Xuyên Thành Tra Công Sủng Phu Lang

Chương 30



Hô một tiếng “Tiểu an”, sau đó lay tỉnh Tô Nhật An.

Bị lay, Tô Nhật An người còn chưa tỉnh lại liền đột nhiên từ trên giường đất ngồi dậy, thanh âm hoảng sợ hô một tiếng “Rắn”, sau đó hơi hơi cong lưng bắt đầu từng ngụm từng ngụm thở dốc.

Nhìn bộ dáng của y, Tiết Văn Hãn theo bản năng duỗi tay đem y ôm vào lòng , vỗ vỗ bờ vai y, phóng nhu thanh âm an ủi y: “Là ta, đừng sợ, không có rắn.”

Nói đoạn giơ tay dùng tay áo xoa xoa mồ hôi trên trán cho y.

Tô Nhật An tùy ý hắn lau, cổ họng “Ừm” một tiếng, sau xoay người thuận thế ôm lấy Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn bị ôm sửng sốt, sau cũng duỗi tay đem y ôm chặt hơn, lại nói một câu: “Đừng sợ.”

Tô Nhật An không chuyện, đem đầu oa vào cổ Tiết Văn Hãn.

Qua ước chừng một chén trà nhỏ, Tô Nhật An tránh thoát ôm ấp của Tiết Văn Hãn, ngồi dậy, mặt có điểm hồng, thanh âm cũng đã khôi phục bình tĩnh: “Vừa rồi mơ thấy rắn, bị đuổi theo một đường.”

Xem như giải thích hành động kỳ quái vừa rồi của y.

Tiết Văn Hãn “Ừm” một tiếng, sau nhớ tới trong nháy mắt Tô Nhật An ngồi dậy, hắn nhìn thấy cái chân nhỏ của Tô Đậu Tử từ trên người Tô Nhật An rớt cuống.

Hỏi Tô Nhật An vị trí của đá đánh lửa cùng đèn dầu, Tiết Văn Hãn đứng dậy thắp đèn.

Đi qua đi, quả nhiên nhìn thấy Tô Đậu Tử lấy một loại tư thế kỳ quái mà vặn vẹo nằm trong lòng  Tô Nhật An trong, nhắm mắt ngủ ngon lành.

Tư thế kia, không cần nhìn cũng biết nó bừa mới xoay người, hơn nữa chân nằm trên người Tô Nhật An.

Còn không phải là rắn sao?

Còn đuổi theo y cả một đường?

Chỉ cần chân nhỏ của Tô Đậu Tử không từ trên người y đi xuống, y cả đêm đều đến bị rắn đuổi.

Lắc lắc đầu, nói “Tiểu hỗn đản này”, Tiết Văn Hãn ôm Tô Đậu Tử nằm ngay ngắn lại, sau đó ngồi xuống bên cạnh Tô Nhật An, ngồi xuống liền nhìn nhìn thấy mồ hôi trên trán y, liền giơ tay lau thay y.

Nhưng tay hắn mới vừa đụng tới trán Tô Nhật An đã bị Tô Nhật An bắt được.

Tô Nhật An ngẩng đầu, ánh mắt sâu thẳm nhìn hắn.

Xem đến Tiết Văn Hãn đáy lòng đột nhảy dựng, muốn hôn y, nghĩ thế nào Tiết Văn Hãn liền làm thế đó.

Kết quả môi hắn còn chưa đụng tới Tô Nhật An, đã bị Tô Nhật An đẩy ra.

Đẩy ra sau Tô Nhật An cũng không nói lời nào, cứ ngơ ngác nhìn hắn.

Ánh mắt bình tĩnh.

Loại trạng thái này…… Tiết Văn Hãn trầm mặc hai giây, sau nói: “Đi ngủ sớm một chút.” Nói xong, đứng dậy chuẩn bị ra cửa, lại nghe Tô Nhật An có chút bất an hỏi:

“Ngươi là bị…… bị người nơi đó chọc giận  sao?”

“……” Tiết Văn Hãn không rõ, quay đầu lại nhìn u: “Có ý gì?”

Tô Nhật An cho rằng Tiết Văn Hãn giả ngu, nhìn vài giây rồi lại cảm thấy không giống, liền nhắc nhở hắn: “Ngươi hôm nay đi trấn trên.”

“Đúng vậy.” Tiết Văn Hãn nói, chuyện đi trấn trên sự y không phải biết không? Này có cái gì để hỏi.

“Nếu ngươi là ở trấn trên bị người khác  ủy khuất, không, ta ý là……” Tô Nhật An đột nhiên trở nên có chút nói năng lộn xộn, y có chút khổ sở, không biết nên nói như thế nào, “Chính là, ta là nói, ta biết ta lớn lên khó coi, cũng không ai nguyện ý muốn, nhưng nếu ngươi là bởi vì ở người khác ủy khuất mới, mới chạy tới thân cận ta, ta……” Lòng ta cũng không muốn.

Tô Nhật An cúi đầu.

Nghe Tô Nhật An nói, nhìn thấy biểu tình Tô Nhật An, lại kết hợp với một loạt sự tình lúc trước tra công làm, Tiết Văn Hãn gần như không cần nghĩ liền đoán ý tưởng trong lòng Tô Nhật An.

Nhếch miệng cười.

Xoay người ôm chặt Tô Nhật An, hôn y.

Tiết Văn Hãn độc thân cả đời, kỹ thuật không ra sao.

Hai cái không có kỹ thuật gập ghềnh hôn môi, vừa mới sờ soạng ra một chút môn đạo, Tô Đậu Tử liền hô “A Mỗ” làm hai người cả kinh tách ra. ( con sai lắm nha con.)

Kỳ thật cũng không thể nói là hai người, chuẩn xác mà nói hẳn là Tô Nhật An.

Tô Nhật An tự mình tách ra đồng thời, còn đẩy Tiết Văn Hãn một phen.

Tiết Văn Hãn không đề phòng, thiếu chút nữa bị y đẩy ngã.

Mà đầu sỏ gây tội Tô Đậu Tử, kêu xong một tiếng “A Mỗ”, trở mình, tiếp tục ngủ.

Nửa điểm tỉnh lại cũng không có.

Tô Nhật An mắt nhìn Tô Đậu Tử lại ngủ một lần nữa, sau nhớ tới sự tình vừa rồi y cùng Tiết Văn Hãn làm, mặt xoát một cái lập tức đỏ.

Thấp thấp rũ xuống đầu, liền nhìn cũng không dám nhìn Tiết Văn Hãn.

Nhớ tới bộ dạng bình tĩnh lúc nãy của y, lại xem y hiện tại ánh mắt né tránh, không dám nhìn mình, Tiết Văn Hãn đột nhiên cảm thấy Tô Nhật An như vậy rất đáng yêu.

Đáng yêu làm người muốn……  ( muốn ý ẹ chứ gì (¬‿¬ ). )

Cười một cái, Tiết Văn Hãn đi qua giơ tay nhéo nhéo khuôn mặt đỏ hồng ngay cả đèn dầu mờ nhạt cũng không che lấp không được, giải thích: “Không có.”

“Cái gì?” Tô Nhật An ngẩng đầu, khó hiểu nhìn hắn, đôi mắt bởi vì vừa rồi hôn môi còn mang theo hơi nước

“Ngươi lúc không phải hỏi ta có phải hay không bị người khác bị ủy khuất sao?” Tiết Văn Hãn nói xong, Tô Nhật An liền đột nhiên cúi thấp đầu xuống, tránh đi ánh mắt Tiết Văn Hãn, một bộ cự tuyệt nghe Tiết Văn Hãn nói.

Xem đến Tiết Văn Hãn có chút đau lòng.

Thở dài, Tiết Văn Hãn duỗi tay, nâng gương mặt y lên, cưỡng bách y nhìn mình, nghiêm túc, từng câu từng chữ nói: “Tô Nhật An, hôm nay ta chỉ nói một lần, ngươi nhớ kỹ, về sau đừng lại nghĩ những chuyện có không đó. Những chuyện ngươi nghĩ đến đều không có, trừ bỏ ngươi, ta không hề cùng bất luận kẻ nào phát sinh quan hệ, ngươi là lần đầu tiên của ta, cũng là lần duy nhất…… Nghe rõ sao?”

Khi vẫn còn là hoàng tử, tra công bởi vì tuổi còn nhỏ, lại vì bạch nguyệt quang thủ thân, liền không cùng bất luận kẻ nào phát sinh quan hệ; sau lại đào vong đến nơi đây, nhìn quen yêu cơ mỹ nhân trang điểm kiều diễm ướŧ áŧ, liền có chút chướng mắt mấy cô nương giản dị ở trấn nhỏ này, cũng liền không có tìm người; lại đến sau này, tuy rằng đã quên bạch nguyệt quang, nhưng lại đánh bạc thành nghiện, gần như hơn phân nửa thời gian đều ở sòng bạc, càng là không tâm tư kiều diễm gì.

Thường xuyên qua lại, trừ bỏ mới vừa tỉnh lại phát hiện bị thành thân, tức giận công tâm, cường Tô Nhật An, sau này cũng không cùng người khác phát sinh quan hệ quan hệ.

Còn Tiết Văn Hãn, ha hả.

Càng là một thằng đồng tử, đừng nói người yêu đồng tính, ngay cả đồng tính luyến cũng chưa gặp được mấy cái.

Lại nói tiếp có chút mất mặt, nhưng đó là sự thật.

“Ngươi……” Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Nhật An có chút kinh ngạc, kinh ngạc qua đi lại có chút không tin.

Rốt cuộc Tiết Văn Hãn là nam nhân, 5 năm thời gian……

Chính y có đôi khi cũng đặc biệt muốn, càng đừng nói Tiết Văn Hãn.

“Không tin?” Xem ánh mắt y, Tiết Văn Hãn liền biết y nghĩ gì, nhéo nhéo mặt y, làm Tô Nhật An một lần nữa đem lực chú ý tập trung đến trên người mình.

Tô Nhật An lắc lắc đầu, nói: “Không có.”

Bộ dáng rõ ràng không tin, rồi lại cưỡng bách chính mình tin tưởng,  chọc Tiết Văn Hãn muốn cười: “Ta nói chính là lời nói thật, không lừa ngươi.”

“Ừm.” Tô Nhật An gật gật đầu, “Ta tin tưởng ngươi.” Nói xong liền ôm lấy Tiết Văn Hãn.

Y thực vui vẻ, thực sự rất vui vẻ.

Tuy rằng, Tiết Văn Hãn cũng không có nói hắn thích y, nhưng đều không quan trọng, người nông thôn, không chú ý nhiều như vậy, chỉ cần Tiết Văn Hãn nguyện ý cùng y sinh hoạt thì tốt rồi.

Y không có lòng tham.

Tô Nhật An cười vui vẻ, vui vẻ ngay cả Tiết Văn Hãn cũng cảm giác được.

Bởi vì y gắt gao ôm hắn, bên tai còn thường thường truyền đến một hai tiếng cười vui vẻ cười.

Tiết Văn Hãn giơ tay, sờ sờ cái ót y, hỏi : “Lúc cơm chiều là bởi vì chuyện này?”

Đột nhiên nghe Tiết Văn Hãn đột nhiên nhắc tới sự tình khi cơm chiều, Tô Nhật An sửng sốt một chút, có chút ngượng ngùng nhưng còn tính thành thật nói, “Có chút chút.”

Tiết Văn Hãn cười thanh, “Hiện tại yên tâm?”

“Ta lại không lo lắng.” Tô Nhật An mạnh miệng.

“Phải phải phải, ngươi không lo lắng, ta lo lắng, lo lắng bị ngươi hiểu lầm.” Tiết Văn Hãn cười nói.

囧 Tô Nhật An sắc mặt đỏ lên, hơn nửa ngày mới tựa như nghĩ tới cái gì, do dự một chút, mở miệng hỏi, “Vậy ngươi hôm nay như thế nào, như thế nào đột nhiên liền……”

Mấy ngày này, Tiết Văn Hãn tuy rằng đối với y tốt hơn nhiều, nhưng lúc nào cũng nho nhã lễ độ, hôm nay đi cái tập thượng, đột nhiên liền……

Cũng chẳng trách y nghĩ nhiều.

“Đột nhiên liền làm sao vậy?” Tiết Văn Hãn đại khái đoán được y muốn hỏi cái gì, vẫn cứ ác liệt hỏi lại.

Tô Nhật An nhìn hắn vài lần, đột nhiên đẩy gắn ra, gia hỏa lòng dạ hiểm độc này, rõ ràng hắn nghe hiểu, lại còn muốn hỏi my.

Chính là muốn y nan kham.

Thật ác liệt, trước kia như thế nào không phát hiện hắn là một người ác liệt như vậy chứ.

“Được được, không đùa ngươi.” Tiết Văn Hãn nói, Tô Nhật An phun tào, ngươi cũng biết ngươi là cố ý a!!

“Không có nguyên nhân nào cả.” Tiết Văn Hãn giải thích, thấy ngươi, đột nhiên liền muốn làm như vậy, sau đó liền làm như vậy.

Tô Nhật An nhìn hắn vài lần, sau cong con mắt cười.

Đôi mắt màu đen ở dưới ánh đèn có vẻ đặc biệt sáng, tựa như ngày thường Tô Đậu Tử nhìn thấy đồ ăn.

Tiết Văn Hãn cười sờ sờ đầu y.

Tô Nhật An thư khẩu khí thật dài, sau đó đuổi Tiết Văn Hãn, “Đã đã khuya, ngươi mau đi ngủ đi!”

“Không sợ gặp ác mộng?”

“Vừa rồi hẳn là bị Đậu Tử đè, hiện tại Đậu Tử ngủ ngon liền không có việc gì.” Tô Nhật An nói.

Kỳ thật, cũng không thể nói là không có việc gì.

Giấc mộng này, y đã gặp vài ngày —— nhưng mà lúc trước đều không có khủng bố như đêm nay.

Trừ bỏ là do Tô Đậu Tử, Tô Nhật An cảm thấy khả năng cùng sự tình ngày đó ở khe Tam Xóa miệng tình có quan hệ.

Ngày mai bảo Tiết Văn Hãn cúi chào gia thần, đừng để dính phải cái gì không sạch sẽ.

Tiết Văn Hãn tuy rằng không quá nuốn trở về, nhưng Tô Nhật An kiên trì, liền đi trở về.

Trở về thế nhưng mất mặt cả đêm không ngủ.

Kết quả cuối cùng chính là làm rất nhiều  trâm cài.

Tiết Văn Hãn không ngủ, Tô Nhật An cũng vậy. Ngày hôm sau buổi sáng vừa thấy mặt, hai người mỗi người một cái quầng thâm mắt, đều đem lẫn nhau chọc cười.

“Không ngủ được.” Tiết Văn Hãn cười cười nói.

“Ta cũng vậy.” Tô Nhật An có chút ngượng ngùng.

Tô Đậu Tử ở bên cạnh nhìn xem cái này nhìn xem cái kia, vẻ mặt khó hiểu hỏi, “A Mỗ, vì cái gì không ngủ được?” Nó rõ ràng nhớ A Mỗ cùng ngủ với nó mà.

Tô Nhật An không nói chuyện, Tiết Văn Hãn thay y giải thích “ A Mỗ ngươi là cao hứng.”

“Ngươi không phải?!” Tiết Văn Hãn mới vừa nói xong đã bị Tô Nhật An trừng mắt nhìn một cái.

Tiết Văn Hãn cũng không phủ nhận, cười nói: “Phải, ta cũng vậy.”

Tiết Văn Hãn bằng phẳng làm Tô Nhật An cảm thấy chính mình quá không phóng khoáng, hừ một tiếng, nói: “Vốn dĩ nên cao hứng, có cái gì sai.”

“Không sai.” Tiết Văn Hãn không nguyên tắc phụ họa.

“Hai người cao hứng, con không cao hứng.” Tô Đậu Tử phiết miệng, rống lớn nói. Nó vừa mới hỏi rất nhiều lần vì cái gì cao hứng, nhưng cha cùng A Mỗ chỉ lo chính mình nói chuyện, không người phản ứng nó.

Nó không cao hứng, nó có chút sinh khí.

Cảm giác mình bị vắng vẻ.

Tô Nhật An vừa rồi vẫn luôn cùng Tiết Văn Hãn nói chuyện, không để ý Tô Đậu Tử, giờ phút này nghe thấy Tô Đậu Tử hô to, vội vàng duỗi tay cài cài tóc Tô Đậu Tử, cúi đầu hỏi Tô Đậu Tử, “Đậu Tử vì cái gì không cao hứng?”

Tiết Văn Hãn ở bên cạnh, đi qua một phen bế Tô Đậu Tử lên, nhéo nhéo cái mũi nhỏ của nó, thay Tô Đậu Tử trả lời, “Còn có thể bởi vì gì, bởi vì chúng ta nói chuyện không để ý nó.”

Tô Đậu Tử dẩu miệng nhìn thoáng qua Tô Nhật An, trong ánh mắt rõ ràng viết: Người xem cha biết, còn người không biết.

Tô Nhật An bất đắc dĩ cười một cái, nhéo nhéo má Tô Đậu Tử, sau đối Tiết Văn Hãn nói, “Đợi chút ăn cơm sáng, ăn xong cơm sáng ngươi muốn làm gì?”

Khoai tây nhà y chỉ có một ít, ngày hôm qua đã đào xong rồi.

“Chuẩn bị đi hậu sơn Tam Xóa một chuyến.”  Hậu sơn Tam Xóa là một phiến rừng rậm.

Tô Đậu Tử bị ôm cũng không náo loạn, ngoan ngoãn ôm cổ Tiết Văn Hãn, oa trong lòng Tiết Văn Hãn, nghe hai người nói chuyện, cũng không xen mồm.

“Ngươi đi làm cái gì?” Hậu sơn Tam Xóa rất nguy hiểm, nếu không phải bất đắc dĩ rất ít có người đi vào.

“Nhìn xem có cây Hoàng Dứa hay không .” Nói đến Hoàng Dứa, Tiết Văn Hãn liền nhớ tới mấy cây trâm hắn làm tối hôm qua, cùng Tô Nhật An nói câu “Chờ chút. ” Sau đó ôm Tô Đậu Tử, lộn trở lại chính mình nhà ở.

Trở ra thời điểm, trong tay Tô Đậu Tử liền nhiều thêm mấy cây trâm.

Vừa thấy Tô Nhật An, Tô Đậu Tử liền hô to ồn ào, “A Mỗ, cha làm trâm cài cho chúng ra.”

“Cha ngươi làm?” Tô Nhật An tiếp nhận cây trâm Tô Đậu Tử đưa qua.

Thực kinh ngạc.

Y không hiểu này đó, không biết đao công gì đó, chỉ cảm thấy Tiết Văn Hãn làm trâm đặc biệt đặc biệt đẹp, so với cái Tiết Văn Hãn mu cho y ở trấn trên đẹp hơn nhiều.

Đẹp, y không đọc sách cũng không biết nên dùng từ ngữ gù để hình dung.

“Đúng vậy, cha làm.” Tô Đậu Tử vẻ mặt đắc ý nói, như là người làm ra cây trâm này là nó.

Đem Tô Nhật An chọc cười.

“Thích sao?” Tiết Văn Hãn cũng cười một cái, hỏi Tô Nhật An.

“Rất đẹp.” Tô Nhật An nói, y hơi xấu hổ nói thích, nói thích như là hỏi Tiết Văn Hãn muốn.

“Đẹp là tốt.” Tiết Văn Hãn nói, chỉ huy Tô Đậu Tử: “Đưa trâm cho A Mỗ con.”

Tô Đậu Tử vừa rồi cho Tô Nhật An, Tô Nhật An chỉ tiếp một cái, còn ba cái trong tay Tô Đậu Tử.

Nghe Tiết Văn Hãn nói, Tô Đậu Tử duỗi tay đem mấy cây trâm dưa cho Tô Nhật An: “A Mỗ, cho.” Chính mình lại gắt gao mà nắm chặt trong tay.

Giống như sợ bị người đoạt đi.

Tiết Văn Hãn cười sờ sờ đầu nhỏ của nó.

Tô Nhật An lại nói một câu “Rất đẹp”, vừa vặn Phúc thẩm nói cơm làm xong, một nhà ba người liền đi ra ngoài ăn cơm.

Cơm nước xong, Tiết Văn Hãn nói muốn hậu sơn Tam Xóa, Tô Nhật An vội vàng gọi hắn, “Ngươi là muốn gỗ Hoàng Dứa sao?”

“Đúng vậy.” Tiết Văn Hãn quay đầu nhìn y, hỏi: “Có sao?”

“Ta nhớ rõ Đại Tuyền sơn chúng ta có phiến rừng nhỏ có, nhưng mà không quá xác định.” Ai ngày thường không có việc gì đi xem, “Ngươi chờ ta ăn xong rồi mang ngươi đi.”

Tiết Văn Hãn nhìn chân y một cái, “Ngươi ở nhà đợi, hảo hảo dưỡng thương, đừng lăn lộn, ta đi hỏi một chút thì tốt rồi.” Bây giờ còn có rất nhiều nhân gia khoai tây chưa đào xong, trong ruộng không ít người.l

Muốn hỏi không khó.

Nhưng Tô Nhật An lại lắc lắc đầu, “Đại Tuyền sơn khá xa, rất ít khoai tây, không có người.”

“Xa ngươi còn muốn đi.” Tiết Văn Hãn quái (*) y một tiếng, chân còn muốn dùng sao.

     * là "quái" không phải "quát" nha nha.

Tô Đậu Tử bên cạnh đem thịt  trong miệng thịt nuốt xuống, nói: “A Mỗ, con đi với cha. Cha, con biết rừng cây ở Đại Tuyền sơn, con và cha cùng đi.”

Tô Nhật An nhìn Tiết Văn Hãn một cái, sau lại nhìn Tô Đậu Tử một cái, rối rắm nói, “Để Đậu Tử bồi ngươi đi thôi, Đậu Tử biết ở đâu.” Nói xong, lại sợ Tô Đậu Tử lười đến không muốn đi, vẫn luôn bảo Tiết Văn Hãn ôm, nói: “Nếu Đậu Tử mệt ngươi liền ôm một lát, nó nhẹ, ôm một lát hết mệt khiến, để nó tự đi, đừng vẫn luôn ôm.”

Mấy ngày nay, Tô Đậu Tử càng ngày càng lười, động bất động liền muốn Tiết Văn Hãn ôm, động bất động liền oa trong lòng Tiết Văn Hãn.

Còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng chiều hư.

“A Mỗ” Tô Đậu Tử bất mãn hô Tô Nhật An một tiếng, vốn dĩ vươn tay muốn Tiết Văn Hãn ôm một cái, móng vuốt nhỏ yên lặng mà rụt trở về.

Tự mình nhảy xuống ghế dựa, đi đến bên người Tiết Văn Hãn, “Cha, con đi với cha, con biết rừng cây ở Đại Tuyền sơn ở đâu.”

“Được.” Tiết Văn Hãn nói, dẫn nó đi vào phòng, thay đổi một bộ quần áo rắn chắc, mang theo cái mũ nhỏ tai thỏ, cùng Tô Nhật An nói một tiếng, nắm người ra cửa. Vừa ra khỏi cửa, mới vừa đi đến địa phương Tô Nhật An nhìn không tới, Tô Đậu Tử liền ngừng lại, sau đó như là tặc nhìn về phía sau vài lần, không thấy Tô Nhật An, lập tức duỗi tay nhỏ ra, “Cha, ôm một cái.”

Bộ dáng kia, đem Tiết Văn Hãn chọc cười. Búng búng móng vuốt nhỏ của nó, nói: “Ngươi a!” Đem người ôm lên.

Đại Tuyền sơn không gần, nhưng Tiết Văn Hãn thể lực tốt, dọc theo đường đi cho dù cõng sọt, ôm Tô Đậu Tử cũng không có cảm giác gì.

Một hơi đi tới rừng cây nhà hắn ở Đại Tuyền sơn.

Nhìn thấy  phiến rừng kia, Tiết Văn Hãn không nhịn được cười. Cũng thật là rừng cây nhỏ —— rừng cây nhiều nhất liền một mẫu đất, có khi còn nhỏ hơn.

Thụ càng không mấy cây, bất quá xác thật có hai cây Hoàng Dứa.

Lớn lên còn xấu hoắc, Tô Đậu Tử oán giận, “Này vốn là của nhà Tô Hợp Tài, nhà hắn đoạt đi của nhà ta, sau đó đại gia gia bắt nhà hắn đem nơi này cho chúng ta.”

Tô Đậu Tử nói, có chút ghét bỏ nhìn thoáng qua rừng cây nhỏ.

Sau đó đầu vừa chuyển, oa trong lòng Tiết Văn Hãn m, không nhìn.

“Ừ.” Tiết Văn Hãn sờ sờ cái ót Tô Đậu Tử, trấn an nó.

Sau chờ Tô Đậu Tử cọ bãi, lại cùng Tô Đậu Tử xác nhận một lần, xác định phiến rừng này là của nhà hắn.

Tiết Văn Hãn buông Tô Đậu Tử, bảo nó ở một bên chơi, chính hắn chặt cây.

Phải làm mấy cái thùng tắm, một cây Hoàng Dứa thì không đủ, Tiết Văn Hãn đơn giản chặt cả hai cây.

Tuy rằng, có hơi xấu, nhưng xử lý tốt cũng không ảnh hưởng làm đồ vật.

Chặt cây xong, bởi vì mang theo Tô Đậu Tử, Tiết Văn Hãn liền không đem về.

Về đến nhà, đem Tô Đậu Tử buông, Tiết Văn Hãn lại đi lên núi một chuyến, đem một cây đưa xuống trước.

Dọc theo đường đi đụng tới người, đều bị khúc cây trên lưng Tiết Văn Hãn chấn kinh.

Thân cây kia, bọn họ ít nhất cũng phải vài người mới vác được, một mình Tiết Văn Hãn liền vác xuống dưới.

Trở lại thôn, cách nhà còn một khoảng , Tiết Văn Hãn liền nghe anh thanh tiểu ma vương của Đậu Tử: “Đánh ngươi thì làm sao?”

Hung hăng như vậy , không hiểu sâ Tiết Văn Hãn nghĩ tới ngày hắn mới vừa xuyên qua mở mắt liền thấy bộ dáng tiểu gia hỏa.

Vừa định xong, liền nghe Tô Đậu Tử cáo mượn oai hùm nói: “Ngươi nếu dám đánh ta, ta liền kêu cha ta đánh gãy chân cha ngươi, đem ngươi ném xuống khe Tam Xóa.”

“……” Tiết Văn Hãn.

Thật là hảo nhi tử.

Tiết Văn Hãn trực tiếp bị khí cười.

Mệt hắn còn nghĩ Tô Đậu Tử là cái ngoan ngoãn oa, kết quả lại là cái tiểu bá vương.

Bất quá Tiết Văn Hãn cũng không quản, chuyện của tiểu hài tử, ba ngày hai đầu đánh nhau, người lớn muốn quản cũng quản không được .

Về đến nhà, Tô Nhật An đang thêu thùa may vá.

Lần đầu tiên nhìn thấy ca nhi thêu thùa may vá, Tiết Văn Hãn khóe miệng hung hăng mà trừu vài cái, có thể là chủ nghĩa đại nam tử, hắn thật sự là không có biện pháp nhìn thẳng anh em lớn lên giống nam nhân thêu thùa may vá.

Thật thật là cay đôi mắt, đặc biệt là Tô Nhật An còn lớn lên cao to, càng không khoẻ.

Trừu trừu khóe miệng, Tiết Văn Hãn đơn giản không nhìn y. ( lúc sửa tới đây cũng thấy hơi sai. Mà nhớ đến bộ ' Không thể ký hiệu' thụ là nhà thiết kế kim stylist thì bthuong lại. )

Cho chính mình đổ chén nước.

Nghe được tiếng rót nước, Tô Nhật An ngẩng đầu lên, nhìn thấy Tiết Văn Hãn hỏi: “Đã trở lại a?”

Tiết Văn Hãn bước chân nhẹ.

Lúc nãy y vội vàng thêu thùa may vá không nghe thấy.

Tiết Văn Hãn “Ừ” một tiếng, hỏi Tô Nhật An, “Uống nước không?”

“Không uống, muốn uống ta tự mình rót.” Tô Nhật An nói, đem mấy châm trong tay làm xong, sau thu lên.

Uống nước xong, nghỉ ngơi trong chốc lát, Tiết Văn Hãn chuẩn bị đem khúc cây còn lai cũng vác trở về. Ra cửa đi vài bước, liền nhìn thấy vài người chạy về hướng Tô Đậu Tử.

Tiết Văn Hãn kéo một người lại, vừa hỏi mới biết được có tiểu hài tử rớt xuống sông Tuân.

Tiểu hài tử tên Tô Hợp tài.

Tiết Văn Hãn buổi sáng hôm nay mới từ trong miệng Tô Đậu Tử nghe thấy cái tên này, hiện tại lại nghe thấy…… Lại kết hợp với mấy câu khi trở về nghe được Tô Đậu Tử nói, Tiết Văn Hãn trong lòng đột nhiên có một cổ cảm giác không tốt.

Vội vàng buông ra người nọ, chạy về hướng Tô Đậu Tử.

Kết quả, Tiết Văn Hãn mới vừa chạy đến bờ sông, liền nhìn thấy một lão bà tử 5-60 m, một phen xách theo Tô Đậu Tử, đem Tô Đậu Tử ném vào sôbg Tuân.

Sông Tuân không nhỏ, rộng khoảng 2, 3m, sâu khoảng 1m, mực nước như vậy đối với người lớn tới nói không tính là gì.

Nhưng Tô Đậu Tử mới 4 tuổi, thân cao không đủ 1 mét.

Đi xuống không phải mất mạng sao?

Nhìn thấy một màn kia, Tiết Văn Hãn đôi mắt đều đỏ, quát, “Ngươi cái lão súc sinh, nếu là Đậu Tử có chuyện gì, ta kêu ngươi đoạn tử tuyệt tôn.”

Trước khi Tiết Văn Hãn rống ra những lời này m, Tiết Văn Hãn nhìn thấy một thân ảnh khác nhảy xuống.

Tiết Văn Hãn chạy tới, nhìn thấy là nam sinh ngày đó ở khe Tam Xóa cùng hắn nói những lời kia.

Vóc dáng cậu tuy rằng không cao, nhưng ở dưới nước đi không thành vấn đề, khi Tiết Văn Hãn vẫn còn hồi tưởng, cậu đã đem Tô Đậu Tử đưa lên bờ, còn lại đang bò lên bờ.

Tiết Văn Hãn hô một tiếng “Đậu Tử” vội vàng nhận lấy nó từ trong tay nam sinh.

Theo sau, tiểu nam sinh cũng bò lên trên bờ.

Thời tiết tháng 10, tuy rằng còn không có lạnh đến độ có thể kết băng, nhưng cũng cần mặc áo lông thêm áo khoác.

Tô Đậu Tử vốn dĩ bị thương, từ dưới sông lên tới, người đều run bần bật, khuôn mặt nhỏ trực tiếp trắng như giấy, ngay cả kêu “Cha” cũng uể oải.

Nhưng cho dù như vậy, tiểu gia hỏa còn không quên cáo trạng: “Cha, bọn họ khi dễ con.” Nói xong hé miệng oa oa oa liền khóc rống lên.

Tiết Văn Hãn vừa đau lòng vừa tức, xoay đầu lạnh lùng nhìn lão bà tử kia cùng hài tử cả người ướt sũng cũng đang oa trong lòng khóc lớn kia của lão.

Quay đầu lại, đối Tô Đậu Tử nói: “Đậu Tử ngoan, cha đã biết.” Sau nhanh chóng lột áo khoác Tô Đậu Tử, cũng lười quản người khác thấy thế nào, cởϊ áσ mình, đem Tô Đậu Tử bao lại, ôm vào trong ngực.

Sau quay đầu đối với nam hài vừa rồi cứu Tô Đậu Tử nói một tiếng: “Vừa rồi cảm ơn ngươi, ngươi cùng ta về nhà đổi bộ quần áo.” Nói xong, chưa cho tiểu nam hài thời guan nói chuyện, tầm mắt nhất nhất đảo qua tất cả người lớn trẻ nhỏ ở đây, lúc quét đến đứa nhỏ vừa rồi còn câu giờ lúc nãy.

Tiết Văn Hãn cười lạnh một tiếng.

Sau lại cùng mọi người nói “Đều tan đi.” Nói xong, một bên đi về nhà, một bên giơ tay chạm chạm sau lưng Tô Đậu Tử, nhỏ giọng nói với Tô Đậu Tử: “Đậu Tử đừng khóc, lão bà tử kiađã đi rồi.”

Tiết Văn Hãn nói mới vừa nói xong, Tô Đậu Tử liền “Phụt” một tiếng cười.

Cười đến nước nước mũi đều thổi bay.

Vội vàng giơ tay lau nước mũi, buồn bực nói: “Cha, sao cha lại có thể như vậy.”

“Chẳng lẽ không phải chuyên môn khóc cho lão bà tử kia nghe?” Tiết Văn Hãn một bên ôm nó đi, một bên cười hỏi.

Tô Đậu Tử “Hừ hừ” kêu hai tiếng, liền tính nhân gia là khóc cho lão thái bà kia nghe, ngươi cũng không thể vạch trần nhân gia.

Tiết Văn Hãn cười một cái.

Tô Đậu Tử hừ hừ hai tiếng, sau dẩu miệng hướng Tiết Văn Hãn cáo trạng: “Cha, Tô Hợp Tài đem cây trâm cha làm cho con chặt đứt.” Nói giật giật, làm Tiết Văn Hãn buông nó ra chút, thật cẩn thận từ trong lòng ngực móc ra cây trâm kia, đau lòng trong mắt đều toát ra tới: “Cha xem.”

Vừa nói xong, oa một tiếng lại khóc.

Lúc này là khóc thật, một bên khóc còn một bên nói: “Nó làm hư trâm của con, đoạt đường của con, còn đánh con, ô ô ô……” Càng khóc càng lợi hại, cuối cùng đều khóc hăng hái.

“Nó trước kia còn thường xuyên cùng bọn Tô Đại Tráng đánh con, ô ô ô…… Cha, cha nhất định phải thay con báo thù…… Còn có, còn có cái lão thái bà kia, nàng còn nói con là con hoang A Mỗ trộm trộm tới, nói con cùng A Mỗ làm Tô gia mất mặt, kêu con cùng A Mỗ cút ra khỏi thôn……” ( gặp tao là tao xé háng ra. )

Tiểu hài tử càng nói càng ủy khuất, cuối cùng khóc đến thở không nổi.

Tiết Văn Hãn cũng càng nghe sắc mặt càng đen.

Cuối cùng đều thành than đá.

Ngay cả tiểu nam hài đi bên người cũng cảm nhận được.

Ngẩng đầu nhìn Tiết Văn Hãn một cái, muốn cùng Tiết Văn Hãn nói cậu phải về nhà mình, lại không dám.

Chỉ có thể yên lặng đi theo.

Tiết Văn Hãn “Ừ” một tiếng, giơ tay vuốt cái ót Tô Đậu Tử, ánh mắt không rõ: “Cha đã biết, Đậu Tử ngoan, đừng khóc.”

Tô Đậu Tử đánh cách, “Dạ” một tiếng, sau đó nâng lên tay nhỏ, một bên xoa nước mắt một bên nói: “Đậu Tử ngoan, Đậu Tử không khóc……” Nói xong, lại nhỏ giọng nỉ non nói: “Không thể để A Mỗ nhìn thấy……” Nếu A Mỗ nhìn thấy nó khóc, lại phải thương tâm.

Không thể làm A Mỗ thương tâm.

Tô Đậu Tử khóc lóc, xoa nước mắt.

Nhưng nước mắt quá nhiều, tay nó lại quá nhỏ, toàn bộ bàn tay đều ướt nước mắt còn không có lau khô, cuối cùng tiểu gia hỏa đầu thấp một chút, nước mắt nước mũi toàn bộ bôi lên trên quần áo Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn bởi vì lời nói của Tô Đậu Tử mà cảm xúc trầm trọng, cũng không có chú ý tới động tác của nó, đương nhiên liền tính chú ý tới cũng sẽ không để ý.

“Ngoan” một tiếng, hơi hơi híp híp mắt, Tiết Văn Hãn giơ tay sờ sờ đầu Tô Đậu Tử, nói “Cha đã biết.”

“Cha” Tô Đậu Tử lại kêu một tiếng.

Tiết Văn Hãn hỏi nó “Làm sao vậy.” Nó lại không nói.

Mãi cho đến nhà .

Vào sân, Tiết Văn Hãn liền phân phó Phúc thẩm nấu nước ấm, tự mình mang hai cái tiểu hài nhi vào nhà.

Mới vừa đẩy cửa ra, liền đụng phải từ Tô Nhật An từ trong phòng ra tới.

Nhìn Tô Đậu Tử ướt nhẹp trong lòng Tiết Văn Hãn, sắc mặt Tô Nhật An lập tức thay đổi, hai ba bước xông tới ôm lấy Tô Đậu Tử đồng thời lạnh giọng hỏi, “Sao lại thế này? Ai đẩy con xuống nước?”

Y không cho rằng Tô Đậu Tử sẽ ngốc đến mức tự mình nhảy xuống nước, khẳng định có người đẩy.

Nhưng Tô Đậu Tử mới bao lớn, nó không biết bơi, hơn nữa thời tiết còn lạnh như vậy, tâm tư có bao nhiêu ác độc mới có thể đem đứa bé nhỏ như vậy đẩy xuống  nước.

“A Mỗ.” Tô Đậu Tử uể oải hô một tiếng, sau đầu nhỏ ở Tô Nhật An trong lòng ngực cọ cọ, lại không có khóc, cũng không có nói cho Tô Nhật An là ai nó xuống nước.

“Trước thay quần áo đi đã!” Thấy sắc mặt Tô Nhật An âm trầm, Tiết Văn Hãn nhắc nhở y.

“Được” Tô Nhật An lên tiếng, bế Tô Đậu Tử lên, cũng không chống quải trượng, nhảy nhảy vào phòng.

Tô Nhật An vừa ly khai, Tiết Văn Hãn liền đối tiểu nam hài nói: “Ngươi đi theo ta, ta tìm quần áo cho ngươi thay.”

Trong nhà hắn có nhiều quần áo, tuy rằng tiểu hài tử mặc sẽ lớn, nhưng cũng không có biện pháp. Hắn mới mua cho Tô Nhật An vài món, Tô Đậu Tử cũng thế.

Hơn nữa Tô Đậu Tử quần áo quá nhỏ không thể mặc.

Cho nên tính đến tính đi cũng chỉ có hắn được.

Tiểu hài tử nói không cần.

Tiết Văn Hãn nhìn cậu một cái, " Lạnh  như vậy, ngươi bị cảm làm sao bây giờ?” Hiện tại mọi người đều nghèo.

Rất ít có người muốn sinh bệnh.

Bởi vì không có tiền, khả năng bệnh một cái liền mất mạng.

Quả nhiên, nghe Tiết Văn Hãn nói, tiểu hài tử do dự một chút, cuối cùng vẫn là đi theo Tiết Văn Hãn vào phòng.

Tiến vào sau, tiểu hài tử trực tiếp bị cảnh tượng trong phòng kinh sợ, liền chân cũng không biết để đâu.

So với Tô Nhật An lúc trước còn không bằng.

Tiết Văn Hãn nhìn cậu một cái, cũng không nói gì, vào phòng sau liền tìm một bộ quần áo nhỏ nhất của hắn đưa cho cậu.

Sau lại tìm một bộ áo trong hắn chưa mặc qua, đưa cho tiểu hài tử, “Đây là mới, ta chưa mặc qua, áo ngoài mặc một lần, trên cơ bản đều mới.”

“Ta, ta không cần.” Nhìn thấy Tiết Văn Hãn lấy quần áo, tiểu hài tử vội vàng cự tuyệt.

Quần áo kia thật tốt quá, cậu không dám mặc.

Lúc trước cậu nghe gia gia nói Tiết Văn Hãn mặc một kiện quần áo liền đủ nhà một nhà ba người bọn họ ăn mấy năm.

Cậu cho rằng Tiết Văn Hãn sẽ cho cậu quần áo cũ, nhưng……

Toàn bộ đều là mới —— đừng nói hắn mới mặc qua một lần, chính là mặc qua vài lần cũng là quần áo mới.

Hơn nữa quần áo Tiết Văn Hãn áo chất lượng còn tốt như vậy, cậu cũng không dám muốn.

“Cho ngươi, ngươi cũng đừng thoái thác, nhà ta thật sự là không có y phục thích hợp cho ngươi mặc, trở về nhờ nương ngươi sửa một chút là có thể mặc.” Tiết Văn Hãn nói, đem một cái khăn lông đưa cho cậu, “Trước lau thân mình, lau khô liền thay xiêm y, bằng không sẽ bị cảm.”

Tiểu hài tử muốn cự tuyệt, Tiết Văn Hãn đã cầm một kiện quần áo khác đi ra sau bình phong.

Tiết Văn Hãn nhanh chóng thay quần áo, ra tới tiểu hài tử cũng đã đổi xong áo trong, liền dư lại áo khoác, nói với cậu “Đổi xong liền ra ngoài.” Tiết Văn Hãn liền đi ra ngoài xem Tô Đậu Tử.

Tô Đậu Tử bên kia, Tô Nhật An đã hắn lau khô nước trên người rồi mặc áo trong cho nó.

Ngồi trên giường đất một bên ăn đường một bên chờ Phúc thẩm nấu nước.

Tiết Văn Hãn đi vào, tiểu gia hỏa liền mơ hồ không rõ hô một tiếng “Cha.”

Tiết Văn Hãn nhìn nó một cái, “Như thế nào lại ăn đường.”

“Hôm nay đây mới là viên thứ hai .” Tô Đậu Tử vội vàng giải thích, sợ Tiết Văn Hãn không cho nó ăn.  ( omg 😱 tui nhìn nhầm thành ' Tiết Đu Đủ ' . 😱😱😱 )

Tiết Văn Hãn “Ừ” một tiếng, nói “Ăn ít chút.”

Mới vừa nói xong liền nghe Tô Nhật An hỏi, “Ai đem Đậu Tử đẩy xuống nước?”

“Không quen biết.” Do dự một chút, Tiết Văn Hãn nói, liền bộ dạng Tô Nhật An hiện tại, nếu cho y biết là cái lão thái bà kia đem Tô Đậu Tử ném vào trong nước, tuyệt đối sẽ liều mạng.

Bất quá, Tiết Văn Hãn nói cũng là sự thật.

Hắn xác thật không quen biết lão thái bà kia.

“Đậu Tử, là Tô Thế Lượng sao?” Nhìn thoáng qua Tiết Văn Hãn, sau Tô Nhật An cũng không hỏi hắn, trực tiếp hỏi Tô Đậu Tử.

“Không phải.” Tô Đậu Tử lắc đầu.

“Đó là ai?” Tô Nhật An nhíu nhíu mày: “Chẳng lẽ là Tô Hợp tài?”

“A Mỗ, người có thể đừng hỏi sao, con còn muốn ăn đường đường.” Tô Đậu Tử bán manh làm nũng muốn nói sang chuyện khác, đáng tiếc Tô Nhật An hiện tại đang nổi nóng, nơi nào có thể dễ dàng cho qua  như vậy.

Nó vừa mới dứt câu, Tô Nhật An gần như khẳng định hỏi: “Là tiểu súc sinh Tô Hợp Tài đúng hay không?”

Tô Đậu Tử thấy giấu không được, đôi mắt ục ục chuyển, xin giúp đỡ nhìn về phía Tiết Văn Hãn.

Tiết Văn Hãn đem vẻ mặt của nó xem ở trong mắt, bất đắc dĩ lắc lắc đầu, sau duỗi tay đỡ sau lưng Tô Nhật An: “Mấy cái tiểu hài tử chơi đùa, chẳng lẽ ngươi còn muốn xen vào, được rồi được rồi, đừng tức giận, chuyện này ta sẽ xử lý, sẽ không làm Tiểu Đậu Tử nhà ta chịu ủy khuất.”

“Quả nhiên là cái tên tiểu súc sinh đó.” Tô Nhật An nghiến răng nghiến lợi nói một câu, Tiết Văn Hãn cho rằng y sẽ lao ra tìm người tính sổ, nhưng là không có……

Chỉ thấy y nắm thật chặt tay Tô Đậu Tử tay, lại hỏi Tô Đậu Tử: “Đậu Tử, hôm nay đã xảy ra chuyện gì, con cùng A Mỗ nói rõ ràng.” Y là muốn tìm tiểu súc sinh kia tính sổ.

Nhưng trước hết y cần biết rõ sự tình.

Bởi vì Tô Nhật An đã biết, Tô Đậu Tử cũng liền không gạt nữa

Một năm một mười đem sự tình nói.

Tiết Văn Hãn thế mới biết, nguyên lai đầu sỏ gây tội lại là đường hắn mua cho Tô Đậu Tử.

Tô Đậu Tử cầm đường phân cho mấy tiểu hài tử trước kia không khi dễ nó, kết quả bị Tô Hợp Tài thấy được, Tô Hợp Tài liền muốn, Tô Đậu Tử không cho, hai đứa liền đánh nhau.

Tô Đậu Tử tuy rằng nhỏ tuổi, nhưng kế thừa sức lực  của Tiết Văn Hãn và Tô Nhật An, sức lực cũng không kém Tô Hợp Tài bảy tuổi, lúc đánh nhau không cẩn thận liền đem Tô Hợp tài đẩy xuống nước.

Vóc dáng nó cao, rớt xuống nước cũng chỉ ướt quần áo, cũng không có chuyện gì.

Nhưng một màn này bị thái nãi nãi coi Tô Hợp Tài là thịt đầu tim, Tô Nhật An nãi nãi, cũng chính là cái lão thái bà kia thấy được.

Lập tức liền vọt qua……

Cũng liền có một màn Tiết Văn Hãn nhìn thấy.

Nghe Tô Đậu Tử nói xong, Tiết Văn Hãn sắc mặt xanh mét, Tô Nhật An trực tiếp đứng dậy, chuẩn bị đi ra ngoài tìm người tính sổ.

Còn không chờ y ra cửa đâu, ngoài cửa liền ríu rít truyền đến tiếng ồn ào.

“Tô Nhật An ngươi cái tạp chủng, ngươi ra đây cho lão tử .” “Hợp Tài đáng của ta, bị một nhà lòng dạ hiểm độc như vậy khi dễ.” “Tô Nhật An, Hợp Tài nhà ta rốt cuộc chọc ngươi điểm nào, các ngươi lại khi dễ nó như vậy.”

Âm thanh mấy người, cả trai lẫn gái.

Thanh âm đều đặc biệt lớn, như là cố ý muốn đem người kéo tới.

Chờ Tiết Văn Hãn cùng Tô Nhật An ôm Tô Đậu Tử đi ra ngoài, ngoài cửa lớn đã vây quanh một vòng người, ríu rít châu đầu ghé tai, cũng không biết đang nói gì.

Đằng trước đám người, có năn người bị vây quanh, trừ bỏ lão thái bà lúc nãy Tiết Văn Hãn nhìn thấy, còn có một nữ nhân ba bốn mươi tuổi, còn lại là mấy nam nữ cỡ hai mươi tuổi.

Nam nhân ôm Tô Hợp Tài yếu ớt trong lòng, trong miệng chửi ầm lên, ăn nói tàn nhẫn.

Trong va nữ nhân, cái già nhất ngồi dưới đất la lối khóc lóc, mắng Tô Nhật An bạch nhãn lang, mắng Tô Nhật An lòng dạ hiểm độc; mắng xong Tô Nhật An lại mắng Tô Đậu Tử, nói Tô Đậu Tử là con hoang, tuổi còn nhỏ mà tâm tư ác độc; mắng xong lại bắt đầu khóc lóc kể lể Tô Nhật An cùng Tô Đậu Tử là như thế nào khi dễ nhà hắn, khóc lóc kể lể xong rồi lại làm hàng xóm nhóm phân xử.

Dư lại hai nữ nhân tuổi trẻ kia cảm xúc càng kích động, một bên không sạch sẽ mắng người, một bên liền phải đi vào nhà Tô Nhật An. Bị Phúc thúc Phúc thẩm ngăn lại sau, lại bắt đầu mắng Phúc thúc Phúc thẩm.

Nói Phúc thúc Phúc thẩm là cẩu Tô gia nuôi, bọn họ là chủ nhân Tô gia dựa vào cái gì không cho bọn họ đi vào linh tinh.

( Má! Tao edit mà muốn lên tăng xông. Tao mà Tô Nhật An là tao xé háng mấy người này ra hết. )

Lời nói khó nghe, khó có thể lọt tai.

Phúc thúc Phúc thẩm cho dù tính tình tốt, bị người khác mắng như vậy, mặt cũng đen.

Tuy rằng bọn họ là hạ nhân không sai, nhưng bọn họ cũng là người. Huống chi Tiết Văn Hãn cùng Tô Nhật An chính chủ cũng chưa mắng bọn họ, hai nữ nhân này dựa vào cái gì.

Nghĩ, Phúc thúc không chút khách khí đem nữ nhân liều mạng muốn đi vào đẩy một phen.

Nữ nhân ngã ngồi ở trên mặt đất, lại khóc lại kêu nói là Phúc thúc đẩy ngã nàng, nói nhà Tiết Văn Hãn ỷ thế hiếp người, khi dễ Tô Hợp Tài không đủ, còn muốn khi dễ những người đáng thương như bọn họ.

Blah blah.

Bộ dạng người đàn bà đanh đá trực tiếp đem Tiết Văn Hãn chấn kinh rồi.  ( thật muốn xé háng! )

Trước kia hắn cảm thấy nhóm bác gái a di ở trên đường cái chửi nhau đã đủ lợi hại, nhưng sau khi thấy mấy người này đột nhiên cảm thấy tam quan bị đổi mới, những a di bác gái đó thật sự là quá cùi bắp.

Đều không đủ tư cách trở thành đối thủ của mấy người này.

Đặc biệt là nhìn thấy Tô Nhật An cùng Tiết Văn Hãn ra tới, vài người nháo đến càng hung.

Thanh âm kia hận không thể để toàn thế giới đều nghe được.

Nữ ba bốn mươi tuổi kia tay duỗi ra chỉ Tô Nhật An, mắng:

“Tô Nhật An ngươi cái bạch nhãn lang, khắc chết cha ngươi và A Mỗ ngươi, nhà của chúng ta nhớ thương ngươi là nhi tử duy nhất của nhị ca, không ghét bỏ ngươi, cho ngươi ăn cho ngươi uống, nuôi sống ngươi, ngươi hiện tại trưởng thành chính là như vậy đối chúng ta. Làm người này……” Nói chỉ chỉ Tiết Văn Hãn:

“Chặt cây nhà ta còn chưa tính, chúng ta nghĩ người một nhà, cũng liền không so đo, kết quả khen ngược, các ngươi còn khi dễ chúng ta khi dễ nghiện rồi, làm cái này tiểu tiện loại tới hại Hợp Tài nhà ta, Hợp Tài nhà ta nếu là có bất trắc gì…… A……”

Nữ nhân nói còn chưa nói xong, cả người liền bay ra.

Đám người cuống quít tản ra, cuối cùng phịch một tiếng dừng ở trên mặt đất.

________

  

Aaaaaaaaaa! Thật cmn sảng!!!!!!!

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.