Sau khi hai người dùng xong bữa tối, thì cùng ra phòng khách nói chuyện phím, Phương Thiên Tư nói rất nhiều về những chuyện trước kia, kể một cách say sưa.
Trong khi Sở Kỳ lại không hề muốn nghe, bây giờ anh chỉ muốn được nghỉ ngơi, nhưng Phương Thiên Tư vẫn không có ý định đi về.
Đến khi tầm 8 giờ, Sở Kỳ không chịu được nữa, anh mới lên tiếng: "Thiên Tư bây giờ cũng đã trễ, em về đi, nếu không lại làm cho Phương tổng lo lắng."
Phương Thiên Tư: "Em ở nhà anh, ba sẽ không lo lắng."
Sở Kỳ: "Hôm nay công ty còn có vài việc quan trọng chưa làm xong, hiện tại anh phải đi giải quyết, anh không thể bỏ em ngồi ở đây một mình."
Phương Thiên Tư: "Em ngồi một mình không sao!"
Sở Kỳ nhíu mày khó chịu, cô ta ngoan cố không muốn về sao, trình đeo bám của cô ta còn muốn vượt xa Diệp Vịnh Thanh.
Nói đến mới nhớ, Diệp Vịnh Thanh dạo này không còn thường xuyên tìm mình làm phiền như trước kia nữa.Ngoài những lần đi ăn cùng ông nội và tình cờ gặp ở tiệm trà, gần đây nhất là ở nhà ông nội, thì hầu như trong khoảng thời gian qua, không hề gặp cô ta.
Không giống bình thường cho lắm, cô ta dạo gần đây rất kì lạ.
Tuy gặp mình cũng sẽ nhiệt tình thể hiện tình yêu điên cuồng, nhưng sâu trong ánh mắt, lại không có mê đắm như trước kia nữa.
Sở Kỳ: "Em về trước đi, anh phải làm việc, còn nghỉ ngơi nữa, hôm nay anh khá mệt.
Có gì ngày mai anh mời em cơm trưa, sau này đừng tự ý đến đây, không hợp lễ giáo với là... anh rất mệt, không muốn tiếp khách."
Phương Thiên Tư: "Vậy em không phiền anh nữa, anh làm xong việc thì nghỉ ngơi cho tốt."
Anh muốn đuổi em đi đến vậy sao, nhưng em sẽ không từ bỏ anh đâu, chỉ cần có cơ hội, em sẽ biến anh thuộc về Phương Thiên Tư em.
Tiễn khách xong, Sở Kỳ cho gọi Khang quản gia đến để hỏi việc.
Sở Kỳ: "Tại sao cô ta lại ở đây, không được tôi cho phép, mà chú dám để cô ta đi vào nhà?"
Khang quản gia: "Xin lỗi thiếu gia, là do tôi bất cẩn, không gọi điện cho cậu để kiểm tra lại.
Buổi chiều khi Phương tiểu thư đến đây, có nói qua là thông báo chuyện dùng cơm với thiếu gia rồi.
Cô ấy còn nói cậu không chịu ra ngoài, nên cô ấy đã đến thẳng nhà.
Phần là trước kia cô ấy cũng từng đến, nên tôi nghĩ việc này thiếu gia đã biết. Sau này tôi sẽ cẩn thận hơn."
Sở Kỳ: "Trước kia cô ta từng đến sao?"
Khang quản gia: "Vâng, một tháng đến một hoặc hai lần."
Sao thiếu gia lại mau quên thế, tính ra Phương tiểu thư đi nước ngoài mới chỉ hơn hai năm thôi.
Sở Kỳ: "Sau này không cho cô ta vào nhà nữa."
Khang quản gia: "Vâng thiếu gia."
Mệt mỏi cả ngày, bây giờ Sở Kỳ mới có thể đi nghỉ, lần này biết ông nội cố tình giả bệnh, nhưng vì để làm cho giống, ông cũng đã chịu khổ không ít.
Dù biết, nhưng mình không muốn vạch trần, mình đồng ý cũng là muốn ông không phải bận tâm nữa.
Tạm thời sẽ đính hôn trước, chờ thêm khoảng thời gian nữa hãy tính tiếp.
Nhưng vụ diễn kịch lần này chắc chắn có người chỉ điểm phía sau cho ông, tính cách của ông mình rất hiểu.
Ông sẽ trực tiếp nói thẳng ý muốn của mình, nhanh chóng muốn kết quả, chứ không phải đi một vòng lớn giả bệnh như thế này.
Buổi trưa sau khi bị Sở Kỳ bỏ lại Sở gia, Vịnh Thanh đã bắt taxi về nhà, ngồi trên xe Vịnh Thanh miên man suy nghĩ về việc xảy ra hôm nay.
Vịnh Thanh nhìn ra được Sở gia gia cố tình giả bệnh, thì tất nhiên Sở Kỳ cũng sẽ biết, xem ra anh ta cố tình không biết và chấp nhận mối hôn sự này.
Có khả năng anh ta muốn làm hài lòng Sở gia gia và cho chuyện này tạm lắng xuống, dù sao cũng chỉ là đính hôn chưa nói lên được gì.
Trong lúc Vịnh Thanh đang chìm đắm suy nghĩ, thì chiếc xe đột ngột dừng lại, làm Vịnh Thanh ngã về ghế trước.
Nhìn ra phía cửa kính tìm kiếm xem có gì xảy ra, nhưng không tìm được điều cô muốn xem.
Không phải bình thường trong các cuốn tiểu thuyết và phim truyền hình, hay có tình tiết xe đi trên đường mà đột ngột dừng lại như vậy, sẽ có nhân vật nam, nữ chính hoặc là người định mệnh của mình xuất hiện sao?
Giờ là tình huống gì đây, chỉ là xe phía trước thắng gấp, nên xe phía sau cô đang ngồi buộc phải thắng gấp theo.
Nhưng nếu thật sự phải xuất hiện một người, thì mình mong rằng người đó sẽ là định mệnh của mình.
Chỉ là... thôi vậy, mình còn không nhìn thấy rõ con đường tương lai phía trước, tốt nhất đừng làm chậm trễ người ta.
Chú tài xế: "Cô không sao chứ, thật xin lỗi, xe phía trước thắng gấp quá, tôi không phản ứng kịp."
Vịnh Thanh: "Không sao, là do chiếc xe kia đã sai, nếu có xin lỗi, phải do họ xin lỗi."
Nhưng chiếc xe phía trước đã chạy đi từ lúc nào, không quan tâm người phía sau bị mình làm liên lụy. Đến một tiếng xin lỗi, cũng không làm được sao?
Vịnh Thanh về đến cổng của biệt thự Diệp gia, cô trả tiền taxi cho chú tài xế, trong đó dư ra không ít
Chú tài xế: "Cô đưa nhiều quá rồi."
Vịnh Thanh: "Chú cầm lấy đi, chạy taxi một ngày cũng không bao nhiêu, đã vậy khi nãy còn va chạm xe.
Chú cầm số tiền này đi để có hư hao gì, thì sửa lại xe, chú cứ nhận lấy."
Vịnh Thanh chào tạm biệt rồi nhấn chuông cửa, nhanh chóng có người mở cửa, gật đầu chào hỏi, Vịnh Thanh chào lại đáp lễ.
Chú tài xế vẫn chưa đi, ông nhìn theo Vịnh Thanh đến khi cô đi thật xa, ông ngước mắt nhìn ngôi biệt thự to lớn, thì đoán biết thân phận của Vịnh Thanh, chắc là tiểu thư của nhà này.
Không có gì lạ khi cô lại dễ dàng cho ông số tiền lớn như vậy, nhưng cách cho của cô là chân thành, không phải như những người giàu có khác, họ cho một cách đầy khinh thường.
Vịnh Thanh vào nhà rửa tay rồi di chuyển đến phòng khách, ăn một ít bánh ngọt, uống một ly nước trái cây thanh mát.
Haiz... cuộc sống tận hưởng như thế này cũng sắp không có nữa rồi, mình nên quý trọng từng ngày một.
Đang ăn thì nghe tiếng bước chân đến gần, Vịnh Thanh nhìn thấy người đến là ông ngoại
Vịnh Thanh: "Ông ngoại, có muốn ăn cùng con không ạ."
Ông ngoại: "Con ăn đi, hôm nay lão Sở đã gọi cho ông nói về việc hôn sự, Sở Kỳ đã đồng ý đính hôn, dự tính thời gian là cuối tháng này.
Việc này ba mẹ con cũng đã biết, hai đứa nó đang gấp rút chuẩn bị, mấy ngày nữa là cuối tháng rồi."
Vịnh Thanh: "Vâng ạ"
Ông ngoại: "Con thật sự thích Sở Kỳ sao, ông không muốn con vì lời hứa của ông, vì Diệp gia mà phải chịu đựng, con hãy suy nghĩ kĩ."
Vịnh Thanh: "Con tự nguyện và cũng rất vui vì giúp ông hoàn thành lời hứa, ông đừng lo lắng ạ, mọi việc sẽ thuận lợi thôi."
Ông ngoại: "Nếu như vậy ông yên tâm rồi, nhưng nếu có việc gì phải nói cho ông biết, ông không muốn cháu gái mình chịu ủy khuất."
Vịnh Thanh tươi cười nói: "Vâng ạ."
Mình rất vui khi ông ngoại quan tâm đến mình, lòng mình cảm thấy ấm áp quá, tiếc là mình không phải cháu gái thật sự của ông.
Không biết sau này ông biết được sự thật, có còn yêu thương mình như bây giờ.
Thích Sở Kỳ hay không sao, điều này trước giờ Vịnh Thanh không nghĩ đến, bây giờ và sau này cũng không dám nghĩ đến.
Vì nam chính thuộc về nữ chính, những người khác có mơ mộng đến cũng bằng thừa, nên tốt nhất đừng tự dệt mộng cho bản thân, thì sẽ sống tốt từng ngày.
Mình chỉ mong sau khi việc này kết thúc, mình sẽ có một cuộc sống mới thanh bình hơn.
Hiện tại Thẩm Á Ni chưa trở về, mình sẽ giúp ông hoàn thành lời hứa, giữ vững vị trí cho Thẩm Á Ni.
Có điều từ lúc xuyên qua đây, vốn dĩ mình muốn thay đổi cốt truyện, mình nghĩ duy trì mối quan hệ hai nhà, không để nam chính hủy hôn là ổn, chờ đại tiểu thư thật sự của Diệp gia về, mới chính thức tổ chức đính hôn.
Nhưng bây giờ mình không thay đổi chi tiết này được nữa rồi, nó vẫn diễn ra như trong cốt truyện.
Theo cốt truyện thì Vịnh Thanh sẽ đính hôn trước, sau đó Thẩm Á Ni mới trở về, nhưng hàng giả thì vẫn phải bị trả lại, nhường chỗ cho hàng thật.
Vậy nên Vịnh Thanh không muốn mọi người hai nhà khó xử, nhất là hai vị gia gia.
Nhưng có lẽ bây giờ phải chấp nhận đi theo cốt truyện, không thể thay đổi được.
Vậy mình... có thể thay đổi số phận sau này được không? Hay là vẫn bị cốt truyện dẫn dắt đây...
Buổi chiều ba mẹ Diệp về nhà, điều đầu tiên là bàn chuyện đính hôn với Vịnh Thanh.
Vốn dĩ với mình việc này cũng không phải là chuyện vui vẻ gì, muốn làm xong cho nhanh, thì mình không còn lo lắng nữa.
Cho nên ba mẹ và hai vị gia gia sắp xếp thế nào, mình cũng đều đồng ý, không có kiến nghị gì khác.
Hôm sau Vịnh Thanh đến công ty Ánh Nguyệt kiểm tra mẫu thiết kế cùng Tiêu Tuyết, sau lần kiểm tra này nếu không còn vấn đề gì, sẽ tung ra thị trường bán thử.
Tiêu Tuyết cảm thấy hôm nay Vịnh Thanh hình như có tâm sự, ít nói hơn mọi khi.
Tiêu Tuyết: "Sao vậy cậu đang có tâm sự."
Vịnh Thanh: "Cũng không có gì, phía bên Sở gia đã đồng ý hôn sự, cuối tháng này tổ chức đính hôn."
Tiêu Tuyết: "Chuyện lớn như vậy mà cậu nói nhẹ nhàng quá, không phải việc này là mong muốn bao lâu chưa đạt thành của cậu sao?"
Vịnh Thanh: "Đúng là vậy... hôm đó cậu đến dự tiệc đính hôn của tớ đi, địa điểm thời gian tớ sẽ thông báo sau."
Tiêu Tuyết: "Tất nhiên tớ sẽ đi, chuyện vui của bạn thân sao tớ có thể vắng mặt.
Nhưng thời gian là cuối tháng có vẻ hơi gấp, còn mấy ngày nữa thôi."
Vịnh Thanh: "Sở gia gia đã xem qua, nói hôm đó ngày tốt, nên quyết định tổ chức luôn."
Tiêu Tuyết: "Ừm, nhanh cũng tốt, sẽ không sợ bất kì thay đổi nào."
Vịnh Thanh: "Làm cho xong đi, sẽ không lo sợ nữa!"
Tiêu Tuyết: "Haha... cậu cũng biết lo sợ sao, đừng lo mấy ngày nữa Sở Kỳ chính thức là vị hôn phu của cậu rồi. Không sợ ai giành đi mất."
Vịnh Thanh: "Đính hôn chứ có phải là kết hôn đâu, hôn phu cũng không bằng chồng chính thức, mà kệ đi, dù sao cũng không liên quan tớ."
Tiêu Tuyết cảm thấy Vịnh Thanh vui quá hóa ngớ ngẩn rồi sao.
Tiêu Tuyết: "Việc này không liên quan đến cậu, thì liên quan đến ai được chứ."
Vịnh Thanh: "Thì liên quan Diệp tiểu thư."
Tiêu Tuyết: "???"
Vịnh Thanh: "..."
Ai da thôi rồi lỡ miệng, cái miệng này không biết giữ lời gì hết, đúng là bực quá a.
Tiêu Tuyết: "Cậu đang gây cười à, Diệp gia chỉ có một mình cậu, Diệp tiểu thư không là cậu, thì còn là ai. Không lẽ..."
Vịnh Thanh bắt đầu căng thẳng, Tiêu Tuyết biết mình có vấn đề gì sao, phát hiện mình không phải tiểu thư Diệp gia.
Hay nghi ngờ mình không phải Diệp Vịnh Thanh trước kia, mình có nên nói thật với Tiêu Tuyết không?
Đúng lúc này Tiêu Tuyết lại nói: "Không lẽ ba cậu có con rơi bên ngoài?"
Vịnh Thanh: "Không thể nào có chuyện đó."
Tiêu Tuyết: "Cậu tin tưởng ba mình đến vậy sao?"
Vịnh Thanh: "Ừm, vì ba rất sợ mẹ nha."
Tiêu Tuyết: "Vậy xem ra cậu cũng sợ mẹ hơn rồi."
Vịnh Thanh: "Đúng là như vậy."
Làm mình sợ chết khiếp, cũng may là Tiêu Tuyết chưa biết được gì, nếu không bây giờ mà kể ra chắc gì cô ấy sẽ tin.
Vì cô ấy sẽ hỏi tại sao mình biết Thẩm Á Ni mới là Diệp tiểu thư thật sự, khi mà cả Diệp gia và ông ngoại cũng không ai biết.
Một việc rồi thêm một việc, chồng chất lên nhau, có kể, thì cô ấy cũng không tin và không hiểu nổi.
Sau này nếu không cần thiết, mình cũng sẽ không kể cho cô ấy, thêm một chuyện chi bằng bớt một việc, đỡ đau đầu suy nghĩ.
Quan trọng là những việc này, cũng không liên quan trực tiếp đến cô ấy.
Kiểm tra hàng mẫu xong cũng đã quá buổi trưa, Tiêu Tuyết và Vịnh Thanh thường lệ xuống tầng trệt dùng cơm, vừa ăn vừa bàn kế hoạch sản xuất các mẫu mới.
Dùng xong cơm Vịnh Thanh và Tiêu Tuyết chào tạm biệt luôn ở đây, Vịnh Thanh thì về lại Diệp gia, Tiêu Tuyết tiếp tục lên công ty làm việc.
Trên đường về Vịnh Thanh có ghé vào tiệm trà sữa Khai Quả, ngồi uống cũng tầm hơn một tiếng đồng hồ.
Với hy vọng tìm thấy Thẩm Á Ni mà không có vận may rồi. Nhưng mình không từ bỏ đâu mình sẽ vẫn thường xuyên đến đây, cũng có ngày gặp được cô ta.
Vịnh Thanh ngồi uống chán chê mà không có được điều mình cần, nên đã đi về nhà.
Nhà chính Sở gia.
Sở gia gia: "Mọi việc chuẩn bị đến đâu rồi."
Lý quản gia: "Lão gia yên tâm, đã gần xong hết rồi, phía Diệp gia rất phối hợp nên làm việc rất thuận lợi."
Sở gia gia: "Vậy thì tốt, xem ra Diệp gia rất coi trọng mối hôn sự này."
Lý quản gia: "Đúng vậy lão gia, bọn họ còn muốn nhanh chóng gả Diệp tiểu thư qua đây."
Sở gia gia: "Bọn họ chỉ muốn dựa vào thế lực Sở gia, để phát triển công ty Diệp gia thôi.
Nếu không vì lời hứa với lão Vân, và ta cũng yêu thích con bé Vịnh Thanh, thì ta cũng không nỡ ép Sở Kỳ đồng ý hôn sự này.
Tôi biết rõ nó không hề có tình cảm với Vịnh Thanh, nếu không muốn nói thẳng là nó rất ghét nữa là khác."