Lan Khả: "Tiểu thư đã về, Tiêu tiểu thư lâu rồi không gặp."
Vịnh Thanh: "Chị biết cô ấy sao?"
Lan Khả: "Tiểu thư cô thật hay quên, tôi đã ở Diệp gia bao lâu rồi, lúc trước không phải cô thường xuyên dẫn Tiêu tiểu thư về nhà ư!"
Vịnh Thanh: "Là do tôi đã quên."
Ai da... xém chút không ứng phó kịp rồi, trong trí nhớ nguyên chủ không có những kí ức này, đúng là cái nhớ cái lại không, như vậy thật nguy hiểm nha.
Vịnh Thanh: "Chị Lan Khả, ông ngoại đang ở đâu vậy?"
Lan Khả: "Lão gia đang ở trong thư phòng, để tôi lên báo với ngài một tiếng."
Vịnh Thanh: "Vâng cảm ơn chị."
Tiêu Tuyết và Vịnh Thanh đến vừa lúc xế chiều, nên ông ngoại Vân cho người chuẩn bị bữa trà chiều bên ngoài khu vườn của Diệp gia.
Ông ngoại: "Lâu rồi không gặp con Tiêu Tuyết, dạo này con thế nào?"
Tiêu Tuyết: "Vâng, đã lâu con không đến đây, thời gian này con đang tự mở công ty riêng."
Ông ngoại: "Vậy mọi việc có ổn không? Nếu có gì khó khăn cứ nói với ông, đừng ngại."
Tiêu Tuyết: "Dạ hiện tại công ty đã đi vào quỹ đạo, còn có Vịnh Thanh phụ giúp với con, chắc cũng là không có vấn đề gì lớn."
Ông ngoại: "Con cũng có tham gia sao? Không nghe con nói qua."
Vịnh Thanh: "... con không định nói với mọi người trong nhà.
Thứ nhất việc kinh doanh này con chỉ phụ giúp, thứ hai nếu làm không được đẹp mắt, sẽ làm ông thất vọng."
Ông ngoại: "Ra là vậy, Vịnh Thanh bây giờ đã trưởng thành hơn, còn biết suy nghĩ cho cảm nhận của người khác, rất tốt."
Xem ra trước kia, nguyên chủ đã làm ông ngoại thất vọng không ít lần đi.
Vịnh Thanh: "Ông à, chúng ta mau ăn đi, trà bánh nguội hết không ngon đâu."
Ông ngoại: "Con bé này, làm gì cũng không quên việc ăn uống nha."
Vịnh Thanh: "Vâng, ăn uống giúp người ta trở nên vui vẻ hơn mọi lúc mà."
Tiêu Tuyết: "Nhưng ít thôi, không khéo trở thành một con heo mũm mĩm bây giờ."
Ông ngoại và Tiêu Tuyết cùng nhau phá lên cười, Vịnh Thanh thật không để tâm, với cô được ăn ngon là hạnh phúc.
Một mấu chốt quan trọng nữa là dáng người này của cô, hiện tại ăn bao nhiêu cũng sẽ rất dễ lấy lại cân bằng nha, nên cô sẽ không chút lo lắng suy nghĩ.
Ba người vui vẻ trò chuyện đến hết buổi chiều, thì cũng đến lúc Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết phải đi về.
Tiêu Tuyết: "Hẹn gặp lại ông ạ."
Ông ngoại: "Hãy thường xuyên đến đây chơi.
Vịnh Thanh nữa, con qua bên đó chắc chắn là ổn chứ?"
Vịnh Thanh: "Ông ngoại à, cả buổi chiều ông cứ hỏi con câu này, con khẳng định với ông là sẽ không có vấn đề gì.
Ông cứ yên tâm."
Ông ngoại: "Tạm thời tin con, ông cũng không lo con che giấu, ông còn có thông tin từ lão Sở nha."
Hai lão nhân gia thật cao tay, còn tự trao đổi thông tin với nhau nữa cơ, làm con cháu như mình, thật không dám sánh bằng.
Vịnh Thanh: "Vâng, hai ông cứ việc gặp mặt nhau là sẽ biết thôi ạ.
Chúng cháu xin phép, ông phải giữ gìn sức khỏe, con sẽ luôn về nhà."
Ông ngoại: "Ông biết rồi, hai đứa đi cẩn thận."
Tiêu Tuyết: "Khi nãy, ông ngoại có vẻ không đành lòng để cậu đi."
Vịnh Thanh: "Tớ biết, nhưng hiện tại tớ vẫn phải về lại Sở gia.
Cuộc sống luôn không như ý mình muốn đâu."
Tiêu Tuyết: "... tiềm lực công ty của ông ngoại cậu, dường như không bằng tập đoàn Diệp Mạn phải không?
Cho nên, ông ngoại luôn nhún nhường mẹ và ba cậu."
Vịnh Thanh: "Cái này tớ cũng không rõ, nhưng cậu nói đến, thì tớ sẽ lưu ý."
Thật khó hiểu, chuyện trong nhà cậu ấy, mà Vịnh Thanh lại không biết rõ?
Sở gia
Khang quản gia: "Thiếu gia đã về."
Sở Kỳ: "Cô ta đang ở đâu."
Khang quản gia: "Phu nhân vẫn chưa về, tài xế quay về có nói là... phu nhân đã trở về Diệp gia."
Sở Kỳ im lặng, không nói gì bước vào trong nhà, cô ta trở về Diệp gia.
Sở Kỳ: "Có nói khi nào thì về."
Khang quản gia: "Cái này thì phu nhân không có nói qua."
Khang quản gia hiện tại cảm thấy rất khó khăn, khi đối diện ánh mắt đầy áp lực của thiếu gia nhà ông.
Việc phu nhân đi về Diệp gia cũng là lẽ bình thường, còn vấn đề thời gian khi nào về, ông là người làm có thể vượt quyền mà hỏi sao.
Một vấn đề khác là, thật chất trong nhà không ai có số điện thoại của phu nhân, có muốn hỏi, cũng không hỏi được.
Khang quản gia đem hết dũng khí ra mà nói: "Thiếu gia, nếu cậu cần, tôi có thể gọi hỏi phu nhân, nhưng là thiếu gia có thể cho tôi xin số điện thoại của phu nhân được không?"
Sở Kỳ: "Không cần thiết gọi, để cô ta tự mình về...
Chú tại sao lại không có số điện thoại của cô ta?"
Khang quản gia lắc đầu một cách trung thực: "Tôi chưa có xin qua phu nhân."
Đừng nói là thiếu gia cũng không có luôn nha, như vậy thì có hơi...
Sở Kỳ: "Tôi cũng không có."
Khang quản gia: "..."
Vậy đây không phải là vấn đề của mình rồi, thiếu gia còn không có, thì mình cũng không nên có a.
Sở Kỳ: "Chú thân là quản gia, phải luôn kiểm soát được người trong nhà, tại sao đến số điện thoại cũng không có được.
Việc đơn giản như vậy, đừng để tôi phải nhắc nhở chú đi làm."
Khang quản gia: "Vâng, là lỗi của tôi thưa thiếu gia, tôi sẽ lưu ý, hôm nay phu nhân về đến, tôi sẽ xin ngay."
Không phải chứ, việc này cũng là lỗi của mình sao?
Mà theo tôi nghĩ, ngay cả vị hôn thê của mình mà thiếu gia cũng không có nổi số điện thoại được à.
Hầu hạ một người như thiếu gia đây đã đủ khổ, bây giờ lại thêm một vị phu nhân.
Mà vị phu nhân đây lại luôn là nguyên nhân khiến tâm trạng thiếu gia không tốt, thế nên suy ra mình phải đi chăm sóc cẩn thận cho thiếu phu nhân mới này cho tốt.
Vịnh Thanh được Tiêu Tuyết đưa về đến trước cửa biệt thự Sở gia, vui vẻ thả bước đi vào.
Khang quản gia: "Nhắc người thì người về đến rồi, phu nhân cô đã về, thiếu gia vừa mới về đến.
Có hỏi qua phu nhân, tôi có nói là phu nhân chưa về."
Vịnh Thanh: "Vâng chú Khang con biết rồi, anh ta... không Sở Kỳ vừa về đến, đã đi hỏi han con trước sao?
Chú Khang: "Đúng a, vừa bước xuống xe đã hỏi."
Vịnh Thanh cười nhẹ, không nói gì thêm mà cũng đi vào nhà.
Nam chính ấy à, bị bệnh cuồng giám sát sao? Việc mình ở nhà hay không ở, quan trọng với anh ta như thế đó.
Cô Hạ: "Phu nhân đã về."
Vịnh Thanh: "Cô đây lại là ai?"
Cô Hạ: "Tôi họ Hạ, hàng ngày phục vụ nấu ăn cho thiếu gia và phu nhân."
Vịnh Thanh: "Vâng chào cô, sau này làm phiền cô chăm sóc việc ăn uống của con rồi."
Sao cái nhà này, người làm không ai nói tên cho mình biết vậy, cứ mỗi người xuất hiện là chỉ được hỏi đến họ.
Cô Hạ: "Đây là nghĩa vụ của tôi, bây giờ thiếu gia cùng phu nhân đã về, có phải dùng bữa tối luôn không?
Để tôi đi chuẩn bị."
Chú Khang: "Cô dọn lên đi, chắc thiếu gia sắp xuống đến."
Vịnh Thanh: "Vậy con lên phòng tắm rửa rồi xuống sau."
Khi Vịnh Thanh đi được mười phút, thì Sở Kỳ đã xuống đến phòng ăn.
Chú Khang rất hiểu ý chủ nhân của mình đã lên tiếng nói trước: "Thưa thiếu gia, phu nhân đã về, hiện tại đang ở trên phòng, một lát nữa sẽ xuống đến."
Sở Kỳ: "..."
Chú Khang: "..." mình nói gì sai à.
Bầu không khí đột nhiên im lặng đến đáng sợ, nếu Sở Kỳ không bắt đầu ăn cơm, chắc chắn Khang quản gia sẽ lo lắng đến mức đi gặp bác sĩ đo nhịp tim.
Vịnh Thanh ưa thích nhẹ nhàng, nên những bộ trang phục cô mặc thường xuyên là trang nhã, tạo cho người đối diện cảm giác gần gũi, nhưng cũng vì trang nhã lại có một ít xa cách.
Khác xa so với nguyên chủ theo phong cách quyến rũ, cao sang và kiêu kì.
Ngồi xuống bàn, đối diện với Sở Kỳ, cộng thêm bầu không khí đang kì lạ, Vịnh Thanh cũng vô cùng đáng ngại, mà nhìn Khang quản gia.
Khang quản gia: "...".
Vịnh Thanh: "..."
Gì vậy chứ, không khí này là sao? Hôm nay mình đã về đúng giờ mà.
Vịnh Thanh bắt buộc phải mở đầu câu chuyện: "Sở Kỳ, ngày hôm nay buổi trưa em có đến tìm anh, nhưng không hiểu sao... buổi chiều em lại nhớ đến anh nữa rồi.
Anh xem, khi nãy em còn cùng Tiêu Tuyết đang trò chuyện vui vẻ cùng ông ngoại.
Nhưng sợ đến khi anh về, có thể sẽ phải chờ em, nên em đã nhanh chóng về đây.
Về đến vừa vào cửa, đã nghe chú Khang nói anh tìm em, xem ra anh cũng rất quan tâm đến em đi."
Sở Kỳ: "... đừng tự đề cao bản thân, xem lại cách ăn nói của mình đi.
Sau này, đừng tự ý muốn lên văn phòng làm việc của tôi nữa."
Sở Kỳ anh nói thế mà nghe được ư, là do anh gọi Hàn Phi đưa tôi lên văn phòng nha nha... khi đó tôi đã không muốn lên rồi.
Mình tức quá đi... bình tĩnh, bình tĩnh, phải hết sức kiềm chế, mình phải nhớ là đang ở nhà anh ta.
Vịnh Thanh: "Em rất muốn nhìn thấy nơi làm việc của anh, thích nhìn anh khi nghiêm túc làm việc, dáng vẻ đó... thật sự rất soái đi."
Sở Kỳ: "Cô đừng nói nữa, dùng cơm của cô đi."
Vịnh Thanh: "Vâng, em nghe anh Sở Kỳ, anh nói gì, em cũng thích nghe."
Sở Kỳ: "..."
Cô ta bị trúng thuốc gì vậy, hôm nay còn nhiệt tình hơn mọi khi.
Khang quản gia: "..."
Cách nói này của phu nhân lại không khiến thiếu gia bực mình, mình có nên học hỏi không?
Nhưng là nếu chỉ nói suông thì rất dễ, đằng này phải có chút nũng nịu trong đó thì... Khang quản gia lắc đầu rùng mình, nghĩ đến thôi, đã thấy muốn ói.
Vịnh Thanh bắt đầu đảo mắt, tìm những món mà mình có thể ăn trên bàn, thì gắp về chén, từ từ hưởng thụ buổi tối của mình.
Cũng không phải lần đầu tiên ăn cơm trước mặt Sở Kỳ, nên mình không cần thiết phải ngại ngùng, đơn giản là đừng ăn uống thô tục trước mặt anh ta là đủ.
Vừa uống một muỗng canh, thì tiếng điện thoại vang lên, đây là điện thoại của Vịnh Thanh, khi này cô cũng lười cầm lên nghe, mà bật hẳn luôn loa ngoài.
Vì cô không có bí mật gì để che giấu, và người gọi đến lại là Tiêu Tuyết.
Vịnh Thanh: "Alo, cậu có chuyện gì vậy."
Tiêu Tuyết: "Việc bên xưởng sản xuất, có vấn đề không nhỏ rồi.
Hôm trước những mẫu cho ra bên ngoài, thiết kế đó đã chọn lựa được vải thích hợp và màu sắc đẹp mắt nhất.
Bây giờ đến lúc giao hàng cho chúng ta, thì bên công ty họ lại bất ngờ nói lô hàng lần này vẫn chưa kí hợp đồng, nên đã bán cho người khác rồi.
Hiện tại, nếu chờ họ làm xong đợt hàng sau, thì mẫu hàng của chúng ta sẽ không kịp xuất bán."
Vịnh Thanh đang ăn cũng phải ngừng hẳn, vấn đề này đúng thật không nhỏ.
Vịnh Thanh: "Việc này chắc không phải đơn giản, tại sao phía công ty kia lại làm như vậy.
Trùng hợp hay cố tình... cứ phải nhắm vào đợt hàng lần này sao?"