Xuyên Thành Vị Hôn Thê Pháo Hôi Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 7



Phương tiểu thư: "Sở Kỳ, hai người đang nói đến Diệp Vịnh Thanh, vị hôn thê của anh sao?"

Sở Kỳ: "...ừm"

Mình thật không muốn thừa nhận mối quan hệ này, nhưng nó tồn tại là sự thật, không thừa nhận là tự lừa mình dối người thôi.

Phương tiểu thư: "Vậy hôm nay... anh đi cùng cô ấy."

Thật không ngờ, có ngày Sở Kỳ lại chính mình thừa nhận cô ta là vị hôn thê. Diệp Vịnh Thanh, cô hãy đợi đó, tôi không thua cô đâu.

Sở Kỳ: "Đúng vậy"

Phương tiểu thư: "Cũng đã lâu không gặp cô ấy rồi, thật mong chờ gặp nhau, Sở Kỳ chúng ta đến sảnh chính đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi."

Trong dòng người qua lại, Vịnh Thanh đứng một góc cầm ly nước trái cây uống thấm giọng, từ lúc bước ra cửa đến giờ, chỉ toàn phải nói, còn chưa được uống miếng nước nào.

Bây giờ cô vừa uống, vừa ăn một dĩa bánh ngọt để cung cấp thêm năng lượng, dành sức chiến đấu cho màn quay về nhà cùng Sở Kỳ.

Có một nữ phục vụ đi ngang qua chỗ cô, trông thấy ly nước của cô đã hết, nên nhiệt tình châm thêm nước cho cô, cô gật đầu cảm ơn.

Cô gái này trông thật xinh xắn, là kiểu dễ thương không chịu nổi, mà các chàng trai hay nói đó.

Đúng là trong thế giới tiểu thuyết, tùy tiện một người phục vụ cũng xinh đẹp như vậy a, Vịnh Thanh là nhan khống, nhìn người đẹp thì càng vui vẻ, ai mà không muốn ngắm cái đẹp chứ.

Quay đầu lại ăn tiếp, thì phát hiện cô phục vụ vừa nãy, va phải một tiểu thư xinh đẹp khác, bên cạnh còn có nam chính đi cùng.

Những ly nước mà cô gái cầm trên tay, bị đổ nước ra dính hết vào váy của vị tiểu thư kia.

Cô tiểu thư ấy, lại là kiểu đẹp trong sáng, ngây thơ cần người che chở, ừm... kiểu này rất được các chàng trai muốn thể hiện mình, mạnh mẽ yêu thích đây.

Dù là nhìn ngây thơ, nhưng gương mặt cô ấy đã dần chuyển sang khó chịu, gặp ai cũng sẽ như vậy thôi, đang ăn mặc đẹp đẽ, đột nhiên giữa đường lại bị tạt nước. Ai mà không bực tức.

Cô tiểu thư kia nhìn quen quen, trong trí nhớ nguyên chủ phải có kí ức về người này chứ, Vịnh Thanh đang cố gắng lục tìm kí ức, thì gần đó có mấy người bàn tán xôn xao.

"Hôm nay Phương tiểu thư tổ chức tiệc mừng về nước, chưa kịp lên sân khấu phát biểu đã phải gặp tình huống này."

"Haiz... không biết tiếp theo xử lí sao đây."

Một người khác nói chen vào.

"Bình thường Phương tiểu thư rất tốt tính, chắc là sẽ bỏ qua cho cô ta thôi."

"Huống hồ gì còn có Sở tổng ở bên cạnh cô ấy, muốn làm lớn chuyện đi nữa, cũng phải chờ sau đó mới ổn."

Vịnh Thanh vừa nghe bên này tám chuyện với nhau, vừa xem diễn biến của bên kia đến đâu.

Đang chăm chú quan sát ba người kia, thì có tiếng kêu làm Vịnh Thanh giật mình.Quay đầu nhìn lại, thì ra là Tần Nhã, nữ phụ thứ nhất hôm trước mình đã gặp ở tiệm trà.

Vịnh Thanh: "Là cô, làm tôi hết hồn."

Tần Nhã: "Nhìn bộ dáng của cô như đang làm gì lén lút vậy!"

Vịnh Thanh chỉ tay qua phía nam chính, kể sơ lược câu chuyện cho Tần Nhã nghe.

Vịnh Thanh: "Tôi định ở đây xem diễn thôi."

Tần Nhã: "Hôm trước cô vẫn chưa trả lời tôi cô là ai."

Vịnh Thanh: "Tôi tên Diệp Vịnh Thanh."

Tần Nhã: "Không ấn tượng."

Vịnh Thanh: "Không quan trọng, bây giờ chúng ta biết nhau là được."

Tần Nhã: "Cô muốn tranh giành Sở Kỳ với tôi? Bất kỳ ai có ý định đó, đều trở thành tình địch của tôi."

Vịnh Thanh: "... nhưng tôi không có."

Tần Nhã: "Lần trước cô còn làm nũng với Sở Kỳ, đó không phải yêu thì là gì?"

Vịnh Thanh cảm thấy âu sầu, đúng là mình làm mình chịu mà, mặc dù không phải tranh giành Sở Kỳ cho bản thân.

Nhưng sẽ không một ai biết ngoài cô, người ngoài nhìn vào đều sẽ khẳng định là cô theo đuổi Sở Kỳ.

Vịnh Thanh: "Thì tôi không phủ nhận chuyện đó... chỉ là tôi không có khả năng tranh giành với các cô.

Nhìn tôi xem, có năng lực làm việc đó không, có muốn cũng phải xem Sở tổng có đồng ý không đã.

Thay vì soi mói tôi, cô nên dành thời gian chiến đấu với cô tiểu thư xinh đẹp, khí chất ngoài kia kìa."

Tần Nhã nhìn về hướng đó, như có điều suy nghĩ, sau đó nhăn mặt.

Tần Nhã: "Cô không biết cô ta à."

Vịnh Thanh: "Không biết, cô ta là ai?"

Không phải chứ, đi dự tiệc nhà người ta mà không biết chủ nhân của bữa tiệc là ai à, Tần Nhã cảm thấy cạn lời.

Tần Nhã: "Đó là Phương tiểu thư, cô ta mới từ nước ngoài trở về, hôm nay là bữa tiệc chào đón cô ta.

Là đối thủ nặng ký của chúng ta nha, trước khi cô ta quyết định ra nước ngoài, nghe mọi người đồn nhau rằng, Sở Kỳ rất thích cô ta."

Vịnh Thanh suy nghĩ, trong cốt truyện người mà Sở Kỳ thích ngoài nữ chính, thì chỉ có bạch nguyệt quang của anh ta Phương Thiên Tư.

Phương tiểu thư này, trước kia không thẳng thừng từ chối Sở Kỳ, nhưng muốn anh ta đợi chờ mình.

Sau khi đi nước ngoài, thực hiện ước mơ du lịch vòng quanh thế giới, sẽ quay lại cho Sở Kỳ câu trả lời.

Nhưng khi cô ta về nước, lúc đó nam chính cũng đã chấp nhận hôn sự với Diệp gia, có điều cô ta cũng không từ bỏ ý định, với suy nghĩ nếu chưa kết hôn, thì chưa kết thúc.

Sau đó là gia nhập tuyến đường đua cùng các nữ phụ khác, nhưng cuối cùng người nam chính chọn tất nhiên là nữ chính.

Haiz... cũng là phận nữ phụ giống mình, nhưng cô ta còn đỡ hơn mình, dù không có được tình yêu, thì vẫn còn gia tài bạc vạn, tiêu xài cả đời không hết.

Phía bên Phương Thiên Tư cục diện cũng đã đơn giản giải quyết, cô ấy nhẹ nhàng nói với cô phục vụ không có gì, rồi để cô ta tiếp tục làm việc, cử chỉ vô cùng tao nhã.

Vịnh Thanh và Tần Nhã đứng trong góc khá khuất có thể quan sát tất cả, trình ăn dưa của hai người cũng không cần phải nói.

Hai người vừa theo dõi vừa bình luận, theo từng biến đổi sắc mặt của mấy người họ, vì quá xa không tài nào nghe được họ nói những gì.

Khi Tần Nhã định đi ra chào hỏi Sở Kỳ, thì Vịnh Thanh kéo cô lại kêu hãy xem tiếp đi.

Phương Thiên Tư đã rời đi, nhưng còn nam chính và cô phục vụ xinh đẹp kia.

Bạch nguyệt quang vừa đi, nam chính cũng không có ý định đứng đó lâu, trước đó dự định của anh là theo Phương Thiên Tư đi sảnh chính để khai tiệc, giữa đường mới xảy ra chuyện này.

Từ lúc bắt đầu đến kết thúc, anh cũng chỉ đứng xem không có bất kỳ hành động nào, những việc này, vẫn nên để cho con gái bọn họ giải quyết thì tốt hơn hơn.

Bây giờ là tình hình gì đây, Sở Kỳ nhìn cô gái trước mắt tỏ vẻ đáng thương với mình, mà không thể hiểu nổi.

Vịnh Thanh vừa xem vừa tức, quay qua nhìn Tần Nhã.

Vịnh Thanh: "Con gái nhà người ta đáng thương như vậy, anh ta không an ủi một câu được hay sao đồ vô tình.

Tần Nhã: "Cô ta đang quyến rũ Sở Kỳ, tỏ vẻ đáng thương gì chứ."

Nói vừa xong Tần Nhã xông ra, đi về phía đó, kéo cô gái kia ra, yêu cầu cô nhanh chóng đi làm việc.

Tần Nhã: "Ở đây không có việc của cô."

Vịnh Thanh: "Ai da... đặc sắc, sao dưa hôm nay nhiều thế."

Lúc Vịnh Thanh chuẩn bị quay đi, đã bắt gặp ánh mắt lạnh băng phóng về phía cô, trong đó hàm chứa ý nghĩa cô còn không chịu ra đây.

Sở Kỳ: "Nãy giờ xem đủ rồi sao?"

Vịnh Thanh: "Không, chỉ một chút thôi."

Tần Nhã: "Anh hỏi cô ta làm gì, cứ kệ cô ta đi, chút nữa anh có thể khiêu vũ với em một đoạn được chứ?"

Sở Kỳ: "Xin lỗi Tần tiểu thư, tôi không có thời gian."

Sở Kỳ cao ngạo quay lưng bước đi, được khoảng năm bước, thì quay lại nhìn Vịnh Thanh.

Sở Kỳ: "Cô còn không đi."

Vịnh Thanh: "Hả đi đâu?"

Sở Kỳ: "..."

Không phải cô muốn đi cùng tôi sao, bây giờ có cơ hội lại ra vẻ, muốn cho người khác thấy tôi phải lên tiếng mời cô à.

Sở Kỳ quăng cho Vịnh Thanh ánh mắt hình viên đạn, rồi tiếp tục đi về phía sảnh chính.

Vịnh Thanh sau một hồi đơ ra thì vội vã chạy theo Sở Kỳ, trong lòng thầm mắng, muốn tôi đi theo anh thì phải nói, không nói ai hiểu được ý của anh mà đoán.

Vịnh Thanh nói tiếng chào với Tần Nhã, rồi đi theo hướng Sở Kỳ đã đi.

Tần Nhã: "Hai người này... rốt cuộc có quan hệ gì đây."

Tần Nhã cũng nối gót bọn họ đi vào sảnh chính, nơi bữa tiệc chuẩn bị bắt đầu.

Phương Thiên Tư sau khi thay đồ xong, bước lên sân khấu phát biểu lí do của buổi tiệc, kế tiếp là nói hàng tá lời hay ý đẹp gì gì đó.

Vịnh Thanh sau khi đuổi kịp Sở Kỳ, thì đang đứng gần đó, cô cảm thấy càng gần nam chính càng áp lực, nên giữ khoảng cách vẫn tốt hơn.

Sở Kỳ thấy cô đứng cách xa như vậy thì lườm cô, Vịnh Thanh rất tự giác bước đến đứng bên cạnh Sở Kỳ, nở nụ cười tươi rói.

Sở Kỳ cảm thấy hài lòng với biểu hiện của cô, bất giác cong khóe môi, ngay cả bản thân anh cũng không hề phát hiện thay đổi nhỏ này của mình.

Chỉ có Hàn Phi là nhìn thấy được, nhưng anh ta chỉ nghĩ mình nhìn lầm thôi.

Phương Thiên Tư bước xuống sân khấu, tiến đến chỗ Vịnh Thanh và Sở Kỳ, cô ta nhìn Vịnh Thanh rồi chào hỏi.

Phương Thiên Tư: "Xin chào Diệp tiểu thư, lâu rồi không gặp vẫn khỏe chứ."

Vịnh Thanh: "Vẫn khỏe, chào Phương tiểu thư. " Điều này có nghĩa là trước đây họ đã từng gặp, tại sao trong kí ức của nguyên chủ lại trống rỗng vậy.

Phương Thiên Tư: "Cô có thể để anh Sở Kỳ cùng tôi tiếp vài vị khách quan trọng được không? Cô sẽ không để ý chứ."

Vịnh Thanh: "Chuyện này... được rồi hai người nhanh trở về đó, Sở Kỳ tôi đợi anh."

Sở Kỳ đang rất muốn nói hai người các cô chưa hỏi qua ý tôi, nhưng vì nể tình nghĩa hai nhà Sở Phương, anh cũng không muốn nhiều lời, chịu đựng một chút, dù sao hôm nay Thiên Tư vừa mới trở về, cho cô ấy chút mặt mũi đi.

Trong buổi tiệc mọi người cũng luôn thắc mắc nhìn sang bọn họ, cô gái đi cùng với Sở tổng là ai, có thân phận gì, phải biết trước nay bên cạnh Sở tổng không có một cô gái nào.

Sự xuất hiện của Vịnh Thanh càng làm cho mọi người có mặt ở đây thêm phần tò mò.

Sở Kỳ cùng Phương Thiên Tư rời đi không lâu, Vịnh Thanh lại bắt đầu chìm đắm trong suy nghĩ, bữa tiệc mình đang dự hôm nay là của Phương Thiên Tư, bạch nguyệt quang của nam chính.

Theo cốt truyện thì tiếp theo là nữ phụ thứ hai Thẩm Á Ni trở về Diệp gia, còn khoảng hai tháng nữa.

Đến thời điểm Phương Thiên Tư trở về, Sở Kỳ đã đồng ý chuyện hôn sự với Diệp gia, nhưng hiện tại bây giờ chuyện này vẫn chưa xảy ra.

Nghĩa là cốt truyện đang có sự thay đổi, không biết về sau sẽ còn thay đổi hay không a.

Vịnh Thanh chợt nhớ ra có một đoạn trong tiểu thuyết, Thẩm Á Ni từng kể vào ngày diễn ra bữa tiệc của nhà họ Phương.

Tình cờ cô ta có gặp Phương Thiên Tư trong một cửa hàng quần áo, nhưng khi đó cô ta không biết Phương Thiên Tư là ai.

Khi cô ta trở về Diệp gia, có cơ hội gặp lại Phương Thiên Tư, mới nhớ ra lần gặp gỡ đó của hai người.

Sau khi chạm mặt ở đó, cô ta đã đi đến tiệm trà sữa đặc biệt trong thành phố, nếu Vịnh Thanh đoán không lầm, thì đó là tiệm trà sữa Khai Quả.

Vịnh Thanh xác nhận chắc chắn ngày bọn họ gặp là hôm nay, vì do phần dẫn truyện của tác giả có nói đến thời điểm họ gặp là vào ngày hôm nay.

Vịnh Thanh gấp gáp gọi cho chú Trương lái xe đến đây đón cô.

Vịnh Thanh tìm gặp Hàn Phi nói với anh một tiếng, là mình có việc phải đi giải quyết gấp, nhờ anh nói lại với Sở Kỳ. Về phía Sở gia gia, cô sẽ tự giải thích sau.

Hàn Phi không biết tính sao, đang định tìm Sở tổng báo cáo, thì thấy anh đang tiếp khách quan trọng, không dám làm phiền.

Vì thế phải tiếp tục đợi, lúc quay đầu nhìn lại đã không thấy bóng dáng Vịnh Thanh đâu nữa.

Hàn Phi suy nghĩ... chắc chắn mọi việc sẽ ổn thôi, hôm nay cố lên, rồi tự động viên bản thân.

Vịnh Thanh đi vội ra cửa khoảng 15 phút sau chú Trương đến, cô lên xe, nhanh chóng nhờ chú chạy đến tiệm trà sữa Khai Quả.

Tìm kiếm bao lâu, hôm nay cũng có cơ hội, mình không thể bỏ lỡ, tìm được cô ta càng sớm, mình càng được tự do.

Mình đã bất chấp cơn tức giận của Sở Kỳ vì dám bỏ anh ta để về trước, thì đáp lại phải là kết quả tốt đẹp, nếu không sẽ thảm đây.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.