" Liễu Hinh Nhi, trước đây cô đâu có như vậy. Bây giờ cô khiến ta rất thất vọng đó."
Đáy mắt Hàn Ân khi nói quá lạnh, lạnh lùng như một tên hung thủ đang nhìn vào nạn nhân xấu số của mình vậy. Điều này khiến Liễu Hinh Nhi đang muốn phản bác thì lời nói như nghẹn lại trong cuống họng.
Nàng cắn cắn môi nhìn Hàn Ân, do dự một chút cuối cùng cũng chọn cách từ bỏ, không tiếp tục cự cãi nữa. Bóng ma Hàn Ân để lại cho nàng quá lớn, mỗi lần đối diện với hắn nàng tựa như đang đi trên một sợi dây mỏng, mà bên dưới sợi dây này là một xà quật* toàn rắn độc bị bỏ đói ba ngày đang bò lúc nha lúc nhúc. Liễu Hinh Nhi hít sâu một hơi tìm về sự tỉnh táo, thầm nghĩ bây giờ nàng chẳng qua chỉ là thua một trận này, đời người rất dài nàng vẫn còn cả ối thời gian để lên tiếp kế hoạch khác. Không thể chỉ vì nóng giận nhất thời mà chọc mao huynh đệ nhà Hàn gia lên được, bọn họ tuy nhỏ nhưng tâm lại ngoan độc khôn cùng... suy cho cùng nàng cũng sợ chết mà.
Lý Mộ Phong thấy nàng rốt cuộc cũng chịu dừng thì thoáng thở phào trong lòng. Hắn đã nói đến nước này rồi nếu Liễu Hinh Nhi vẫn cố chấp đâm đầu vào chỗ chết thì hắn cũng đành bất lực. Chỉ dựa vào biểu cảm nghiếng răng muốn nhai xương nuốt cốt của nàng lúc nãy từ mặt Hàn Thiệu mà nói, Liễu Hinh Nhi có khả năng bay màu khỏi server này nội trong nay mai không phải là chuyện gì hiếm gặp.
Bây giờ có "Hàn Ân" đích thân ra mặt rồi, lệ khí dưới đáy mắt của Hàn Thiệu rốt cuộc cũng vơi đi đôi bớt. Từ sau khi chuyện đó xảy ra, hắn cho dù có ngang ngược đến mấy thì trước mặt Hàn Ân đều sẽ thu liễm đi đôi chút. Không ngờ hôm nay lại bị một con tiện nhân dùng đạo lý để sĩ nhục, nếu không phải đại ca hắn ở đây thì hắn đã sớm đem con ả này chửi ra bã rồi sau đó mới hành hạ rồi. Nhưng đã lâu rồi đại ca mới lại quan tâm hắn như vậy, Hàn Thiệu càng nghĩ càng thấy việc bị Liễu Hinh Nhi chọc tức cũng không đến nỗi nào. Híp mắt âm độc quét qua người nàng một chút, hắn cười nhẹ thầm nghĩ sẽ giữ lại cho nàng một mạng.
Nhưng ba người trong cuộc muốn dừng lại không có nghĩa là người khác cũng muốn dừng. Đang lúc Lý Mộ Phong muốn quay người rời đi thì Bạch Nghị đột nhiên lên tiếng:
" Hàn Ân, ngươi không thể nói như vậy được. Nữ tử sinh ra cơ địa vốn đã yếu hơn nam nhân, vả lại có tình cảm với nhau, người tình ta nguyện thì nam tử bảo vệ nữ nhân của mình thì có gì là sai đâu. "
Bạch Nghị lời nói rất nhẹ nhàng, từ tính nhưng ý nghĩa lại trực tiếp phủ định lời nói của Hàn Ân. Bị Bạch Nghị đột nhiên đứng ra vả mặt, Lý Mộ Phong mới lúc đầu thoáng ngạc nhiên nhưng rất nhanh hắn đã không thể suy nghĩ được gì nữa. Bởi vì hắn chỉ vừa mới nghe được giọng nói của Bạch Nghị thôi mà cơn xao xuyến trong lòng đã lập tức ùa đến mặc kệ hắn có cố gắng khống chế đến mức nào đi nữa. Cứ như một người đang trong cơn cai nghiện vậy, một khi đã ngừng thuốc thì sống chẳng khác nào tra tấn nhưng khi không kìm chế được mà nếm thử một lần nữa thì cơn thèm khát sẽ bùng phát như lửa cháy, bằng một cách dữ dội nguy hiểm mà khiến sự nghiện ngập chỉ có tăng chứ không giảm.
Lý Mộ Phong nhìn Bạch Nghị với ánh mắt si mê tốt cùng, tựa như tín đồ nhìn thấy chủ nhân của tín ngưỡng của mình vậy.
Tôn thờ vô đối!
Lý Mộ Phong cảm thấy mình sắp bị cốt truyện bức đến điên rồi, trước đó khi nó phát tác hắn chẳng qua chỉ cảm thấy Bạch Nghị rất đẹp, chỗ nào cũng tốt và thèm khát lại gần, gần gũi với hắn. Nhưng bây giờ còn kinh khủng hơn nữa, trong lòng hắn bây giờ rất đau, cứ như bị dao cùn cứa qua cứa lại. Chỉ cảm thấy một cảm giác ngột ngạt vô cùng kèm theo đó là sự tức giận và uất ức xông thẳng lên tới đỉnh đầu khiến hắn có cảm giác mắt hơi cay. Lý Mộ Phong rùng mình cố gắng kìm nén bản thân không được phép có bất cứ biểu hiện gì khác lạ, đặc biệt là việc chảy nước mắt.
Như vậy rất nhục, hắn không thể chịu đựng được việc bản thân lại vì một tên nam nhân khác, đặc biệt là nam nhân cặn bã mà rơi nước mắt. Nếu không hắn thật sự sẽ bị nghẹn khuất đến chết đi một cách tức tưởi mất.
Hàn Ân miễn cưỡng cười, vì cơn nghẹn ở cổ vẫn chưa hoàn toàn biến mất. Hắn chỉ có thể hít sau một hơi nói bằng giọng họng, vì vậy thanh âm có chút nhẹ nhàng yếu thế hơn hẳn:
" Bạch Nghị, sao huynh có thể bênh vực ả ta như vậy được. Điều ta nói hoàn toàn đúng chẳng có chút gì là sai cả. Không lẽ chàng cảm thấy ả có gì đó hơn ta?"
Nói rồi ánh mắt Hàn Ân trở nên nguy hiểm mà nhìn chằm chằm Bạch Nghị như thể chờ hắn nói ra lời giải thích thích hợp. Nhưng vì vành mắt còn đỏ, thanh âm lại không chút sức mạnh đã khiến phản ứng này của Hàn Thiệu trở thành ủy khuất trách móc. Bạch Nghị vốn định khéo léo đề cập đến việc tính cách và dung mạo của Hàn Ân vốn không bằng Liễu Hinh Nhi, cả hai cũng không nhất thiết phải ai hơn ai thua. Nhưng nhìn biểu hiện của Hàn Ân hắn lại cảm thấy không cần thiết, lại nhớ đến sự kiêu ngạo đã thấm nhuần vào cốt tủy của Hàn Ân. Nếu bây giờ hắn cứ như vậy mà sỉ nhục y thì không tốt.
So sánh lợi hại một chút, Bạch Nghị ôn hòa nói:
" Ta không thích việc so sánh, đối với ta bất cứ ai cho dù là nữ nhân hay song nhi. Bọn họ đều là những loại hoa xinh đẹp khác nhau, vì vậy cũng có cái đẹp đáng thưởng thức khác nhau. Chẳng qua đẹp nhất với ta chỉ có thể tử tương lai của mình, mà y thì vẫn chưa được ta thú về. Vì vậy, Hàn Ân ngươi không nên sỉ nhục những nữ nhân khác như vậy. Thành Chiết tuy đúng thật là có mỹ nữ vô số nhưng ngươi cũng không nên vì chút lòng riêng mà quy chụp cho người ta cái mác như vậy được. Ta khuyên ngươi là muốn tốt cho ngươi mà, tiểu Hàn sẽ hiểu cho lòng ta chứ?."
Nói rồi Bạch Nghị ôn nhu bước đến xoa nhẹ đầu Hàn Ân, mỉm cười nhìn hắn như thể ta biết ngươi rất hiểu chuyện mà. Mà Lý Mộ Phong lại không thể tránh thoát được, cơ thể hắn bây giờ chẳng khác gì đang đeo chì. Nặng nề đến độ chỉ hít thở thôi cũng là quá mệt đối với hắn, thậm chí trong đầu còn đột nhiên toát ra một ý nghĩ:
" Bạch Nghị nói như vậy là đang khen hắn đẹp sao? Ý y là đang muốn cưới ta về làm thê tử sao?"
" Ta hạnh phúc quá!" Suy nghĩ này cứ như một mã code với vòng lặp vô hạn mà xoay tròn trong đầu, trong tròng mắt hắn vậy. Lý Mộ Phong cảm thấy rất kinh tởm nhưng hắn lại không thể điều khiển được ý nghĩ trong não của mình. Bây giờ hắn chẳng khác gì cái bóng đèn bị hư, chỉ khác ở chỗ bóng đèn lúc sáng lúc tối còn hắn lúc tỉnh táo thì ghê tởm lúc mù mịt lại hạnh phúc.
Tóc đen như thác chảy qua eo, Lý Mộ Phong cầm lấy tay Bạch Nghị, ánh mắt sáng như sao trời nhẹ nhàng ừ một tiếng tỏ vẻ bản thân đã hiểu. Bạch Nghị thấy hắn nghe lời như vậy thì rất hài lòng nhưng sau đó lại cảm thấy nhàm chán, hắn nhìn Liễu Hinh Nhi đang cứng đờ đứng bên cạnh. Phải chăng vì nàng được hắn giúp đỡ nên mừng đến ngơ ngác? Bạch Nghị đột nhiên cảm thấy nàng khá thú vị, hắn mỉm cười nhìn nàng, nụ cười ôn nhu giống hệt với khi đối diện với Hàn Ân lúc nãy. Nhưng lại bị Bạch Nghị khéo léo dùng thân thể mình che đi khiến Hàn Ân không trông thấy được. Sau hành động chẳng khác gì vụng trộm này hắn cảm thấy như vậy rất có ý tứ.
Liễu Hinh Nhi sau một lúc ngơ ngẩn cũng bắt được nhịp sóng của Bạch Nghị, mắt thấy Hàn Ân đã bị Bạch Nghị mê hoặc đến choáng váng mà không có thời gian chú ý đến mình, nàng lập tức bất chấp tất cả mà diễn trò thuận theo Bạch Nghị. Chỉ thấy mỹ nhân hơi cúi đầu tựa như ngượng ngùng rồi lại ngước đầu lên, hai đoá hồng trên má ưng ửng đầy dụ hoặc như thế thẹn thùng e ấp không dám đối diện. Dùng ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Bạch Nghị cứ như hắn chính là người hùng chính nghĩa đã cứu nàng thoát chết, mà nàng lại là thiếu nữ thiên chân, ngây thơ muốn lấy thân báo đáp vậy.
Nhưng Hàn Ân không thấy được không có nghĩa là Hàn Thiệu không thấy, cũng không có nghĩa là những người đứng gần đó không thấy được. Tu sĩ tán tu và đồng bọn của hắn là những người đứng gần nhất, bọn họ cũng có dụng tâm nghe ngóng nhất. Tất nhiên đã chứng kiến hết thải tất cả, chỉ có thể trợn tròn mắt trước kĩ năng tra nam từ lời nói đến hành động của Bạch Nghị mà thôi. Bọn họ cũng không thể ngờ được một màn kịch ác bá ức hiếp dân nữ đột nhiên quay ngắt thành con đường cua gái của hoa hoa công tử hay song nhi dung mạo bình phàm bị lừa dối bởi trượng phu tương lai và khuê mật* . Thật sự màn kịch này quá đặc sắc đối với nhân sinh nhàm chán của bọn họ.
Bạch Nghị vốn định xoay người rời đi nhưng sau đó lại cảm thấy một ánh mắt cực kỳ ác liệt đang nhìn mình. Không cần đoán hắn cũng biết đó là ai, Bạch Nghị híp mắt vận dụng chiều cao của mình. Từ trên cao nhìn xuống Hàn Thiệu, cười nhẹ đầy lễ độ nhưng Hàn Thiệu vẫn có thể đọc được sự chế nhạo từ trong cái biểu hiện giả dối kia.
Tức đến nghiếng răng, Hàn Thiệu cảm thấy trong miệng mình ngập tràn mùi rỉ sét của máu. Hắn đã từng nhiều lần muốn tiễn Bạch Nghị đi về với đất mẹ... mà không chỉ mình hắn, đến cả phụ thân hắn cũng đã từng phái người đến ám sát Bạch Nghị. Nhưng vẫn để hắn thành công trốn thoát, quả thật Bạch gia chăm tên này rất kĩ. Đến tu sĩ kim đan cũng phá lệ đem ra làm vệ sĩ cho hắn. Hàn Thiệu vẫn còn nhỏ, còn chưa đến luyện khí đại thành nên không thể ra động tác lớn được. Mà cha hắn thì bị Bạch gia bu quanh như ruồi mũi, suốt ngày cảnh giác canh chừng nên cũng không thể ra tay được.
Bởi vậy Bạch Nghị mới giữ được mạng đến bây giờ. Nhưng đến Hàn Thiệu cũng phải kinh ngạc với lá gan của Bạch Nghị, vậy mà dám trước mặt hắn đùa giỡn đại ca hắn. Bạch Nghị thật sự cho rằng mình là thiên linh căn thật sao?
Hàn Thiệu cay đến độ suýt nữa là lao lên cắn xé Bạch Nghị nhưng cuối cùng cũng kìm lại được. Bây giờ hắn vẫn còn đang đứng trước mặt đại ca, không thể tùy tiện đánh người huynh ấy ái mộ được. Vả lại hắn cũng không ngu, khoảng cách giữa tu vi của hắn và Bạch Nghị quá lớn, lại thêm thị vệ đi cùng cũng không bằng cấp bậc. Nếu giờ liều lĩnh xông lên chắc chắn chỉ có thể chịu thiệt mà thôi. Hàn Thiệu cắn răng, cuối cùng cũng không làm gì, chỉ xoay mặt qua một bên như thể lờ đi tất cả. Nhưng chỉ hắn mới biết được trong lòng mình đã nghĩ ra bao nhiêu cách để tra tấn đôi gian phu *** phụ này. Cũng hoàn toàn quên mất luôn việc Hàn Ân vốn là người đã có hôn ước, gần như không liên quan gì đến Bạch Nghị về mặt luật pháp.