Hoàng Đế lập tức cho người tra ra, hai bát chè kia là do Hoàng Hậu đưa đến cho hai vị hoàng tử. Hoàng Thượng liền gọi Hoàng Hậu đến
“Hoàng Hậu, nàng có biết độc nà Nhiên nhi trúng phải là từ đâu mà có không”
Hoàng Hậu lắc đầu
“Thần thiếp không biết”
Hoàng Thượng nhìn Hoàng Hậu một lúc sau đó mới lên tiếng
“Chính là ở trong bát chè mà nàng đưa đến đó, Hoàng Hậu trẫm muốn nghe nàng giải thích một phen”
Lúc này Ly Quý phi bên cạnh cũng góp lời
“Tỷ tỷ, tỷ sao lại ra tay với chính nhi tử của mình như vậy, hay là người tỷ muốn hạ độc không phải là ngũ hoàng tử mà là lục hoàng tử của muội”
Lời này của Quý phi vừa nói ra khiến mọi người không khỏi nhìn trầm trầm về phía nàng ta, ngay cả Hoàng Thượng cũng liếc nàng ta một cái. Ly Quý phi biết mình lỡ lời liền im bặt
“Hoàng Thượng, quả thật thần thiếp có sai người mang chè đến cho Nhiên nhi và lục hoàng tử, nhưng chè này thần thiếp cũng có ăn qua, được mang lên cùng lúc ở chỗ thần và chỗ Nhiên nhi, nếu thần thiếp thật sự muốn hại Nhiên nhi hay lục hoàng tử thì đã không ăn làm gì, còn có vì sao thần thiếp chỉ hạ độc một chén chè, Hoàng Thượng người nghĩ xem, nếu như muốn hạ độc cả hai thì thần thiếp đã cho độc vào hai chén rồi, vì sao còn cho vào một chén. Và nếu thần thiếp là người hạ độc vậy sao phụ thân của thần thiếp còn muốn tố giác việc trong chè có độc thay vì giấu đi”
Hoàng Thượng nghe Hoàng Hậu nói vậy cũng trầm tư, nhưnh lời Hoàng Hậu nói không sai
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu nghe vậy liền lập tức vào trong, những người khác muốn theo cùng thì đều bị Quân lão hầu ngăn cản lại, đối mặc với vị Trấn quốc tướng quân này, bọn họ cũng không dám manh động, sát khí trên người Quân lão hầu rất đáng sợ
Hoàng Thượng và Hoàng Hậu vào bên trong, Tiêu Thu Nhiên vẫn đang được thái y tích cực chữa trị, y cố gắng thanh tĩnh để Hoàng Thượng và Hoàng Hậu có thể nghe thấy mấy lời này
Hoàng Thượng nghe vậy liền nhìn về phía Hoàng Hậu, Hoàng Hậu lúc này không quan tâm những chuyện khác chỉ nhẹ giọng nói với Tiêu Thu Nhiên
“Nhiên nhi không sao cả, đừng gắng sức, thái y sẽ chữa trị cho con, Nhiên nhi của mẫu hậu sẽ không sao. Những chuyện khác Nhiên nhi đừng để tâm đến”
Tiêu Thu Nhiên lắc đầu
“Mẫu hậu….Nhiên nhi không muốn…không muốn người bị oan ức….”
“Phụ hoàng…phụ hoàng…phải…phải điều tra rõ…rõ chuyện này”
Tiêu Thu Nhiên thều thao nói. Hoàng Đế lúc này trong lòng cũng hiểu rõ, Hoàng Hậu chắc chắn không làm nhưng có thể vì chuyện này mà mối nguy về Quân gia công cao lấn chủ cũng sẽ được giải quyết
“Nhiên nhi ngoan ngoãn để thái y chữa trị, chuyện này phụ hoàng sẽ điều tra rõ, đừng lo”
Tiêu Thu Nhiên nhìn ánh mắt của Hoàng Đế, y mong rằng có thể thay đổi cục diện trong truyện, có thể giúp Hoàng Hậu và Quân gia tránh được hoạ diệt thân này
Thái y chữa trị cho Tiêu Thu Nhiên cả một đêm rốt cuộc cũng đã tốt, còn Hoàng Đế đêm đó không biết đã điều tra ra chuyện gì, chỉ biết rằng ngày hôm sau, Hoàng Đế lần lượt ra ba chiếu chỉ. Chiếu chỉ đầu tiên đó là giao trọng trách cho Quân gia chấn giữ biên cương, nửa năm sau Quân lão hầu liền mang theo gia quyến của Quân gia đến biên cương chấn giữ, chưa có lệnh chưa được trở về kinh. Chiếu chỉ thứ hai đó là thu lại kim bài miễn tử của Quân gia, chiếu chỉ thứ ba đó là Hoàng Hậu quản cung nhân không nghiêm để xảy ra chuyện kinh động Hoàng Thượng và Thái hậu, ảnh hưởng đến hoàng tự cho nên thu lại quyền nắm giữ hậu cung, chưa có lệnh sẽ không ra khỏi cung, ở trong cung tự mình suy ngẫm. Ngũ hoàng tử và tam công chúa sau khi mười tuổi liền phải dọn khỏi cung của Hoàng Hậu
Tin tức truyên đi khắp nơi, trong lòng ai nấy đều có suy nghĩ, đối với một số người thì đang vô cùng đắc ý vì Quân gia đã phật ý thánh thượng, Hoàng Hậu mặc dù vẫn còn là Hoang Hậu nhưng mất đi quyền lực trong tay, chẳng khác nào ở lãnh cung cả. Nhưng cho dù như vậy, dù Quân gia hay là Hoàng Hậu đều không hề lo lắng sợ hãi, Hoàng Thượng có trách phạt hay làm bất cứ chuyện gì cũng sẽ không động đến Quân gia trực tiếp ban chết, chỉ có như vậy cũng đủ thấy, Quân gia chưa sụp đổ
Lúc Tiêu Thu Nhiên tỉnh lại đã là mấy ngày sau, mấy ngày này Hoàng Hậu đích thân tự mình chăm sóc cho Tiêu Thu Nhiên. Khi y tỉnh dậy người đầu tiên nhìn thấy cũng là Hoàng Hậu, sau đó y cũng biết được ba chiếu chỉ kia của Hoàng Thượng. Mặc dù tình hình không tốt lắm nhưng Hoàng Hậu vẫn giữ được chức vị Hoàng Hậu, Quân gia cũng không bị ảnh hưởng nhiều, mọi người đều bình an, Tiêu Thu Nhiên cũng an tâm
“Nhiên nhi, là mẫu hậu không bảo vệ tốt cho con, là lỗi của mẫu hậu”
Tiêu Thu Nhiên lắc đầu
“Mẫu hậu người đừng nói vậy, không phải lỗi của mẫu hậu”
Hoàng Hậu càng nghe vậy càng đau lòng, suy cho cùng thì chuyện này là nàng đã không tốt, thái y nói mặc dù độc đã được giải nhưng thân thể của Tiêu Thu Nhiên về sau sẽ yếu ớt, không thể chịu nóng cũng không thể chịu lạnh, bệnh tật là điều không thể tránh khỏi, còn không thể luyện võ bắn cung như các hoàng tử khác. Điều này đối với Hoàng Hậu chẳng khác nào nói hoàng nhi của nàng từ này về sau cũng chỉ có thể làm một hoàng tử vô dụng. Hoàng Hậu cũng không mong Tiêu Thu Nhiên quá tài giỏi, chỉ mong y bình an, nhưng bây giờ ngay cả bình an cũng không thể, nàng làm mẫu thân còn ra thể thống gì nữa
“Nhiên nhi, sau này thiệt thòi cho Nhiên nhi của mẫu hậu”
Tiêu Thu Nhiên lắc đầu
“Không thiệt thòi, sau này mặc dù con không thể luyện võ không thể cưỡi ngựa hay bắn cung nhưng con vẫn có thể đọc sách viết chữ. Mẫu hậu người đừng đau lòng”
Tiêu Thu Nhiên đưa tay lau đi nước mắt trên mặt Hoàng Hậu. Sau đó y được điều dưỡng rất tốt thân thể, có điều Hoàng Đế mãi vẫn không đến chỗ Hoàng Hậu để xem y như thế nào. Cũng may ngoại gia gia vẫn được vào cung, trước khi phải đi biên cương chấn giữ, ngoại gia gia đã nhân cơ hội dạy cho y khinh công, dù không thể luyện võ nhưng biết chút khinh công về sau nguy hiểm cũng dễ dàng chạy thoát được. Tiêu Thu Nhiên cố gắng tịnh dưỡng, thân thể cũng tốt lên có điều y không thể giống như trước đây được