Xuyên Thành Vật Hi Sinh Đành Tìm Đường Chết

Chương 31: Chén thuốc



Lúc này vì không có ý định muốn chết, Cố Tuệ ngược lại bình thản hơn rất nhiều, có đôi khi nàng còn rất lo lắng sau khi mình chết sẽ mang đến nhiều phiền toái cho người khác —— nào là việc liễm táng thế nào, tế bái ra sao, nên dùng loại quy chế nào, không thể vượt quá, cũng không thể quá mức keo kiệt, ngẫm lại đều có chút làm người đau đầu.

Nhưng lúc này nàng lại là nghiêm túc muốn cứu người, không chừng còn có thể tích cóp chút mối nguy hại cho mình đấy.

Phúc Lộc ôm thùng nước hì hục hì hục đi theo phía sau nàng, thế nào cũng nghĩ không ra nguyên nhân, lấy đống băng này ra từ dưới hầm chẳng lẽ là muốn hạ nhiệt? Nhưng bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt mà.

Chờ đến ngoài Dưỡng Tâm Điện, Cố Tuệ liền để Tiểu Trúc tiến lên gõ cửa.

Thẩm Trường Trạch lạnh giọng, "Tiến vào đi."

Cố Tuệ nghe lời tiến vào, không hề bất ngờ khi nhìn thấy đống hỗn độn đầy đất, đúng là thiếu gia nhà có tiền mà, vừa giận dỗi đã đập vỡ đồ vật, trong khi nàng cho dù muốn phát tiết cũng chưa dám phá vỡ thứ gì.

Thẩm Trường Trạch thấy nàng cũng có chút ngoài ý muốn, vốn tưởng là cung tì thô sử bên ngoài muốn vào dọn dẹp, nào biết sẽ là vị khách không mời mà đến này, lập tức nhẹ nhàng nhấp môi, "Sao nàng lại tới đây?"

Hắn còn để bụng chuyện Quý phi định bán hắn cho Cảnh chiêu nghi đây ——lòng dạ hẹp hòi.

Cố Tuệ mỉm cười, "Thần thiếp nghe nói thân mình bệ hạ không khoẻ, liền lo lắng hết sức, bởi vậy cố ý lại đây nhìn một cái."

Thẩm Trường Trạch hừ lạnh một tiếng, còn may nàng vẫn còn chút nhân tính. Vừa động cảm xúc một đợt, đầu lại đau nhức lên, không khỏi lấy tay dùng sức chống vào góc bàn, đến mức hổ khẩu* thiếu chút nữa bị xé rách.

*Kẽ giữa ngón tay cái và ngón tay trỏ.

Nào biết Cố Tuệ chả tốt lành gì như chồn chúc tết gà, quay đầu lại phân phó Phúc Lộc, "Làm đi."

"Làm cái gì?" Phúc Lộc không thể hiểu được.

Cố Tuệ nói thầm người này thật ngốc, đồ vật đã tới tay còn không biết sử dụng như thế nào, chỉ đành phải kiên nhẫn giải thích, "Nhúng đầu bệ hạ vào trong thùng gỗ này, nhiều ít có thể giảm bớt một chút đau đớn."

Nước đá là vật có thể tê mỏi thần kinh nhất, biện pháp này chính là lấy độc trị độc, thật sự vô cùng hữu hiệu —— giống như lúc phát sốt liền dùng khăn lông ướt chườm lạnh hạ nhiệt độ vậy.

Phúc Lộc trợn tròn mắt, hắn nào dám làm chuyện như vậy chứ, cho dù có cứu sống, chờ bệ hạ thanh tỉnh rồi chắc chắn chém đầu của hắn đó!

Liền không khỏi hấp háy môi, "Nương nương, chúng ta vẫn nên dùng biện pháp khác thì hơn......"

Thật là, uổng hắn đầy miệng trung quân ái quốc, hận không thể thay hoàng đế đi tìm chết, chuyện tới trước mắt rồi vẫn còn co cóng chân tay.

Cố Tuệ không kiên nhẫn giằng co cùng hắn, giành lấy cái thùng nước đá kia tính tự mình làm, nào biết lực nắm không tốt, thùng gỗ được mài giũa tinh xảo xoay một đường cong mượt mà giữa không trung, thẳng tắp rơi xuống người hoàng đế.

Nhìn hoàng đế bị xối thành gà rớt vào nồi canh, Cố Tuệ: ...... Trăm sông đổ về một biển, nhưng tốt xấu gì trông vẫn có tinh thần hơn nhiều.

*

Nửa nén hương sau, Phúc Lộc vội vàng kêu người nấu một nồi nước ấm to, lại đưa hoàng đế đến tịnh thất tắm gội thay quần áo.

Trong lòng còn thầm oán trách Quý Phi nương nương cả gan làm loạn, nhưng nhìn bộ dáng của hoàng đế, chứng đau đầu tựa hồ quả thật tiêu giảm hơn không ít —— chỉ còn lại oán khí với Quý phi.

Trước khi đi, hắn vứt cho Cố Tuệ một ánh mắt thương xót, ám chỉ nàng nên tự cầu nhiều phúc đi.

Nhưng Cố Tuệ lại vô cùng trấn định, tuy rằng chuyến này nàng vốn muốn cứu người chứ không phải muốn chết, nhưng, nếu hoàng đế thật sự muốn xử tử nàng, nàng cũng vui vẻ chịu đựng.

Chỉ sợ hắn không chịu.

Từ khi bị xối nước đến bây giờ, nửa câu Thẩm Trường Trạch cũng chưa nói, Cố Tuệ rối rắm bản thân có nên cáo lui trước cho thỏa đáng hay không, có thể Thẩm Trường Trạch đã bị chấn động rồi, nhất thời không thể nghĩ ra được biện pháp tốt nào để trừng trị nàng —— cám ơn trời đất, nhưng nhất định vẫn phải trừng trị nha!

Nào biết chưa được chốc lát, Phúc Lộc đã bước ra tịnh phòng đầy khói trắng lượn lờ, "Nương nương, bệ hạ mời ngài đi vào."

Cố Tuệ:...... Xem ra hoàng đế chờ không kịp đến ngày mai để ban chết nàng, đêm nay phải quyết định trảm liền.

Cũng được thôi, đỡ để nàng phải lo nghĩ canh cánh không yên một đêm, ngủ cũng không an ổn.

Cố Tuệ sửa sửa góc áo, ngẩng đầu ưỡn ngực mà nhấc mành long lên, cho dù là vào mật thất gϊếŧ người, nàng cũng phải bảo trì dung nhan tốt đẹp, để lại cho hậu nhân chiêm ngưỡng.

Nói là tịnh phòng, kỳ thật càng giống một chỗ suối nước nóng hơn. Trong cung này, cung điện của hoàng đế là nơi ấm nhất, ở giữa hồ tứ giác làm bằng gạch bạch ngọc là một cái suối nguồn, nước bên trong được đưa tới từ biệt trang ngoài thành, đi một đường đến kinh đã làm khí nóng trong nước chậm rãi nguội dần, đến nơi chỉ còn chút ấm, thêm Phúc Lộc lại cho người đổ không ít nước ấm vào trong thêm, cho nên đập vào mắt đều là sương trắng mênh mang, ngay cả mặt người cũng không thấy rõ lắm.

Cố Tuệ chỉ có thể lần mò phương hướng, qua loa thi lễ với giữa hồ, "Bệ hạ."

Nào biết đầu gối mới vừa chạm nửa, hai chân đã bị người bắt được, Thẩm Trường Trạch ẩn núp như ma nước yên lặng tiến đến kéo nàng xuống.

Cố Tuệ sặc mấy ngụm nước, quần áo ướt nhẹp, nhịn không được oán giận, "Bệ hạ, ngài làm gì vậy?"

Chẳng lẽ muốn cho nàng chết đuối? Vậy thì đừng buông tay nha.

Gương mặt như ngọc bạch của Thẩm Trường Trạch giữa hồ nước nóng đầy sương mù trông như một vị thần, hắn lạnh lùng nói: "Còn không phải là ý nàng sao? Cố ý hắt ướt xiêm y của trẫm, bức cho trẫm cởϊ áσ tháo thắt lưng, sau đó lại muốn dẫn ai lại đây, là Cảnh thị, Trịnh thị hay là Chu thị? Bọn họ cho nàng bao nhiêu bạc, để nàng khổ tâm tính kế như vậy, đứng giữa giật dây cho các nàng?"

Người này có chứng vọng tưởng của người bị hại à, thật sự xem nàng là tú bà? Cố Tuệ vốn có thể phủ nhận, lại nghĩ, thêm một cái tội danh cũng không có gì, nhân lúc hoàng đế đang trong cơn thịnh nộ đã bóp chết nàng ở trong hồ nước nóng, đỡ phải gièm pha ra ngoài.

Vì thế thản nhiên gật đầu, "Đúng vậy, bệ hạ cảm thấy thần thiếp làm vậy không tốt sao?"

"Rất tốt." Thẩm Trường Trạch gần như là nghiến răng nghiến lợi mà nói, quả nhiên chậm rãi đi tới, giơ tay đặt trên cổ nàng.

Cố Tuệ nhẹ nhàng nhắm mắt, bình tĩnh chuẩn bị nghênh đón tử vong.

Nào ngờ chờ được không phải là đau đớn mà lại là nước suối ôn nhu, cảm gác nặng nề trên cổ cũng biến mất, vội vàng trợn mắt, lại thấy Thẩm Trường Trạch chính diện đang không biểu tình thoát xiêm y của nàng, còn cởi xuống được hơn phân nửa.

Cố Tuệ lần này thật sự bị dọa sợ, vội vàng bảo hộ ngực, liều mạng muốn tròng ống tay áo vào lại, nhưng vải áo dính đầy nước, ướt đẫm trơn trượt xuống, giống như nặng ngàn cân, Cố Tuệ dùng sức từ hồi còn bú sữa mẹ cũng không thoát khỏi, vẫn bị Thẩm Trường Trạch lột như lột trứng gà, bản thân bị cởi ra sạch sẽ.

Thấy mắt hắn lộ ra hung hãn, chuyện kế tiếp chắc chắn không thể miêu tả, Cố Tuệ liền cái khó ló cái khôn, "Bệ hạ, ngài không thể như vậy, thiếp đang mang thai mà!"

Tuy là giả, nhưng nàng cũng không ngại dùng nó làm tấm mộc vào lúc này.

Nào biết Thẩm Trường Trạch không dao động, vẫn cười lạnh nói: "Bản thân nàng mà nàng còn không đau lòng, trẫm cần gì phải thay nàng lo lắng? Không phải nàng sợ trẫm tịch mịch khó nhịn sao, hiện giờ nàng tới thỏa mãn, nếu bé con của chúng ta có biết, nhất định cũng có thể thông cảm."

Mệt thay hắn có thể nghiêm trang nói ra những lời hổ báo dữ dằn này, Cố Tuệ cũng không dám so đo cùng hắn, chỉ ôm cái yếm uyên ương đỏ tươi còn dư lại, ướt dầm dề mà bò lên trên bờ.

Ai ngờ cái đáy ao này xây vô cùng bóng loáng trơn trượt, không chịu được lực, khiến chân Cố Tuệ dẫm vào không khí, lập tức cả người thẳng tắp ngã về phía sau, vừa lúc ngã ngay vào lòng ngực của Thẩm Trường Trạch.

Cho dù chuyện này là trùng hợp, Thẩm Trường Trạch cũng sẽ cho rằng nàng cố ý.

Không hề nói nhiều, nụ hôn tỉ mỉ dừng trên trán nàng, trên má, rồi kéo dài đi xuống, cả người Cố Tuệ dưới nước ao ấm áp nổi lên ánh sáng phấn hồng, như bị nấu chín, nàng cảm thấy bộ dáng của mình phá lệ buồn cười, nhưng dưới mắt của Thẩm Trường Trạch lại là yêu thích không buông tay.

Ít nhiều có tầng màu đỏ này che đậy, nàng mới có thể xem nhẹ dấu hôn rớt trên chỗ gần ngực, nhưng Thẩm Trường Trạch hiển nhiên vẫn chưa thỏa mãn, liếʍ ɭáρ dâʍ ɭσạи một phen xong, mở hai đùi ra tiến vào.

Cố Tuệ vô lực muốn đẩy hắn ra, Thẩm Trường Trạch lại càng ôm chặt lấy eo nàng, Cố Tuệ cảm giác không tự chủ được, cả người phiêu đãng ở trong ao, ngay cả hồn phách cũng như bay lơ lửng đi mất.

Cuối cùng vẫn là do sợ "bụng" bị thương, Thẩm Trường Trạch chỉ làm một lần đã xong, quá trình còn tương đối nhanh. Nhưng cứ như vậy mà nói với hắn cũng là thoả mãn cực đại, tắm gội xong, liền ngủ say.

Với dáng vẻ này, đương nhiên Cố Tuệ cũng không cách nào rời đi, chỉ có thể lại lần nữa ngủ lại Dưỡng Tâm Điện, nhưng so với người bên cạnh say sưa đi vào giấc mộng, nàng lại tự cảm thấy cuộc sống về sau khó an.

Nàng không sợ nhàn ngôn toái ngữ, nhưng lại rất lo lắng sẽ làm giả hoá thật, cổ đại chính là nơi không có phương pháp tránh thai, hoàng đế lại càng không có ý niệm về phương diện này, tuy rằng cảm giác này vô cùng mơ hồ, nhưng trực giác vẫn mách bảo với Cố Tuệ rằng có khả năng trúng thưởng, phải biết nguyệt sự của nàng vừa qua chưa được mấy ngày, đúng là thời điểm dễ thụ thai nhất, Thẩm Trường Trạch lại nam tử tuổi trẻ đầy khí lực, chất lượng của tiểu nòng nọc có lẽ cũng không thành vấn đề —— thật đúng là khen ngược mà!

Cố Tuệ càng nghĩ càng sợ, nàng một chút cũng không muốn sinh đứa nhỏ, huống hồ, ngay cả bản thân còn không thể tự chăm sóc tốt, sao có thể giáo dưỡng nhi nữ?

Cho dù thế nào, nàng cũng phải phòng ngừa chuyện chưa xảy ra này.

Cố Tuệ hạ quyết tâm, phân phó Tiểu Trúc, "Đi tìm phương thuốc để trên bàn trang điểm của ta, rồi cầm đến Thái Y Viện ấn theo đó mà bốc, nhớ phải kín đáo, đừng để người khác biết."

Tiểu Trúc cũng nghe được động tĩnh vừa rồi trong tịnh phòng, quá trình đó thật đúng là kịch liệt đến mức không còn lời gì để nói, nghĩ rằng tiểu thư nhà mình sợ tổn thương thai khí, muốn đảm bảo một chút, liền đỏ mặt gật đầu, "Nô tỳ liền đi lấy thuốc dưỡng thai cho ngài."

Cố Tuệ cũng không lo lắng, dù sao Tiểu Trúc không biết nhiều chữ lắm, nàng cũng cẩn thận, không đến tìm Thôi Kính Tâm, mà tìm mấy thái y khác, một người bốc một hai thứ, như vậy mới càng an toàn —— Tiểu Trúc vốn dĩ cũng vô cùng hiểu rõ hiểm ác trong cung, phỏng đoán tiểu thư nhà mình không dám lộ ra, sợ bị người xấu ám hại, vì thế ngoan ngoãn đáp ứng.

Cố Tuệ mới thở phào nhẹ nhõm, bởi vì không thay đổi được định mệnh sẽ chết, nàng mới không muốn đứa nhỏ này —— nếu có lời để nói.

Không có đương nhiên là tốt nhất.

*

Tiểu Trúc nhân lúc trời vẫn còn tối trở lại Thừa Càn Cung, rất nhanh đã tìm được bàn trang điểm của tiểu thư, nhưng mà, bên trong lại có tới hai tờ giấy, nên dùng tờ nào để bốc thuốc đây?

Phương thuốc mà phu nhân lây từ đại phu dân gian, chưa chắc sẽ hợp với thể chất của tiểu thư, vẫn là dùng theo thái y mới đáng tin hơn chút. Tiểu Trúc cân nhắc hoàn hảo, thực vì sự thông minh của mình mà đắc ý một phen, sau đó vô cùng cao hứng cầm lấy phương thuốc đi đến Thái Y Viện.

Không bao lâu liền mang theo mấy cái bao giấy nhỏ xinh trở về, mỗi ngày nấu một bao, Cố Tuệ nhìn nàng dùng lò sưởi ngày thường dùng để pha trà tinh tế nấu thuốc, đợi chén thuốc nguội hơn chút, liền dùng tinh thần hăng hái mà uống hết trong một tiếng trống.

Tiểu Trúc vô cùng tin tưởng y thuật của Thôi Kính Tâm, "Nương nương yên tâm đi, uống xong chén thuốc này, ngài chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì."

Cố Tuệ gật đầu, "Đương nhiên."

Cho rằng thuốc mà Tiểu Trúc nấu thật sự là loại mà mẫu thân đưa cho —— lúc này nàng thiệt tình thực lòng cảm tạ có một người nhà mẹ đẻ săn sóc như vậy, nếu không, thật không hiểu phải làm gì cho đúng.

Tác giả có lời muốn nói: Mọi người còn nhớ Thôi Kính Tâm đã từng khai một phương thuốc thúc thai không? Cốt truyện kế tiếp hẳn là rất dễ đoán nhỉ ~

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.