Xuyên Thành Vị Hôn Thê Pháo Hôi Của Tổng Tài Lạnh Lùng

Chương 37



Sở Kỳ không nhìn bọn họ thêm nữa, mà đi lên phòng của anh, mặc kệ Phương Thiên Tư đang còn định nói gì đó.

Khang quản gia sợ Phương Thiên Tư còn nhiều lời nữa, thiếu gia sẽ lên cơn giận dữ ngay.

Nên nhanh miệng nói trước: "Phương tiểu thư, cô không phải nên vào phòng ăn ngồi chờ thiếu gia xuống sao?"

Cô mau vào ngồi trước đi, khoảng 15 phút nữa thiếu gia sẽ xuống đến.

Phương Thiên Tư: "Được thôi, tôi đi vào trước."

Phương Thiên Tư nhanh chóng đi vào phòng ăn, gọi người trong bếp chuẩn bị lên đồ ăn đầy đủ, rồi tự mình ngồi vào bàn chờ Sở Kỳ.

Nhưng trái ngược với mong muốn của Phương Thiên Tư, người đầu tiên bước xuống lại là Vịnh Thanh a.

Phương Thiên Tư liếc mắt nhìn Vịnh Thanh: "Cô đã xuống rồi sao?

Xuống rồi thì ngồi vào bàn đi, nếu không khi Sở Kỳ xuống đến, lại nói tôi ức hiếp cô nha."

Vịnh Thanh mỉm cười: "Tôi ngồi đây, Phương tiểu thư không cần bận lòng."

Thật ra theo cách hành xử này của cô ta, mình không biết ai mới là chủ, ai là khách đây.

Ha mà nghĩ kĩ lại, thì giữa hai người chúng ta, đến cuối cùng cũng không có ai là nữ chủ nhân của Sở gia này.

À Phương Thiên Tư cô ta còn đi được đến gần cuối câu chuyện, còn nhân vật Diệp Vịnh Thanh này của mình, chỉ xuất hiện ở phần đầu.

Từ đó về sau không thấy tác giả nhắc đến nữa, nên cũng không rõ cuộc sống tiếp theo của nhân vật này như thế nào?.

Chỉ biết đại khái, trong một câu tác giả có nói sơ qua, là nhân vật này có cuộc sống vô cùng khó khăn.

Trong lúc Vịnh Thanh suy tư, thì Sở Kỳ đã xuống đến nơi. Sở Kỳ nhíu mày khó chịu khi nhìn thấy hai người Vịnh Thanh và Phương Thiên Tư đang ngồi đối mặt nhau, không khí có vẻ khá căng thẳng.

Không phải là hai người này đang vì mình mà tranh giành với nhau đi, thật là nói sao đây... cả hai cô ta đều không phải hình tượng phù hợp với mình.

Có cố gắng đến đâu, thì cũng tốn công mà thôi, đã nói qua bao nhiêu lần, nhưng có vẻ họ vẫn chưa chịu tỉnh ra.

Phương Thiên Tư thì đúng là Sở Kỳ đã đoán đúng, nhưng về phần Vịnh Thanh thì không đúng rồi.

Vịnh Thanh mà biết được suy nghĩ hiện tại vào lúc này của Sở Kỳ, chắc chắn sẽ rất buồn cười đi.

Sở Kỳ: "Ăn cơm đi."

Vịnh Thanh: "Vâng, Sở Kỳ anh ăn đùi gà đi, ăn thêm rau nữa."

Vịnh Thanh vừa cười nhẹ nhàng, vừa gắp thức ăn cho Sở Kỳ, bộ dáng lấy lòng ra mặt.

Nhưng mọi chuyện lại không chiều lòng người nha, toàn bộ thức ăn cô gắp cho Sở Kỳ, đều bị anh ta bỏ trở ra.

Vịnh Thanh: "... anh không muốn ăn những thứ này à, để em gắp cái khác cho anh được không?"

Sở Kỳ: "Không cần, cô đừng gắp nữa, tự cô ăn cơm đi."

Phương Thiên Tư mỉm cười rất tươi, vui vì người khác gặp họa. Phương Thiên Tư tự tin hơn hẳn Vịnh Thanh, gắp cho Sở Kỳ vài món khác trên bàn.

Phương Thiên Tư: "Thói quen của Sở Kỳ tôi rất quen thuộc, cô không để ý hay sao?

Sở Kỳ thường ăn mấy món thanh đạm để khai vị trước, mới có thể ăn những món mặn."

Vịnh Thanh: "Sở Kỳ là do em không đủ chu đáo, anh muốn ăn gì, em bây giờ có thể tiếp tục gắp cho anh."

Trước giờ dùng cơm cùng anh ta, mình chẳng hề quan tâm đến mặt này, nên cũng không rõ lắm.

Phương Thiên Tư đúng là không hổ danh là bạch nguyệt quang trong lòng nam chính nha, hiểu rõ về nhau từng chi tiết như vậy.

Chẳng trách bạch nguyệt quang luôn là người quan trọng trong lòng nam chính, chỉ xếp sau nữ chính mà thôi.

Sở Kỳ lườm Vịnh Thanh một cái, ý nói cô dám động thì đừng trách tôi.

Vịnh Thanh đang đưa tay ra định gắp, thì va phải ánh mắt đầy uy hiếp của nam chính, ngượng ngùng thu tay lại.

Sở Kỳ: "Đã nói cô ăn đi, sao cứ thích làm trái ý của tôi vậy.

Thiên Tư em ăn đi, không cần gắp cho anh nữa, những món này bình thường em cũng thích đúng không?"

Sở Kỳ đưa đũa gắp thức ăn từ chén mình, trả về lại trong chén của Phương Thiên Tư.

Vịnh Thanh: "..."

Chuyện gì đây, tôi đang ăn cẩu lương của hai người này à, tình ý qua lại nhường nhịn nhau mà ăn sao?

Trên bàn còn đầy thức ăn kia kìa, có cần gắp qua gắp lại như vậy không?

Phương Thiên Tư: "Sở Kỳ anh đừng khách sáo, em trước giờ đều chăm sóc cho anh, bây giờ và sau này cũng sẽ như vậy."

Vịnh Thanh nhìn hai người này mà bất giác bình tĩnh mỉm cười. Ồ nhưng sau này, nam chính chỉ dành cho Vương Tiểu My thôi.

Sở Kỳ: "Được rồi, mau ăn cơm đi, thức ăn sẽ nguội hết."

Vịnh Thanh chán nản nhìn hai người trước mặt, không ăn cũng đã thấy no, vì sao ư, vì ăn cẩu lương đến no luôn rồi.

Huống chi toàn bộ thức ăn trên bàn đều không phải món mình thích, ở lại đây tiếp tục lấy lòng nam chính cũng không ổn.

Từ khi ngồi xuống dùng bữa đến bây giờ, mình làm gì anh ta cũng không vừa mắt, quan tâm anh ta, thì lại bị cảnh cáo đến tận hai lần.

Xem ra anh ta không muốn mình có mặt ở đây thì phải, nếu vẫn cố chấp ngồi lại, có khi lại diễn hay thành dở.

Phá rối bầu không khí lãng mạn của hai người này, biết đâu nam chính đang âm thầm ghi thêm cho mình một tội, vào cái sổ ghi chép của anh ta.

Chờ sau này, đem ra tính sổ từng chuyện một nha.

Nhìn qua phía hai người đó như là một thế giới hạnh phúc toàn màu hồng, ánh sáng này thật chói lóa a, chịu không nổi nữa.

Vịnh Thanh nhìn về hướng trợ lý Hàn và Khang quản gia đang đứng, thì lúc này họ cũng đang nhìn về phía cô, với ánh mắt đầy ý nói, cô không sao chứ?

Bọn họ cũng đang lo lắng cho tình hình của Vịnh Thanh nha, rõ ràng là vị hôn thê chính thức, nhưng khung cảnh hiện tại như bị tráo đổi thân phận cho nhau.

Phải ngồi nhìn chồng tương lai của mình, tình tứ với cô gái khác trước mắt mình.

Có là ai đi nữa dù có mạnh mẽ đến mấy, thì cũng phải đau lòng thôi.

Vịnh Thanh cười gượng, đáp lại họ biểu thị mình vẫn ổn chỉ là... mình không muốn tiếp tục ngồi ở đây nữa thôi.

Vịnh Thanh: "Sở Kỳ, Phương tiểu thư hai người cứ tiếp tục dùng bữa, em còn việc phải làm, xin phép lên phòng trước."

Phương Thiên Tư: "Bây giờ đã tối thế này, Diệp tiểu thư lại có việc bận rộn sao?"

Cô ta đã chịu không nổi khi nhìn mình và Sở Kỳ tình cảm đây mà, biết khó mà lui xem như cũng biết điều đi.

Vịnh Thanh: "À một ít việc nhỏ cá nhân thôi."

Sở Kỳ vẫn bình thản tiếp tục ăn, không thèm ngước mắt lên nhìn: "Cô đi đi."

Vịnh Thanh: "Vâng"

Không biết cảm giác lúc này là như thế nào đây, thật kì lạ, rõ ràng người muốn đi lên phòng là mình.

Nhưng khi Sở Kỳ không hề ngước mắt nhìn mình lấy một cái, mà lại nói ra một câu lạnh lùng như vậy.

Bất giác cảm thấy tâm trạng thật buồn, thật đau lòng. Nhưng tại sao lại như vậy, là do mình bị họ xem như không khí.

Hay là mình đang tủi thân, vì giữa mình và họ không cùng một đẳng cấp, một thế giới.

Vịnh Thanh có chút buồn bã gật đầu chào Hàn Phi và Khang quản gia, rồi bình tĩnh bước lên phòng.

Lúc này chỉ có sự bình tĩnh mới là vỏ bọc mạnh mẽ, để mình qua mặt bọn họ, mình không muốn họ trông thấy sự yếu đuối đến đáng thương của mình.

Khi lên đến phòng, Vịnh Thanh thật sự là ngồi vào bàn để tiếp tục thiết kế các mẫu mới.

Mình muốn dùng công việc để quên đi những lo lắng và suy nghĩ của hiện tại.

Mọi việc nên quay về đúng vị trí của nó rồi đi, Thẩm Á Ni đã xuất hiện, phần diễn này nên để cô ấy tiếp tục.

Bên dưới phòng ăn Sở Kỳ đã dừng đũa từ bao giờ, anh nghiêm túc nhìn Phương Thiên Tư.

Phương Thiên Tư: "Sở Kỳ anh sao vậy?"

Sở Kỳ: "Cơm chiều cũng đã dùng xong, em có thể đi về rồi.

Phương Thiên Tư: "Bây giờ vẫn còn sớm, em có thể ở đây với anh thêm một chút không?"

Sở Kỳ:"Không thể được, bây giờ anh rất bận ngoài ra anh đã có vị hôn thê, em thường xuyên đến đây thật sự là không tiện.

Phương Thiên Tư: "Anh và cô ấy vẫn chỉ là đính hôn, chưa phải là kết hôn."

Sở Kỳ khẽ nhíu mày khó chịu ra mặt với Phương Thiên Tư, làm Phương Thiên Tư cũng bị ánh mắt sâu thẳm kia áp chế đến không dám mở lời.

Sở Kỳ: "Nhớ lời anh đã nói, sau này trước khi đến thông báo cho anh biết trước.

Anh còn bận việc công ty không thể đưa em ra cửa. Khang quản gia, chú lo việc đưa Phương tiểu thư về nhà.

Trợ lý Hàn cậu theo tôi lên thư phòng."

Khang quản gia: "Vâng thiếu gia, Phương tiểu thư mời, tôi đưa cô ra ngoài."

Phương Thiên Tư: "Vậy Sở Kỳ... em về đây, hẹn gặp anh lần sau."

Sở Kỳ đi trước Hàn Phi theo sau, cả quá trình không hề quay lại nhìn, hay trả lời Phương Thiên Tư một câu nào.

Phương Thiên Tư cảm giác như có gì đó sai sai nha, rõ ràng khi nãy dùng cơm Sở Kỳ còn tỏ ra quan tâm và dịu dàng với mình.

Sao bây giờ như lại thay đổi lớn như vậy chứ, không lẽ anh ấy hiện tại đang ngại ngùng nên cố gắng làm mặt lạnh với mình ư.

Chắc chắn là như vậy rồi, Sở Kỳ luôn yêu thương mình nhất, trước kia như vậy, bây giờ cũng sẽ như vậy.

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Phương Thiên Tư tốt hẳn lên, vui vẻ lên xe ra về, làm Khang quản gia cũng đỡ được một lần hầu hạ vị tiểu thư khó chiều này a.

Hàn Phi: "Sở tổng, không biết có việc gì quan trọng ạ."

Nếu không có vấn đề gì lớn, thì Sở tổng làm ơn cho tôi tan ca nhanh đi, hôm nay là chủ nhật mà, giờ này tôi vẫn phải đi làm.

Đã vậy kêu tôi về đây làm gì, mà đến bữa cơm tối còn chưa được ăn nữa. Làm cho người giàu trong giới đỉnh cao của thượng lưu, thật khổ thân.

Sở Kỳ: "Cũng không có gì, định nói với cậu là những dự án quan trọng sắp tới, sẽ do chính cậu phụ trách và giám sát."

Hàn Phi: "Cái này thì Sở tổng yên tâm, tôi làm việc đảm bảo không xảy ra vấn đề gì.

Sở tổng, vậy tôi xin phép về trước để chuẩn bị tài liệu và thông tin cuộc họp cho ngày mai đây."

Sở Kỳ: "Ừm, cậu về đi."

Kì thật lúc bắt đầu từ chỗ khách hàng trở về, dự định của Sở Kỳ là muốn Hàn Phi về biệt thự cùng mình, đơn giản chỉ là muốn Hàn Phi xem xét kĩ thiết kế thực tế của khu vườn.

Chụp thêm vài tấm hình để gửi cho bên công ty thiết kế, gấp rút yêu cầu họ hoàn thành trong thời gian sớm nhất.

Điều mình không ngờ là Phương Thiên Tư lại ở đây, mình lo bận rộn tiếp đãi cô ta mà lại quên mất việc kia đi.

Sở Kỳ nhìn Hàn Phi một lượt từ trên xuống dưới, có vẻ bây giờ nhìn cậu ta rất mệt mỏi.

Sở Kỳ: "Về nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai hồ sơ phải có đầy đủ cho tôi."

Hàn Phi vui mừng ra mặt vì đã được phép cho về: "Vâng Sở tổng."

Hàn Phi một bước thành hai bước, vội vàng đi xuống dưới sảnh của khu biệt thự, vừa hay đụng mặt Khang quản gia.

Khang quản gia: "Trợ lý Hàn cậu về à?"

Hàn Phi: "Đúng vậy, bây giờ tôi đã được cho về rồi." thật hạnh phúc.

"Khang quản gia, chú xem hôm nay không có gì lớn xảy ra đã là may mắn.

Chú đó mau lên xem thiếu gia của chú đi."

Trước khi về, Hàn Phi còn giơ lên nấm đấm với Khang quản gia, ý của cậu ta là cố gắng lên.

Khang quản gia thở dài, ai da... mình phải lên xem thiếu gia thôi.

Tâm trạng hiện tại của thiếu gia bây giờ đang ở mức độ nào đây, mình có nên trang bị gì khi lên gặp thiếu gia hay không a.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.