Giang Đường đi từ trong phòng ra, trêи bàn ăn đã bày đầy ấp cơm nước nóng hổi , cô quét mắt qua mấy món sườn xào chua ngọt, canh cá chép, thịt viên luộc mà ngây người.
Cô có chút không thể tin được nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Đều do anh làm?"
Ba chữ đơn giản lại lộ ra cảm giác ưu việt không tên và trào phúng đối với Giang Đường nữ sĩ.
"..."
Đều là người như nhau, tại sao lại có sự khác biệt lớn vậy chứ?
Giang Đường gắp một miếng thịt lên nếm thử, mặn nhạt vừa phải, chất thịt non mềm, vô cùng ngon miệng.
"Sơ Nhất, ra đây ăn cơm."
Trong chốc lát, Sơ Nhất từ bên trong đi ra.
Giang Đường đưa đũa cho cậu: "Bố con nấu đấy, mau nếm thử xem."
Sơ Nhất càng ngạc nhiên: "Bố biết nấu cơm ạ?"
Cậu sống sáu năm nhưng chưa từng nghe nói Lâm Tùy Châu biết nấu cơm, cũng không thấy anh đi vào nhà bếp, hôm nay có lẽ là lần đầu tiên trong đời cậu nhìn thấy bố mình tự mắc tạp dề hình gấu con... xuống bếp.
Rất kỳ diệu.
Lại có chút vui vẻ.
Bởi vì cậu cảm thấy bố mình như vậy rất bình dân.
Lâm Tùy Châu kéo ghế tự ngồi xuống, không lên tiếng.
Sức ăn của Giang Đường rất ít, ăn hai ngụm đã no rồi, nhưng bởi vì nước canh cá chép quá mức thơm ngon nên cô không khỏi uống nhiều thêm một bát.
"Sơ Nhất, bố con nấu cơm ngon không?"
Sơ Nhất gật gật đầu, lại ngẩng đầu lên, vẻ mặt ngoan ngoãn: "Cảm ơn bố."
Anh khẽ mỉm cười, đưa tay xoa phía sau gáy của cậu một lúc.
"Tôi nấu cơm, cô đi rửa chén."
Giang Đường ăn uống no đủ, đừng nói đi rửa chén, đến cử động cô cũng không muốn chút nào, cô nằm ngang trêи ghế sofa mềm mại nhai quýt, ăn say sưa ngon lành mà xem bản tin thời sự, lát sau mới nhớ tới trả lời lại Lâm Tùy Châu, cô hững hờ nói: "Anh rửa."
"Cô rửa."
"Tôi không làm." Trở mình, cô dứt khoát nhắm hai mắt lại.
Oán giận trừng cô một chút, Lâm Tùy Châu nhận mệnh đi thu dọn đống lộn xộn sau bữa ăn.
Xử lý xong tất cả, Lâm Tùy Châu chú ý tới Sơ Nhất một mình ngồi chơi xếp gỗ trong góc, so với lúc ở nhà, bây giờ cậu trông vô cùng thư thái, trong lòng mềm nhũn, Lâm Tùy Châu đi tới: "Sơ Nhất, con có muốn đi tắm chung với bố không?"
Sơ Nhất ngước đôi mắt to lên, có chút do dự nhìn qua Giang Đường, sau khi thấy ánh mắt khẳng định của cô, cậu mới gật gật đầu.
"Đi thôi."
Lâm Tùy Châu dắt cậu.
Phòng tắm truyền đến tiếng nước, Giang Đường thu mắt lại, hiện giờ anh mới nhớ đến phải làm một người bố tốt, trước đây làm gì đi?
Trong lòng xem thường, cô xoay người tiếp tục xem bản tin thời sự.
Lúc đang xem say mê, hệ thống truyền đến một tiếng trong trẻo, âm thanh này biểu hiện rằng có người tặng quà.
[Satan - Thánh mẫu: Tôi lại làm một ít thuốc thú cưng, chỉ cần ăn cái này là có thể biến thành thú cưng, thời gian hiệu lực trong một giờ, mỗi người 10 viên!]
[Thánh Mẫu - Satan: ???? Xin anh đừng làm loạn đồ trong thánh giới của tôi có được không?]
[Satan - Thánh Mẫu: Ái chà chà, ma giới như cô đây mới không nên có có quan hệ với thánh giới chúng tôi.]
[Thánh Mẫu - Satan: Không biết xấu hổ...]
[Đại thái giám - Ninh Lăng: Nhưng mấy viên thuốc này của anh cũng không có dùng làm gì..._(:з" ∠)_. ]
[Vua Zombie - Điền Điềm: Nhiệm vụ hôm nay của mọi người là gì vậy? Hôm nay tôi suýt nữa chết rồi.]
[Vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường: Tôi thì không giống vậy, hôm nay tôi cách chết ngay tại chỗ chỉ có 20 phút.]
[Vua Zombie - Điền Điềm: Tiểu Đường Đường, cô đừng bốc đồng như vậy, tôi cũng không có gì để cho cô, cô muốn ăn thịt người Trùng Khánh không?]
[Tiểu Khả: Giang Đường Đường là ma quỷ! Cô ta không phải người! Tôi không cho phép các người đem bàn tay vàng của các người cho Giang Đường Đường!!]
[Hệ thống nhắc nhở: Tiểu Khả đã bị Giang Đường Đường chặn trò chuyện.]
"..."
"... ..."
"... ... ..."
Đệt!
[Đại thái giám - Ninh Lăng: Hay lắm, học rất nhanh.]
[Vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường: Nào có nào có, vẫn là mọi người chỉ dạy tốt.]
[Vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường: Tôi muốn hỏi mọi người, có thần dược gì có thể trị rối loạn đa nhân cách không?]
[Vua Zombie - Điền Điềm: Cô bị đa nhân cách?]
Giang Đường im lặng, một lát lại nói: Con trai cả của tôi.
[Vua Zombie - Điền Điềm: Trời ạ! Cô vậy mà không chỉ có một đứa con!]
"..."
Chuyện này căn bản không phải trọng điểm được không?
Lúc này, đại thái giám Ninh Lăng đột nhiên hời hợt nói: Đánh một trận không phải là được rồi sao, con nít mà, đều nhớ ăn không nhớ đánh.
[Vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường: ...]
[Đại thái giám - Ninh Lăng: Ôi chao, tôi quên mất vợ hiền mẹ tốt không thể đánh người.]
[Satan - Thánh Mẫu: Tôi cảm thấy đánh một trận tốt vô cùng, nếu như ở ma giới tụi tôi, quan tâm nó phân liệt bao nhiêu, ăn hết, mùi thịt gà giòn tam.]
[Thánh Mẫu - Satan: Anh làm ơn đừng có tàn bạo như vậy được không? Hôm nay anh làm ơn làm người đi.]
Giang Đường: "..."
Xin bọn họ giúp đỡ mình không khác kẻ ngốc là mấy.
Không một ai đáng tin
Có điều...
Ngẫm lại thấy Ninh Lăng nói có chút đạo lý.
Nhân cách thứ hai của Sơ Nhất phân liệt ra 15 tuổi, cũng miễn cưỡng xem như là thời kỳ thiếu niên ngỗ nghịch đi, cô có thể giáo ɖu͙ƈ thích hợp cho cậu ta, từ từ cảm hóa nhân cách hắc ám này, đến lúc đó cho dù không thể hoàn toàn khỏi hẳn, ít nhất cũng sẽ không ảnh hưởng đến tam quan và sinh hoạt sau này của Sơ Nhất.
[Thánh Mẫu - Satan: Vợ hiền mẹ tốt - Giang Đường Đường, cho cô một bình nước cảm hóa, chỉ cần uống cái này, cho dù đối diện là kẻ ác mười kiếp cũng sẽ bị hào quan tình yêu của cô cảm hóa, chỉ bây giờ tôi là linh hồn của Thánh mẫu nhưng thân thể của ma quỷ, nước cảm hóa làm ra có khả năng không tinh khiết như trước...]
Cái này tốt nè!!!
Mắt Giang Đường bừng sáng, bây giờ cô muốn cái này ngay! Nếu ngay cả kẻ ác mười kiếp cũng có thể cảm hóa, một thiếu niên ngỗ nghịch 15 tuổi như A Vô đương nhiên cũng không có gì đáng nói rồi.
Giang Đường phấn khởi cẩn thận nhận lấy, cô chuẩn bị tìm một cơ hội tốt thử xem.
Trò chuyện một lúc, Lâm Tùy Châu đã dẫn Sơ Nhất từ phòng tắm đi ra.
Sơ Nhất tắm rửa sạch sẽ trắng trẻo non nớt lại thơm ngát, giống như một măng tre non di động.
Đáng yêu quá, muốn ôm quá.
Lần đầu tiên trong đời Giang nữ sĩ sinh ra một chút tình mẹ đối với trẻ con.
Lâm Tùy Châu chơi cùng với Sơ Nhất một lúc, lại dỗ cậu đi ngủ, Giang Đường nâng mắt nhìn đồng hồ, 9h30, xem tình hình là Lâm Tùy Châu chuẩn bị qua đêm ở đây, hoặc đơn thuần muốn ngủ cùng Giang Đường.
Quẳ nhiên, Sơ Nhất ngủ không bao lâu, anh liền không chờ được lại gần hôn lên vành tai trắng nõn mềm mại của cô.
Giang Đường ʍút̼ trái cây, đầu cũng không nâng lên: "Tôi không muốn làm."
Cô cẩm nhận được sự mờ mịt trong mắt anh.
"Lãnh cảm, không muốn làm."
Lâm Tùy Châu: "..."
Giang Đường tiếp tục lạnh lùng thờ ơ: "Anh trở về đi."
Lâm Tùy Châu vừa tức vừa bất đắc dĩ: "Cô không muốn, sao lại nhắn tin khiêu khích tôi làm gì?"
Giang Đường nói: "Vậy nếu tôi gửi tin nhắn nói Võ Tòng đả hổ, có phải anh lập tức đi chết không?"
"..."
Thấy anh không nói lời nào, Giang Đường hừ lạnh đẩy anh ra, dựa vào ghế sofa thong thả tự đắc lướt weibo.
Cô gầy một ít, chân dài bắt chéo trắng nõn mê người, trêи người chỉ mắc áo ba lỗ ngắn ngang thắt lưng, để lộ ra xương quai xanh tinh xảo, xuống phía dưới còn có thể nhìn thấy khe rãnh như lộ như không.
Lâm Tùy Châu bị cô trêu chọc làm cho ɖu͙ƈ hỏa đốt người, cũng không để ý nhiều như vậy, tay dài nhẹ nhàng nâng lên đoạt lấy điện thoại trêи tay cô, cúi người đặt cô lên ghế sofa mềm mại.
Sợ Giang Đường chạy mất, Lâm Tùy Châu mạnh mẽ giam chặt hai tay cô lại.
Giang Đường lo đánh thức Sơ Nhất đang ngủ say trong phòng, thử giãy dụa lần nữa, cô khẽ thở hổn hển mặc cho anh hôn.
Bàn tay to lớn của người đàn ông đã chui vào áo cô, Giang Đường có chút ngứa, không khỏi vặn vẹo về phía người bên cạnh, cô đẩy đẩy Lâm Tùy Châu đang vùi mặt ở hõm vai mình, "Về phòng làm."
Lâm Tùy Châu thân thể không động đậy: "Ở ngay đây."
"Anh không sợ Sơ Nhất đi ra sao?"
Lâm Tùy Châu có chút do dự, bất đắc dĩ đứng lên khỏi người cô.
Giang Đường sửa lại quần áo và mái tóc lộn xộn, đứng dậy trực tiếp trở về phòng.
Chân trước mới bước vào cửa, thân mình cao lớn của người đàn ông ở phía sau lập tức đè cô vào bức tường cứng rắn.
Phòng ngủ không có mở đèn, trong bóng tối hơi thở của anh nặng nề, không có kết cấu giống như gió đêm.
Bị cảm xúc khơi dậy rung động, cô không phản kháng nữa mà chậm rãi hùa theo.
Sau khi kết thúc, Giang Đường lục lọi mở đèn bàn lên.
Cô không nhìn hỗn loạn dưới thân, tùy ý thu dọn quần áo, thấy một bao thuốc lá trong ngăn kéo tận cùng, rút ra một điếu, bật lửa, hít sâu một hơi, Giang Đường thoải mái nheo mắt lại.
"Sau làm một điếu thuốc, kɧօáϊ hoạt thắng thần tiên."
Vẻ mặt cô hài lòng lười biếng, mùi thuốc lá gắt mũi làm cho ấn đường đẹp đẽ của Lâm Tùy Châu nhíu lại, anh luôn cảm thấy có chút kỳ quái, giống như mình mới là con cừu non được đưa tới cửa.
Sau khi hút hai hơi cho đỡ ghiền, Giang Đường dập tắt nửa điếu thuốc còn dư lại, cô vén những sợi tóc rũ xuống ra sau gáy, ngước mắt nhàn nhạt nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Đây là lần cuối tôi làm cùng với anh."
Lâm Tùy Châu bỗng nhiên hoàn hồn: "Cái gì?"
"Tôi biết đàn ông tuổi này như anh như có cầu rất mạnh, nếu như anh muốn thì ra bên ngoài tìm người phụ nữ khác, người muốn lên giường với anh chắc là cũng không ít."
Lâm Tùy Châu cau mày: "Cô có ý gì?"
Giang Đường tiếp tục nói: "Anh là người thông minh, tôi cũng không phải kẻ ngốc, quan hệ của anh và tôi toàn dựa vào con cái để duy trì, cho dù lên giường cũng chỉ là nhu cầu bình thường, nếu đã như vậy, tìm tôi hay tìm người khác đều giống nhau, tôi có thể hiểu được, cũng không quan tâm. Nhưng bây giờ tình huống của Sơ Nhất đặc thù, tôi không hy vọng anh dùng danh nghĩa đến thăm Sơ Nhất để ngủ với tôi, tôi cũng không phải tình nhân của anh."
Lâm Tùy Châu bị chọc tức tới bật cười: "Cô cho là tôi lại đây chỉ là muốn lên giường với cô?"
"Gần như vậy."
"..."
Hay cho gần như vậy.
Anh buồn bực cài chặt từng nút áo sơ mi một, con ngươi đen láy bình tĩnh nhìn về phía Giang Đường: "Cô hy vọng tôi đi ra ngoài tìm phụ nữ như vậy à?"
Ánh mắt Giang Đường đầy từ ái: "Cu Châu, mẹ chỉ vì muốn tốt cho con."
"..."
Cô không thích Lâm Tùy Châu, Lâm Tùy Châu rõ ràng cũng không thích cô, nếu như không có bọn nhỏ, bọn họ chính là quan hệ bạn giường, cho dù có con thì cũng là quan hệ bạn giường hợp pháp. Bây giờ cô chỉ muốn an ổn để kéo dài sinh mệnh của mình, chờ khi số sư sinh mệnh đủ 50 năm, cô trực tiếp bỏ của chạy lấy người, cũng không cần có liên quan gì đến ông chồng phản diện này nữa.
Nếu sớm muộn gì cô cũng phải đi, cần gì phải trói buộc người ta?
Nhìn Giang Đường ung dung không vội, trong lòng Lâm Tùy Châu sinh ra cảm giác bị đè nén khó diễn tả bằng lời, trêи mặt anh lại không khỏi treo lên nụ cười lạnh: "Cô đúng là thật biết suy nghĩ cho tôi."
"Đó là đương nhiên." Nói xong, cô vừa nhìn về phía Lâm Tùy Châu: "Nhưng mà sau này tôi có tìm những tiểu thịt tươi khác, anh cũng không thể có ý kiến, chúng ta công bằng bình đẳng."
Câu nói này quả thực là đã rét vì tuyết lại giá vì sương.
Sự phẫn nộ trong lòng anh đã đạt đến mức cực điểm, nhưng khuôn mặt lạnh nhạt của Giang Đường lại làm cho anh không sinh ra được một chút ɖu͙ƈ vọng tức giận nào, cảm giác đè nén trong lòng kia từ từ gia tăng, cuối cùng hóa thành bình tĩnh như kỳ tích.
"Được." Lâm Tùy Châu nhặt dây thắt lưng dưới đất lên "Cô cũng đừng hối hận."
Lạch cạch.
Anh xoay người mở cửa.
Giang Đường run lên: "Chờ chút!"
Tay Lâm Tùy Châu đặt ở chốt cửa thả lỏng ra, anh quay đầu lại lần nữa.
"Chiều mai anh hẳn đi."
Giang Đường giữ lại làm anh dễ chịu hơn một ít, tinh quái cười: "Hối hận rồi?"
Giang Đường: "Ngày mai tôi phải đi dạy vũ đạo, anh trông con giúp tôi một ngày, huống hồ tôi không biết nấu cơm."
"..."
"Giường này hơi nhỏ, người cao chân dài như anh nhét không vừa, vậy uất ức anh ngủ trêи ghế sofa bên ngoài một đêm rồi."