Edit: Shion.Yến Đôn không đáp được, chỉ nói: “Dù sao thì tôi cũng không làm.”
“Đủ rồi.” Ngạn Tảo chậm rãi mở miệng.
Giọng anh không lớn nhưng lại rất có trọng lượng, khiến cho cuộc thảo luận hỗn loạn phải dịu xuống ngay lập tức, cả hội trường im lặng, chỉ còn nghe thấy đúng một mình anh.
Ngạn Tảo nói: “Quả thực là có không ít chứng cứ chỉ về phía Yến Đôn. Bây giờ trên lưng Yến Đôn thật sự phải gánh hiềm nghi là gián điệp bán đứng công ty.”
Trái tim Yến Đôn trở nên nặng trĩu: Ngay cả sếp Tảo cũng nói vậy rồi…
Nghe thấy câu nói của Ngạn Tảo, vẻ đắc ý trên mặt Tiểu Tề càng rõ ràng hơn.
Ngạn Tảo lại tiếp tục nói: “Thế nhưng, những chứng cớ này cũng không đủ để định tội Yến Đôn.”
Ý cười trên mặt Tiểu Tề chợt đông cứng: “Chủ tịch Ngạn…?”
Ý cười trên mặt Yến Đôn chợt lóe lên: “Chủ tịch Ngạn!”
Ngạn Tảo chậm rãi nói tiếp: “Bây giờ những chỉ trích về Yến Đôn rất nghiêm trọng, thế nhưng chúng ta không thể buộc tội cậu ấy chỉ vì một ít manh mối được. Tôi đề nghị, bây giờ trước tiên cứ cho Yến Đôn nghỉ ngơi một thời gian, trong lúc đó thì điều tra cho rõ ràng.”
Nếu Ngạn Tảo đã nói vậy thì theo lẽ tự nhiên cũng không một ai phản đối.
Mặc dù Tiểu Tề có hơi không phục, nhưng cậu ta cũng chỉ có thể gật đầu, nói: “Đã vậy, đầu tiên cứ cách chức Yến Đôn tạm thời, sau đó để cậu ấy tiếp nhận sự điều tra.”
“Hình như cậu không nghe rõ những gì tôi nói.” Ngạn Tảo nhìn nhìn Tiểu Tề, khóe miệng anh vẫn mang nét cười, “Tôi nói ‘nghỉ ngơi’, chứ không phải ‘cách chức tạm thời’.”
“… Tôi…” Tiểu Tề hít thở không thông.
Tuy Ngạn Tảo đang cười nhưng Tiểu Tề lại cảm nhận được sự lạnh lùng của anh.
Ngạn Tảo lại nói: “Bất kể việc tiết lộ bí mật của công ty thực hư ra sao thì vấn đề này cũng sẽ có tác động đến giá cổ phiếu của công ty, nên tôi đề nghị trước khi sự việc được điều tra rõ ràng, mọi người đừng tiết lộ chuyện này ra ngoài dù chỉ một chữ.”
“Việc này…” Tiểu Tề chợt phản ứng lại: Ngạn Tảo đang bảo vệ cho Yến Đôn.
Tuy ngoài mặt thì nói rằng không cho người ngoài biết chuyện bí mật của công ty bị tiết lộ, nhưng trên thực tế là không cho người ngoài biết chuyện Yến Đôn là kẻ tình nghi trong việc tiết lộ bí mật của công ty. Ngạn Tảo đang muốn giữ thể diện cho Yến Đôn nên mới cho cậu nghỉ có lương.
Đây tuyệt đối là thiên vị trắng trợn!
Rốt cuộc cái cậu Yến Đôn này cho Chủ tịch Ngạn ăn bùa mê thuốc lú gì vậy?
Cho tui ké một phần vớiii!!!
Sự đố kỵ khiến Tiểu Tề trở nên xấu xí*.
(gốc là 质壁分离, nghĩa chính thức của cụm từ này là “co nguyên sinh”, một quá trình trong sinh học. nhưng sau này được sử dụng để chỉ sự xấu xí của làn da.)
Nếu bị lên án trong thế giới thực thì nhất định Yến Đôn sẽ lo cuống cuồng cả lên, bởi suy cho cùng, nếu không xử lí chuyện này cho tốt thì sẽ phải ngồi tù. Thế nhưng nơi đây lại là thế giới tổng tài bá đạo, không có pháp luật gì sất, Yến Đôn lại có “hào quang của nhân vật chính” nữa, nên cậu bình tĩnh hơn nhiều, khi nghe nói có thể được nghỉ có lương, cậu còn thấy vui nữa kìa.
Yến Đôn bèn nói một cách thong dong: “Vâng, tôi xin nghe theo sắp xếp của Chủ tịch ạ.”
Ngạn Tảo gật đầu, hỏi: “Mọi người có ý kiến gì không?”
“… K-Không ạ…” Nhóm quản lí cấp cao trả lời.
Nói đùa chứ! Trong thế giới tổng tài bá đạo thì tổng tài bá đạo cứ như bạo quân ấy, mình ta là nhất, coi trời bằng vung. Ai mà dám ý kiến ý cò gì?
Cuộc họp ngâu si nhắm vào Yến Đôn cứ thế mà kết thúc.
Yến Đôn rời khỏi phòng họp rồi đi theo Ngạn Tảo về thẳng văn phòng. Vừa bước vào văn phòng thì Yến Đôn đã bày tỏ tấm lòng ngay lập tức: “Chủ tịch Ngạn, tôi thật sự chưa làm chuyện gì gây tổn hại cho lợi ích của công ty!” Nếu không tính mấy lần lấy quà của công ty, mang đồ ăn vặt ở công ty về nhà, với cả chi phí ăn uống được công ty chu cấp.
Ngạn Tảo nhẹ nhàng gật đầu: “Đương nhiên là tôi tin cậu rồi.”
Yến Đôn nhẹ nhàng thở ra.
Thật ra thái độ của Ngạn Tảo trong cuộc họp ban nãy cũng khá rõ ràng rồi, đã là người sáng suốt thì ai cũng nhìn ra được Ngạn Tảo đang thiên vị Yến Đôn.
“Có điều,” Ngạn Tảo lại nói, “Cậu có thể nghĩ ra là ai đang hãm hại cậu không?”
“Chuyện này…” Yến Đôn nhíu mày. Cậu sực nhớ đến câu cảnh báo “Tôi muốn hại cậu” của Bạch Lệ Tô, thế nhưng cậu tuyệt đối không thể nào khai Bạch Lệ Tô ra được. Suy cho cùng, cậu và nữ phụ ác độc sẽ phải ôm nhau sống đến đoạn kết. Vì lẽ đó, Yến Đôn đành phải ra vẻ không hay biết gì mà bắt đầu phân tích: “Chuyện này rất khó nghĩ. Dựa theo bằng chứng bất lợi với tôi mà nói, người hại tôi biết địa chỉ hòm thư, và biết cả số tài khoản của tôi nữa. Lạ lùng hơn cả là việc người này thật sự chuyển khoản cho tôi năm trăm nghìn! Đây cũng không phải là một khoản nhỏ. Người bình thường sẽ không có khả năng chi nhiều tiền như vậy chỉ để hãm hại một người.” Cũng vì thế mà năm trăm nghìn này là một vết nhơ khó lòng tẩy được của Yến Đôn.
Ai lại đi chi tận năm trăm nghìn để hãm hại một người chứ?
Yến Đôn cho rằng Bạch Lệ Tô thật sự không có số tiền này, đoán chừng Bạch Lệ Tô lại tìm được một kẻ ngốc chịu đưa tiền, góp phần giúp cô hại người hại mình.
Mặc dù trong thế giới thực, không có tên ngốc nào lại có khả năng làm chuyện như vậy. Nhưng trong thế giới tổng tài bá đạo, tiền chỉ dùng để đốt, giá cả được thổi phồng lên cứ như tiền âm phủ do ngân hàng thiên địa cấp vậy, một triệu hay mấy trăm nghìn đều là mưa bụi, nếu không có đủ mười triệu để chi tiêu thì đừng hòng mặt dày ra ngoài gặp gỡ người khác. Vì lẽ đó, cho dù có là một nhân viên văn phòng bé nhỏ thì tiêu năm trăm nghìn để hãm hại Yến Đôn cũng không phải là chuyện gì lạ thường.
Chẳng qua vấn đề bây giờ nằm ở chỗ, Bạch Lệ Tô đã tìm ra tên ngốc đó ở đâu?
Tên ngốc này là ai cơ chứ?
Một người Yến Đôn quen biết sao?
Ngạn Tảo cũng có suy nghĩ không khác Yến Đôn là bao. Là một người bình thường, khi thấy Yến Đôn nhận một khoản tiền ngân hàng không rõ lai lịch thì bấy nhiêu đã đủ để nghi ngờ cậu rồi. Thế nhưng Ngạn Tảo lại tin tưởng Yến Đôn một cách khó hiểu, nên anh bắt đầu cho rằng người đứng đằng sau có thể là một người không hề đơn giản.
Ngạn Tảo lại nói: “Có thể nào là Hoa Đại Mạo không?”
“Hoa Đại Mạo?” Yến Đôn ngạc nhiên, “Sao lại là anh ta ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Đây giống như chuyện mà cậu ta sẽ làm.”
Yến Đôn ngẫm lại một cách cẩn thận, thấy Ngạn Tảo nói cũng có lý. Một sự việc không thuyết phục lắm, thế nhưng khi nói đây là chuyện mà Hoa Đại Mạo làm ra thì lại trở nên cực kì hợp tình hợp lý.
Yến Đôn lại nói: “Vậy anh nghĩ tôi làm mích lòng anh ta chỗ nào ạ?”
Ngạn Tảo nói: “Cậu từ chối offer của cậu ta.”
“…” Yến Đôn hết biết nói gì luôn: Bây giờ tổng tài bá đạo cũng ngang ngược quá rồi đó. Tôi không làm công cho anh là anh hại tôi ngồi tù à?
Một sự việc không hợp lý lắm, thế nhưng khi phát hiện ra Hoa Đại Mạo là người đứng sau gây rối thì lại trở nên cực kì hợp tình hợp lý.
Cái thế giới tổng tài bá đạo đáng sợ này, cái tên cuồng phạm pháp đáng sợ này.
Ngạn Tảo tiếp tục nói: “Cậu thấy sao?”
Yến Đôn: Tôi đui rồi.
Yến Đôn cười khổ: “Tôi nghĩ Hoa Đại Mạo cũng quá là tàn nhẫn rồi ạ.”
“Cậu ta vốn là một người tàn nhẫn.” Hình như Ngạn Tảo cũng khá hiểu biết về sự tích phạm pháp của Hoa Đại Mạo, nhưng anh lại không để ý lắm, giọng điệu hững hờ cứ như đang bàn luận về thời tiết vậy, “Nhưng tôi nghĩ cậu ta không muốn hại chết cậu đâu. Giống như muốn ép cậu đi vào khuôn khổ hơn.”
“Ép tôi đi vào khuôn khổ?” Yến Đôn sửng sốt, cậu thật sự không nghĩ đến khía cạnh này.
Ngạn Tảo gật đầu, ánh mắt anh trong suốt cứ như nhìn thấy hết thảy.
Yến Đôn nhanh chóng hiểu ra: “Anh ta muốn tôi bị người khác xa lánh, cùng đường, rồi đành phải nhận offer của anh ta ư?”
“Có lẽ vậy.” Ngạn Tảo trả lời.
Yến Đôn nói: “Anh ta biến thái thật á.”
“Có lẽ vậy.” Ngạn Tảo gật đầu.
Ngạn Tảo vỗ vỗ vai Yến Đôn, nói: “Cậu yên tâm, tôi sẽ sai người đi tìm hiểu. Nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho cậu.”
Yến Đôn gật đầu, nói với Ngạn Tảo: “Được. Tôi tin anh ạ.”
Ngạn Tảo mỉm cười: “Nghe nói đã lâu rồi cậu không được nghỉ ngơi nên lần này cho cậu một kì nghỉ nho nhỏ.”
“Cảm ơn Chủ tịch Ngạn.” Yến Đôn nói xong thì rời khỏi văn phòng của Chủ tịch Ngạn.
Nói thật là khi biết rằng người đứng sau có thể là Hoa Đại Mạo, Yến Đôn thực sự rất sợ hãi.
Nhân viên chăm sóc khách hàng nói với Yến Đôn: Không có gì đáng kinh ngạc cả, suy cho cùng thì Hoa Đại Mạo cũng là một người lấy bác ruột mình ra để đút cá mập. Anh ta có làm gì thì cũng đâu có gì kì lạ.
Yến Đôn lắc đầu: Tôi không sợ sự tàn nhẫn của Hoa Đại Mạo, tôi sợ việc anh ta rảnh rỗi đến mức này đó. Không phải tôi chỉ từ chối offer của anh ta thôi à? Anh ta phải xử lí tôi kiểu này luôn? Với thủ đoạn này của anh ta thì không biết một năm đã hại hết bao nhiêu người rồi nữa?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Cậu là nhân vật thụ chính, anh ta yêu cậu chết.
Yến Đôn ngơ ngác: Anh ta yêu cái gì cơ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: — cậu chết.
Yến Đôn nuốt nước bọt: Cậu đừng có ngắt câu như vậy…
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Vậy thì cậu đừng có hỏi…
Yến Đôn đành phải chỉnh sửa câu cú lại, hỏi: Cậu chắc là anh ta yêu tôi chứ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thưa quý khách, là vầy, dựa theo kịch bản thì tất cả các tổng tài bá đạo đều yêu cậu cả.
Yến Đôn không tin lắm: Sao cậu có thể chắc rằng tất cả các tổng tài bá đạo đều dựa vào kịch bản chứ?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thưa quý khách, hệ thống của chúng tôi không phát hiện ra giá trị sai lệch.
Nhưng Yến Đôn không tin tưởng cái hệ thống thiểu năng này lắm, cậu lắc đầu: Nói thật thì lúc ở cùng Hoa Đại Mạo, tôi không có cảm giác được yêu.
Nhân viên chăm sóc khách hàng đành giải thích: Vậy có thể là do đầu óc của quý khách không được thông minh lắm ạ.
Yến Đôn:??? Cậu đang công kích cá nhân đối với người sử dụng đấy à??
Nhân viên chăm sóc khách hàng lại hỏi: Dạ không ạ, thưa quý khách. Vậy quý khách có cảm nhận được Ngạn Tảo thích quý khách không ạ?
Yến Đôn: …Ờm, cũng không cảm nhận được rõ lắm á?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Quả nhiên là vậy, quả nhiên là não của quý khách vẫn chưa có dấu hiệu được sử dụng ạ.
Yến Đôn:??? Cái này mà không phải là công kích cá nhân nữa hả??
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Thật sự không phải ạ, xin quý khách tin tưởng rằng bọn tôi là một hệ thống chăm sóc khách hàng chuyên nghiệp, sẽ không bao giờ công kích cá nhân đâu ạ.
Yến Đôn nửa tin nửa ngờ, thế nhưng cậu vẫn bỏ qua mấy chi tiết nhỏ, hỏi thẳng: Rốt cuộc là người hại tôi lần này có phải là Hoa Đại Mạo không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Xin quý khách tự mình tìm hiểu việc này ạ.
Đúng lúc này, trong đầu Yến Đôn lại vang lên nhắc nhở của hệ thống: Tạo nên nội dung kịch bản [Hóa giải nguy cơ bị đổ vấy thành gián điệp thương mại]
Yến Đôn hiểu rồi, vậy ra mối nguy lần này lại chính là nhiệm vụ của cậu, bởi vậy nên hệ thống sẽ không cho nhiều gợi ý lắm, cậu chỉ có thể tự mình tìm hiểu mà thôi.
Yến Đôn: Vì là nhiệm vụ nên cậu không thể nói cho tôi biết người đứng sau là ai phải không?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Đúng vậy, thưa quý khách.
Yến Đôn nghĩ nghĩ: Tôi cũng chả thèm hỏi cậu nhá.
Yến Đôn quyết định không hỏi nhân viên chăm sóc khách hàng mà trực tiếp gửi tin nhắn cho Bạch Lệ Tô luôn: “Ai gây ra chuyện lần này vậy?”
Nhân viên chăm sóc khách hàng: …Quý khách, cậu không thể ăn gian được ạ.
Yến Đôn: Tôi đâu có hỏi cậu, tôi hỏi bạn mình mà cũng được coi là ăn gian à?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: …
Còn chưa đợi Bạch Lệ Tô trả lời tin nhắn xin giúp đỡ của Yến Đôn, một tin nhắn nặc danh đột nhiên được gửi đến.
Giấu tên: Tìm thấy cậu rồi.
Yến Đôn cảm thấy hơi bị nghi ngờ, trả lời: Đằng ấy là ai?
Giấu tên: Không phải sở trường của cậu là đoán tên à?
Trong lòng Yến Đôn nhảy dựng, lách ca lách cách nhập một hàng chữ: Là anh à? Cố Cố?
Cố Cố: Tôi đây.
Yến Đôn thầm cảm thấy vi diệu. Cậu vô tình phá hủy đơn hàng trên trăm triệu của Cố Cố, phỏng chừng đã bị y theo dõi. Để mà nói thì Cố Cố còn là hacker hàng đầu, chỉ cần nhích nhích đầu ngón tay là đã có thể tìm ra hòm thư công việc và tài khoản ngân hàng của Yến Đôn. Nghĩ theo hướng đó, có thể lần này cậu bị hãm hại cũng là do Cố Cố?
Trong lúc Yến Đôn đang mải suy nghĩ, Cố Cố lại gửi một tin đến: “Nghe nói cậu gặp chuyện phiền toái, tôi có thể giúp cậu.”
Yến Đôn nhướng mày: Anh ta giúp mình? Tại sao anh ta lại giúp mình chứ? Thật kì lạ.
Chưa để Yến Đôn cân nhắc xong, di dộng cậu lại reo lên.
Yến Đôn nhận điện thoại: “Alo?”
“Tôi đây.” Một giọng nói cợt nhả vang lên, vừa nghe đã biết đó chính là người thích màu tím và sống nội tâm – Hoa Đại Mạo.
Yến Đôn nói một cách đề phòng: “Giám đốc Hoa?”
Hoa Đại Mạo cười, nói: “Bé Tiểu Yến, nghe nói bây giờ cậu đang gặp phải chuyện phiền toái, có cần tôi giúp hay không?”
Trong lòng Yến Đôn càng cảm thấy bất an hơn, cậu không tin tưởng Cố Cố, và cũng không tin tưởng Hoa Đại Mạo. Dù sao thì hai vị tổng tài bá đạo này đều là những kẻ cuồng phạm pháp, không đáng để tín nhiệm.
Yến Đôn bèn nói: “Có gì phiền toái đâu ạ. Anh nghe được từ chỗ nào vậy?”
Vừa mới rời khỏi cuộc họp bao lâu đâu mà sao Cố Cố và Hoa Đại Mạo đều biết cả rồi?
Có lẽ vì biết được sự nghi ngờ trong lòng Yến Đôn, Hoa Đại Mạo nói: “Cậu không biết à? Cậu lên hot search rồi.”
“Lại hot search?” Yến Đôn trợn tròn mắt, thật là phi thường mà.
Quả nhiên, cho dù có làm nghề gì thì nhân vật chính trong truyện tổng tài bá đạo cũng phải lên hot search một cách điên cuồng. Không biết ai đã đặt ra cái quy tắc này nữa.
Yến Đôn ngắt cuộc gọi của Hoa Đại Mạo rồi đi xem hot search ngay lập tức, quả nhiên nhìn thấy một hàng: # Yến Đôn là gián điệp thương mại #
Yến Đôn vừa nhấn vào thì đã thấy bài viết:
Chuyện Yến Đôn là gián điệp thương mại rốt cuộc là như thế nào? Tôi tin rằng tất cả mọi người đều đã quá quen với Yến Đôn, cậu ấy là cố vấn minh tinh trong chương trình đứng đầu “Ngôi Sao Đi Làm”, cũng là Thư kí Chủ tịch Tập đoàn Ngạn thị. Thế nhưng tại sao Yến Đôn lại trở thành gián điệp thương mại, sau đây hãy để biên tập viên đi khám phá cùng mọi người nha.
Yến Đôn là gián điệp thương mại, có tin đồn là cậu ấy đã thực sự bán đứng tin tức của công ty và thu được năm trăm nghìn, chắc mọi người sẽ thấy kinh ngạc về việc Yến Đôn là gián điệp thương mại lắm đúng không? Nhưng sự thật chính là như vậy đấy, biên tập viên cũng cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
Đây là toàn cảnh sự việc Yến Đôn là gián điệp thương mại, nếu mọi người có nhận xét gì thì hoan nghênh mọi người để lại bình luận để thảo luận cùng biên tập viên nha!
Giang cư mận bình luận ở dưới:
> Ăn dưa ngây cả người!
> Fan CP của Ngạn Tảo và Yến Đôn tèo rồi…
> Chỉ có mình tui nhìn thấy cái lợi nhuận năm trăm nghìn à?
> Hưởng lợi năm trăm nghìn á? Chắc phải ngồi tù từ ba năm trở lên quá!
> Không ngờ Yến Đôn lại là người như vậy!
……
Yến Đôn đang định xem tiếp thì Bạch Lệ Tô gọi điện thoại đến.
Yến Đôn bắt máy: “Hot search là cô mua à?”
Ngoại trừ Bạch Lệ Tô, Yến Đôn cũng chẳng nghĩ ra ai lại đi mua hot search vấy bẩn cậu một cách nhàm chán như vậy.
Bạch Lệ Tô thở dài: “Chứ còn ai nữa? Tiền tôi đóng phim cực khổ vậy mà toàn dùng để đổ vấy cho cậu không à.”
Không dễ để làm nữ phụ ác độc đâu!
Yến Đôn cũng thở dài: Vì bị gây sức ép mà đến bây giờ Bạch Lệ Tô vẫn chỉ là một sao nữ hạng mười tám, muốn giữ lại sự lộng lẫy xa hoa thì đương nhiên phải kiêng khem tiền bạc, còn phải vắt kiệt tiền để mua hot search, thuê seeder để đổ vấy mình nữa, tính ra cô cũng quan tâm chăm sóc lắm rồi đó.
Bạch Lệ Tô lại nói: “Nhưng mà chuyện gián điệp thương mại lần này không phải là tôi làm đâu.”
Yến Đôn biết Bạch Lệ Tô đã nhìn thấy tin nhắn của mình, cho nên mới cố tình gọi điện thoại đến để giải thích. Yến Đôn cũng tin tưởng cô, bèn nói: “Vậy hồi trước cô nói muốn hại tôi, cụ thể là chuyện gì vậy?”
“Là cái này nè.” Bạch Lệ Tô nói, “Chính là việc tôi mua hot search để bôi đen cậu đó.”
Yến Đôn nhíu mày: “Thế sao cô lại biết đến vụ gián điệp thương mại của tôi?”
Bạch Lệ Tô nói: “Hệ thống đã báo trước rồi, nói rằng cậu sẽ gặp chuyện gièm pha, kêu tôi chuẩn bị tiền trước để bôi đen cậu. Cho nên tôi mới bảo cậu chuẩn bị sẵn sàng đi, tôi muốn hại cậu đó.”
Vả lại, Bạch Lệ Tô mới nhận được một khoản tiền quảng cáo, còn vô cùng hào hứng mà chuẩn bị mua một cái túi, thêm một bộ ngọc trai nữa, ai ngờ nhân viên chăm sóc khách hàng của hệ thống lại đến nhắc nhở cô không được tiêu tiền bừa bãi, phải để dành tiền để thuê seeder, Bạch Lệ Tô bực bội đến mức mất ngủ ba ngày liền. Giống như chờ một năm trời mới được cầm tiền lì xì, còn chưa cầm được ấm tay thì đã bị mẹ lấy đi rồi nói là để mua sách phụ đạo vậy đó.
Tức muốn bay màu luôn.
Yến Đôn nói: “Việc này không đúng với logic lắm ha. Dựa theo kịch bản, nếu cô muốn lấy việc này để bôi đen tôi thì phải có một nguồn tin chứ.”
“Đúng vậy, tôi chưa nói xong mà.” Bạch Lệ Tô nói, “Người tiết lộ cho tôi chính là thư kí của Ngạn Trì đó.”
Chắc là phần lớn độc giả đều đã quên mất thư kí Chu là ai. Thư kí Chu chính là thư kí qua đường đã xuất hiện ở mấy chương trước, bị Mary Sue mua chuộc rồi nói đỡ cho Bạch Lệ Tô trước mặt Ngạn Trì đó.
Yến Đôn bèn thương lượng với Bạch Lệ Tô: “Bây giờ cả Hoa Đại Mạo và Cố Cố đều đang tìm tôi, nói là phải giúp tôi. Cô nghĩ tôi nên làm gì bây giờ?”
Bạch Lệ Tôi hỏi: “Cố Cố là ai?”
Yến Đôn nói: “Nhân vật mới đó.”
“À, ra vậy…” Bạch Lệ Tô nghĩ nghĩ rồi đáp, “Cả hai đều nói là phải giúp cậu à? Thế thì gom bọn họ lại thành một nhóm cũng được á.”