Nếu như khi nào đó, Tần tiểu thư biết được mình là vị hôn thê của Sở Kỳ, thì mình phải làm sao cho đúng đây.
Cũng không đúng, trước đây mình đã từng nói sự thật với cô ấy, chỉ là cô ấy... không tin mình mà thôi.
Vậy xem như mình không hề nói dối nha, cô ấy cho dù có giận, cũng không thể trách mình được.
Dùng bữa ở Tân Ý Viên xong, Vịnh Thanh và Tần Nhã chào tạm biệt rồi ra về, ai cũng bận rộn, nên không thể ở lại quá lâu.
Vịnh Thanh ngoài mặt điềm tĩnh, thư thái ngồi trên xe đi đến công ty, nhưng trong lòng thì không ngừng suy nghĩ về tương lai sắp tới.
Nếu Thẩm Á Ni xuất hiện, mình sẽ làm việc nào trước đây? Khó khăn nhất chính là... làm sao để người Diệp gia phát hiện, Thẩm Á Ni mới là đại tiểu thư của Diệp gia.
Nguyên tác không nói rõ ràng về vấn đề này, do đó... hiện tại mình mới phải rối rắm.
Bây giờ trước mắt, mình chỉ có thể thuận theo kịch tình phát triển của cốt truyện.
Việc gì đến sẽ đến, lúc đó tùy thuộc vào hoàn cảnh sự việc, mà tìm cách giải quyết ổn thỏa nhất có thể thôi.
Tài xế: "Phu nhân đã đến nơi."
Vịnh Thanh: "Đến rồi sao? Cảm ơn chú."
Bạch Khả đang cặm cụi làm việc, thì thấy bóng dáng Vịnh Thanh đi đến, vội chào hỏi.
Bạch Khả: "Diệp tổng"
Vịnh Thanh gật đầu đáp lễ, rồi đẩy cửa bước vào bên trong, mở cửa ra đã nhìn thấy Tiêu Tuyết ngồi ở ghế sofa, ngoài ra còn có thêm một người là Vương Tiểu My.
Tiêu Tuyết: "Cậu đến rồi à, hôm nay đến trễ thế, bận việc gì sao?"
Vịnh Thanh: "Từ Diệp gia đến, buổi sáng ông ngoại có gọi tớ về nhà.
Xin chào cô Vương tiểu thư, lại gặp nhau rồi."
Vương Tiểu My: "Diệp tiểu thư đây là..."
Tiêu Tuyết: "Cô ấy là bạn tôi, cũng là cổ đông lớn của công ty chúng ta, là người mà tôi hay nhắc đến với cô đó.
Chẳng phải hai người đã quen biết nhau rồi hay sao?"
Vương Tiểu My: "Lần trước tình cờ gặp nhau, là cô ấy cho tôi đi nhờ xe đến công ty.
Đôi bên có hỏi qua tên nhau, nhưng tôi không ngờ, Diệp tiểu thư đây lại là Diệp tổng, mà Tiêu tổng hay nhắc đến."
Đúng là cùng mang họ Diệp, lại trùng hợp đi đến tòa nhà này, tại sao mình lại không nghĩ đến chứ.
Vịnh Thanh: "Không sao, tuy tôi là cổ đông nhưng vận hành công ty đều giao cho Tiêu Tuyết.
Tính ra, cô thuộc quyền quản lý của cậu ấy, không phải tôi, nên cứ tự nhiên xem nhau như bạn bè.
Dù sao, chúng ta cũng đều là người có cùng chuyên môn, rất dễ trao đổi cùng nhau."
Tiêu Tuyết: "Cậu lại đẩy việc rắc rối cho tớ thì có, Tiểu My cô không cần khách sáo, ba chúng ta cứ xem nhau như bạn bè mà giao lưu."
Vương Tiểu My: "... vậy sao được?
Tôi thấy hơi bất ổn."
Làm sao được chứ? Hai người các cô rõ ràng là chủ của tôi, bọn họ lại xuất thân từ gia đình giàu có, sang trọng.
Bạn bè ư, mình không với tới giới thượng lưu và các đại gia tộc, bọn họ từ khi sinh ra đã ở đỉnh cao của danh vọng, lối sống và trải nghiệm khác nhau.
Mình lại là người bình thường, có thể nào... hòa hợp với bọn họ được đây.
Vịnh Thanh: "Cô không cần suy nghĩ nhiều, cuộc sống có muôn vàn điều không hợp với lẽ thường.
Có phải cô cảm thấy chúng tôi thuộc tầng lớp thượng lưu, nên rất e dè khi kết bạn với chúng tôi.
Yên tâm đi, hai người bọn tôi không có tính khí của đại tiểu thư, tuy nhà có chút gia sản, nhưng đem so ra với các đại gia tộc khác, thì chẳng là gì cả."
Tiêu Tuyết: "Đúng vậy, đã là bạn bè chỉ cần hợp tính cách, là có thể chia sẻ vui buồn, không quan trọng thân phận giàu nghèo."
Vương Tiểu My: "Tôi thấy chúng ta vẫn nên giữ quan hệ sếp và nhân viên thì hay hơn.
Tránh để những người khác dị nghị
Tiêu tổng, Diệp tổng nếu công việc đã bàn giao xong, tôi xin phép về phòng tiếp tục làm việc."
Vịnh Thanh: "Vương tiểu thư có thể đi."
Nữ chính quả nhiên được tác giả ban cho thần thái và khí chất cao quý, lại còn xây dựng hình tượng nữ cường nhân mạnh mẽ.
Tính cách của cô ấy rất khó đoán và có phần lạnh lùng, hay nói đúng hơn là cảnh giác.
Dường như cô ấy không dễ tin tưởng một người xa lạ, tự tạo cho mình một bức tường, xa cách với mọi người xung quanh.
Chắc chắn trong quá khứ, cô ấy đã có không ít chuyện khó khăn, nên mới hình thành tính cách như vậy.
Trong nguyên tác, có nói về quá khứ của nữ chính, nhưng mình quá lười đọc nên đã bỏ qua.
Giờ thì hay rồi, muốn biết thì chỉ có đi hỏi người ta, mà nhìn đi với sự lạnh lùng của cô ấy, thì hỏi ra được gì.
Chờ khi Vương Tiểu My bước ra khỏi cửa, Tiêu Tuyết liền quay qua nhìn Vịnh Thanh.
Tiêu Tuyết: "Nhân tài thường có tính cách đặc biệt, cậu không phải là không biết.
Tương lai, liệu chúng ta có thể giữ cô ấy lại công ty hay không, là vấn đề lớn a."
Vịnh Thanh: "Đi bước nào thì tính bước đó, bất quá... không có cô ấy, thì công ty chúng ta vẫn phải hoạt động."
Có điều, không được vươn cao bay xa mà thôi.
Tiêu Tuyết: "Thôi đừng nghĩ nữa, hai chúng ta cũng là nhân tài thiết kế mà, mẫu thiết kế cao cấp động lòng người không có thì đành chịu.
Nhưng có được những sản phẩm có thể bán chạy ngoài thị trường, cũng không tệ."
Vịnh Thanh: "Cậu nói đúng, là tớ đã yêu cầu quá cao."
Tiêu Tuyết: "Đang là buổi trưa rồi, chúng ta cùng nhau ăn trưa nào."
Vịnh Thanh: "Được thôi, cậu thích gì thì tớ chiều, đừng lo cho tớ, khi nãy tớ đã ăn cùng Tần Nhã."
Đồ ăn ngon thì mình không chê, chỉ là hiện tại quá no, không thể chứa được nữa nha.
Tiêu Tuyết: "Cậu và Tần Nhã đi ăn cùng nhau, gần đây hai người cũng khá thân thiết đi."
Với cách nói này, thì chắc chắn là Tiêu Tuyết đang giận dỗi đây mà.
Vịnh Thanh: "Cậu đang nghĩ gì vậy, người bạn thân thiết nhất của tớ, chỉ có mỗi mình cậu."
Tiêu Tuyết: "Đùa cậu thôi, nếu là bạn của cậu cũng sẽ là bạn của tớ.
Cô Tần tiểu thư ấy thật ra cũng không xấu, tính cách hơi kiêu căng mà thôi.
"Hai người gặp nhau bàn công việc à."
Vịnh Thanh: "Bàn chuyện tương lai công ty hai bên cùng nhau hợp tác.
Thời trang thì luôn đi cùng trang sức, hai thứ này là cùng một thể.
Đây cũng là lí do tớ cỗ vũ cho Tần Nhã đi theo con đường này, vừa giúp cô ấy thực hiện ước mơ, vừa có thể hợp tác phát triển."
Đạt được lợi ích cực cao, lại không gây hại cho ai, ngược lại còn giúp người ta theo đuổi con đường đúng đắn, chuyện tốt như vậy, nếu là ai cũng sẽ sẵn sàng đi làm.
Mình cũng chỉ thuận nước đẩy thuyền, mọi việc đều sẽ trở nên thuận lợi hơn.
Tiêu Tuyết: "Công ty chúng ta, có đạt tiêu chuẩn mà họ yêu cầu hay không chứ?"
Nghe nói, tập đoàn Tần thị rất coi trọng danh tiếng và quy mô công ty."
Cả hai cái này, công ty chúng ta đều không thể đáp ứng.
Vịnh Thanh: "Yên tâm đi, chúng ta không cần phải đạt cả hai đều đó."
Chỉ cần một điều duy nhất là danh tiếng, kèm theo là khả năng thiết kế đầy thu hút, là qua được ải.
"Mẫu thiết kế, mới là thứ quan trọng nhất trong ngành thời trang của chúng ta.
Bọn họ làm kinh doanh, tất nhiên sẽ biết điều gì mang lại lợi ích."
Chỉ cần có sản phẩm tốt, doanh thu bán hàng vượt bậc, thì ai sẽ quan tâm đến cái danh tiếng bên ngoài, hay là quy mô làm gì nữa.
Tiêu Tuyết: "Cậu nói rất đúng, về việc này tạm thời tớ sẽ giao cho Bạch Khả lên kế hoạch dự án.
Nhiệm vụ của cậu là thiết kế mẫu cho tớ, càng nhiều càng tốt."
Vịnh Thanh: "Mẫu thiết kế, cậu nên giao cho phòng thiết kế, phía Vương Tiểu My chịu trách nhiệm thiết kế chính đi."
Tài năng thiên phú của cô ấy mà thể hiện ra, không công ty nào có thể cưỡng lại được.
Còn về phía mình... thì đương nhiên cũng sẽ tham gia thiết kế sản phẩm, để công ty bán ra thị trường.
Không phải mình tự coi thường bản thân, mà là mình tự biết lượng sức.
Có nữ chính ở đây, ai dám tranh giành hào quang, vị trí con cưng của tác giả đó nha.
Nếu muốn tìm ngược, thì cứ lao đầu vào gây khó dễ. Mình còn đang trông cậy vào cô ấy để phát tài đây nè.
Tiêu Tuyết: "Như vậy cũng được, nhưng là tớ cảm thấy tài năng thiết kế của cậu, cũng không thua gì cô ấy mà.
Cậu nên tự tin vào khả năng của mình nhiều hơn đi."
Vịnh Thanh: "Cậu cảm thấy như vậy à, tài năng thiết kế của tớ có thể so với Vương Tiểu My.
Thôi tớ đi ngủ để nằm mơ cho nhanh, cậu mau đem cho tớ những dự án và báo cáo còn chưa kịp xem của cậu đi.
Tớ sẽ ở đến chiều phụ giúp cậu làm cho xong."
Tiêu Tuyết: "Đây đây còn rất nhiều đây, có cậu phụ giúp tất nhiên công việc sẽ được giải quyết nhanh thôi."
Vậy là từ trưa đến chiều hôm nay, Vịnh Thanh ở tại công ty kiểm tra tất cả giấy tờ còn bị trễ hạn cho Tiêu Tuyết.
Sau khi xong việc, Vịnh Thanh bắt đầu di chuyển về lại Diệp gia.
Liên Khả: "Tiểu thư đã trở lại, trong nhà đang chờ cô."
Vịnh Thanh: "Vâng, em vào ngay đây."
Đi đến bên ngoài phòng khách, đã nghe mọi người trong nhà bàn luận vui vẻ, Vịnh Thanh hiếm khi thấy cả nhà Diệp gia, có thể vui vẻ như hiện tại.
Mình phải nhanh vào thôi, không khí đang rất hài hòa, xem ra bữa cơm chiều nay ăn sẽ rất thoải mái.
Vịnh Thanh: "Ông ngoại, ba mẹ con về rồi, con..."
Cô ấy là ai... trước nay mình chưa từng gặp qua, thần thái và khí chất này phải là trên người của một vị tiểu thư danh giá.
Nhưng trong trí nhớ của nguyên chủ, thì không có chút ấn tượng nào về cô gái này.
Diệp phu nhân: "Con về rồi, mau đến đây, mẹ giới thiệu cho hai đứa làm quen.
Đây là con gái cô, còn đây là trợ lý riêng của mẹ, cô gái mà mẹ hay thường xuyên nhắc với mọi người trong nhà đó.
A thì ra là cô trợ lý của Diệp phu nhân, làm mình giật cả mình.
Nhưng khí chất của cô ấy đúng là rất cao quý nha, nhìn sao cũng không giống một cô trợ lý bình thường được.
Vịnh Thanh: "Xin chào tôi là Vịnh Thanh, lần đầu gặp mặt, rất vui được biết cô."
"Xin chào Diệp tiểu thư, tôi cũng rất vui được quen biết với cô, tôi ngày thường là trợ lý của Diệp phu nhân, tên là Thẩm Á Ni."
Vịnh Thanh: "..."
Cô ấy... cô ấy là Thẩm Á Ni, là đại tiểu thư thật sự của Diệp gia. Cô ấy trở về rồi, trở về chính ngôi nhà của cô ấy, chỉ là cô ấy cũng không biết đây là nhà của mình.
Bỏ sức đi tìm kiếm thì không thấy, không ngờ cô ấy cũng giống như Vương Tiểu My, sớm đã xuất hiện bên cạnh mình.
Bây giờ nữ chính, nữ phụ đều đã đầy đủ chỉ còn chờ hai nam phụ xuất hiện nữa, là vở kịch có thể chính thức bắt đầu.
Diệp phu nhân: "Vịnh Thanh con đang nghĩ đi đâu vậy, Á Ni nó đang chào hỏi con kìa."
Vịnh Thanh: "Xin lỗi, tôi đang suy nghĩ chuyện công ty nên đã thất lễ, Thẩm tiểu thư tối nay hãy ở lại dùng cơm với nhà chúng tôi."
Diệp phu nhân: "Không cần con mời, hôm nay mẹ cố tình mời con bé đến nhà mình dùng cơm.
Đi thôi Á Ni, phòng ăn phía bên đó mau đi theo cô, chúng ta ăn tối thôi."