Ở nhà nghỉ ngơi hai ngày, Trương Thiên nhận được tin tức do công xã bên kia đưa tới, bảo Trương Thiên đến hội trường chính phủ trong thành họp sau tết Đoan Ngọ.
Đầu óc của Trương Thiên trống rỗng.
Tôi? Đến hội trường chính phủ họp?
Cô rơi vào mê mang, không biết có phải mình đang nằm mơ hay không.
Sau khi véo đùi mình một cái, cô xác định, đây là sự thật!
Nhưng có thể có chuyện gì mà còn cần cô đi họp chứ?
Trương Thiên rơi vào suy tư.
Trời còn chưa sáng, Trương Thiên thức dậy vào lúc đồng hồ báo thức nhắc nhở, sau khi rửa mặt đơn giản thì đạp xe vào trong thành họp.
Thời gian thông báo là buổi sáng mười giờ, lúc Trương Thiên tới huyện thành là bảy giờ rưỡi, còn có hai tiếng rưỡi.
DTV
Nghĩ thời gian còn sớm, cô đi tới tiệm cơm Quốc Doanh mua hai cái bánh bao rồi gọi thêm một chén cháo ăn.
Đang ăn cơm, cô đột nhiên nghe thấy phía sau vang lên hai chữ mở họp, lập tức nâng cao tinh thần, vểnh tai nghe lén.
“Hứa Cường, anh mới tiếp nhận chức vụ lãnh đạo của trang trại bò sữa Quốc Doanh mà cấp trên đã mở họp, có thể có liên quan tới anh hay không.”
Giọng nói của người nói chuyện khàn khàn, giống như tiếng vò giấy thô vậy.
“Chắc là không liên quan, tôi mới đến báo danh, có thể có chuyện gì.”
Giọng nói của một người đàn ông trung niên tên Hứa Cường vang lên.
“Nói không chừng là người lúc trước để lại cục diện rối rắm, cần mở họp ném trách nhiệm cho anh xử lý đó!”
Trong giọng nói khàn khàn lộ ra một sự vui sướng khi người gặp họa.
Hứa Cường tức giận nói:
“Ai quan tâm nó là chuyện gì, chỉ cần không để tôi bỏ tiền là được.”
Trương Thiên chậm rãi nuốt cơm trong miệng xuống, trong lòng suy nghĩ quay cuồng.
Diêu Cách Mệnh gặp phải phiền phức đã bị giải quyết bằng việc anh ta từ chức, cho nên lần này mở họp không thể nào là chuyện đó.
Trương Thiên suy đoán, cuộc họp lần này chắc chắn có liên quan tới sữa, nếu không thì sẽ không gọi cô và Hứa Cường giám đốc mới của trang trại bò sữa tới mở họp.
Chỉ là không biết, hội nghị lần này chủ yếu là vì giải quyết phiền phức gì?
Rất nhanh đã tới mười giờ, Trương Thiên ngồi vào phía trước chỗ có đặt tên của mình, nghe thư ký phía trên nói chuyện.
Cũng giống như cuộc họp đại hội thể thao của trường, trước đó luôn phải nói một ít lời không liên quan tới chủ đề, Trương Thiên suýt chút nữa ngủ thiếp đi.
Qua hơn mười phút sau, cuối cùng cũng đã tới phần chủ đề, Trương Thiên vội vàng giữ vững tinh thần.
“Lần này chúng tôi mời đồng chí Trương Thiên xưởng trưởng của xưởng gia công sữa tươi Hồng Quang, cùng với đồng chí Hứa Cường xưởng trưởng của trang trại bò sữa Quốc Doanh tới chính là vì giải quyết vấn đề suy dinh dưỡng của trẻ em trong thành.”
Bí thư Tạ ôn hòa nói.
Trương Thiên lập tức hiểu rõ, trẻ em phát triển cần Canxi cùng với rất nhiều nguyên tố dinh dưỡng khác, mà lúc này thì ngay cả ăn thịt còn khó, một tuần có thể ăn một bữa thịt đã coi như tốt, nhưng điều kiện sinh hoạt như vậy rõ ràng không đủ cho nhu cầu phát triển của trẻ em.
Mà sữa được xưng là “máu trắng”, giàu protein, Canxi, vitamin cùng với các loại chất dinh dưỡng axit amin,… phù hợp với nhu cầu phát triển của trẻ em nhất.
Vậy khó trách sẽ gọi cô và Hứa Cường của trang trại bò sữa tới.
Chẳng lẽ là có kế hoạch gì cần sử dụng sữa hay sao? Trong lòng Trương Thiên khó hiểu.
“Giá sữa đắt đỏ, hơn nữa số lượng nguồn sữa ít, hiện tại chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng một bộ phận trẻ sơ sinh dưới hai tuổi và người già mắc bệnh, trong thành còn có rất nhiều trẻ em thiếu sữa uống, đây cũng là vấn đề mà chúng ta cần thảo luận hôm nay.”
Bí thư Tạ hơi nghiêm túc nói.
“Mọi người đối với việc này có cái nhìn gì đều có thể nói ra.”
Sau khi phía dưới im lặng, có người bắt đầu trả lời.
“Chúng ta có thể tiếp tục tăng mạnh xây dựng ngành sữa địa phương, đồng thời yêu cầu các nhà máy chế biến sữa trong thành phố tăng số lượng bột dinh dưỡng.”