, m.á.u đã đông, chân phải bước đi tập tễnh, trông vô cùng thê thảm.
Trương Thiên giật mình trước dáng vẻ của Quách Bình, vội đỡ cô ấy, cùng Quách Vĩ đỡ về nhà mình.
DTV
Về đến nhà, nghe xong những việc Quách Bình trải qua trong mấy ngày qua, Trương Thiên không khỏi chửi ra.
“Cặn bã!”
Chị em nhà họ Quách chỉ biết cười khổ.
Trương Đại Ngưu về đến nhà, nhanh chóng lấy đồ của Quách Bình đi xử lý chuyển đi, phải nhân lúc trước khi hai người chẳng ra gì đó về, đưa người đến thành phố, tránh bị họ tìm được.
Trương Thiên làm một bát mì cho Quách Bình ăn để bổ sung sức lực trước, lại đi tìm quần áo của mình cho Quách Bình.
“Lát nữa cô thay quần áo, ông nội tôi sẽ chuẩn bị những thứ như thư giới thiệu, tôi sẽ đưa cô vào thành.”