Edit: Shion.Bạch Lệ Tô nhìn mặt biển, cô nhớ đến một bộ phim của Martin McDonagh có tên là “Sát Thủ Không Có Ngày Nghỉ”.
Sát thủ không có ngày nghỉ thì nữ phụ ác độc cũng y vậy.
Sát thủ phải ngắm bắn mục tiêu, không cho đối phương con đường sống.
Mà nữ phụ ác độc cũng phải ngắm bắn mục tiêu, không cho bản thân con đường sống.
Sát thủ giết người khác, người được lợi là bản thân mình. Nữ phụ ác độc giết chính mình, người được lợi là người khác.
Nghĩ vậy, Bạch Lệ Tô hiếm khi im lặng mà ngẫm nghĩ về triết lý, cô đón gió biển rồi hỏi một câu xuất phát từ tận linh hồn: Phắc, tại sao chứ?
Song, cô vẫn là một người chấp hành nhiệm vụ chuyên nghiệp, cũng là một diễn viên xuất sắc. Đã nhận được kịch bản thì phải có tâm, cố gắng diễn một cách chân thành, có vậy thì mới không phụ sự lựa chọn của hệ thống được.
Ác độc thì ác độc thôi!
Suy cho cùng thì cô có ác rồi cũng nhận cái độc về phía mình thôi mà!
Ác độc với chính mình, dâng thành tựu cho người khác!
Giảm trí thông minh của mình để nhân vật chính vả mặt!
Thông qua cái chết của mình để thúc đẩy tình cảm của nhân vật chính!
Khoảnh khắc đó, cô cảm thấy mình chẳng phải là nữ phụ ác độc gì sất, cô còn thánh mẫu hơn cả nữ chính bạch liên hoa ấy chứ! Cả người cô đều tỏa ra hào quang! Thực ra cô đang tích đức đó, công đức dày như một lớp xi-măng bọc trên người luôn, lên đàn tế thần làm một đức mẹ cũng được nữa là! Áo choàng trắng cứ thế bay phấp phới sau lưng cô!
Trong lúc Bạch Lệ Tô đang thôi miên bản thân không ngừng, tự mình cảm động các kiểu, thì thân là nhân vật chính vạn người mê, Yến Đôn lại đang phát rầu: Tôi nên phối hợp với Bạch Lệ Tô kiểu gì giờ? Kế hoạch hại người lâu dài của Bạch Lệ Tô càng ngày càng thiểu năng, sao tôi phối hợp được đây?
Nhân viên chăm sóc khách hàng lại khuyên cậu: Không sao đâu ạ, kế hoạch nào trong truyện tổng tài bá đạo cũng đần độn hết. Chẳng ai để ý đâu ạ.
Yến Đôn: Tôi biết! Mấy người trong truyện tổng tài bá đạo đều đã quen với cái logic thiểu năng rồi, nhưng cậu đừng quên, sếp Tảo vẫn là người bình thường! Anh ấy có logic của người bình thường mà!
Nhân viên chăm sóc khách hàng: Nhưng mấy cái kế hoạch thiểu năng cũng đâu có áp dụng với sếp Tảo đâu ạ.
Yến Đôn: Cậu vẫn chưa hiểu à! Cái tôi lo lắng là, nếu ảnh thấy tôi bị mấy mưu kế ngu đần đó hãm hại thì có nghĩ tôi cũng là một đứa đần hay không? Sau đó ảnh hưởng tới đánh giá của ảnh về tôi luôn?
Nhân viên chăm sóc khách hàng: …
Thừa lúc Yến Đôn và Bạch Lệ Tô đang nói chuyện điện thoại, Tiểu Tề giành việc ngồi lên ghế tài xế, chủ động làm người lái xe để khiêu chiến với địch, cậu ta quay đầu lại nói với sếp đang ngồi ở ghế sau: “Chủ tịch Ngạn, có phải đợi Tiểu Yến không ạ?”
Đương nhiên là Tiểu Tề hi vọng sếp sẽ nói không.
Nhưng đời đâu như mơ, Ngạn Tảo lại nói phải đợi.
Nếu sếp nói đợi thì phải đợi thôi.
Cũng may Yến Đôn nhanh chóng gọi điện thoại xong, lúc trở về lại phát hiện ra Tiểu Tề đã chiếm mất ghế lái. Yến Đôn nghĩ bụng: Quả nhiên là vị trí thư kí này phải cạnh tranh kịch liệt mà! Mới đi có tí mà đã bị tu hú chiếm tổ rồi!
Tiểu Tề cũng tự nhận mình đã thắng một hiệp, cười tủm tỉm nói: “Mau lên xe đi, đừng để Chủ tịch Ngạn chờ.”
Yến Đôn vội vàng mở cửa xe, chuẩn bị ngồi lên ghế phó lái. Ai ngờ, đúng lúc này Ngạn Tảo đang ngồi phía sau bỗng lên tiếng: “Nhóc Hiền Lành, ngồi cạnh tôi này, trò chuyện với tôi.”
Nghe Ngạn Tảo nói vậy, cả người Tiểu Tề ủ rũ: Ủa mắc gì? Bộ tôi không biết trò chuyện hay sao?
Mà Yến Đôn lại vui đến mức vểnh cả đuôi lên, cậu chuyển tới ngồi ở ghế sau, vừa ngồi xuống vừa nói: “Sao tôi có thể mặt dày thế được ạ…”
Tiểu Tề hầm hừ: Tôi thấy cậu rất vui thì có…
Khi Yến Đôn bước vào cửa xe thì tự dưng lại khởi động buff “nhân vật thụ chính phải ngã trên mặt đất bằng phẳng và nhào vào lồng ngực của tổng tài bá đạo”, cậu vấp một cái rồi ngã vào trong lòng Ngạn Tảo.
Ngạn Tảo đỡ lấy Yến Đôn theo bản năng, hai tay anh vòng qua người cậu.
Yến Đôn cứ thế đâm đầu vào cái ôm của Ngạn Tảo, chỉ chốc lát sau thì hốc mũi cậu đã tràn ngập mùi hương mát lạnh trên người Ngạn Tảo. Mùi hương tựa như nước tuôn ra từ vòi sen, giội lên khắp mặt mũi Yến Đôn, một cơn chấn động ôn nhu và ẩm ướt.
Yến Đôn ngây người, hệt như mất hồn trong hương thơm này.
Tiểu Tề nhìn thấy cảnh tượng hai người ôm nhau từ gương chiếu hậu, tự dưng lại nhảy dựng trong lòng: Cái này…? Này? Này?? Hình ảnh này??? Không hiểu sao hơi sai sai??
Chẳng đợi Tiểu Tề kịp hiểu ra, Ngạn Tảo đã buông lỏng tay ra trước, nói: “Sao lại ngẩn ra thế?”
Yến Đôn lấy lại tinh thần, hai má cậu nóng lên, vội vàng dịch mông ra rồi duy trì khoảng cách xa hơn với Ngạn Tảo, cậu ra điều có lỗi mà nói: “Xin lỗi anh nhiều ạ.”
“Không sao.” Ngạn Tảo rất rộng lượng, “Lần sau chú ý là được.”
“Vâng, vâng, chắc chắn rồi ạ.” Yến Đôn gật gật.
Tiểu Tề vẫn thấy có điều gì đấy là lạ nhưng không thể nói rõ được, nên cậu ta chỉ đành im lặng rồi khởi động xe hơi.
Bởi vì bầu không khí có chút gượng gạo nên mọi người cũng im lặng một cách kì lạ, Tiểu Tề đành mở loa lên, bật đại một bài hát. Trong xe vang lên giai điệu của ca khúc nọ, thoáng chốc đã làm bầu không khí xấu hổ phai nhạt đi.
Trong đầu Yến Đôn vẫn còn hỗn loạn vô cùng, dường như mùi hương của Ngạn Tảo còn phảng phất trong không khí.
Hương thơm này không khác lắm với Ngạn Tảo trong thế giới thực.
Trong thế giới thực, Yến Đôn và Ngạn Tảo đã quen biết nhiều năm, nói quen thì cũng đã rất quen, thế nhưng vẫn còn chút khoảng cách địa vị. Bọn họ rất ít khi có cơ hội thân mật, những cái ôm ít ỏi cũng chỉ xảy ra trong các trường hợp chúc mừng này nọ. Dạng như khi một hạng mục nào đó thành công, hoặc phát thưởng trong cuộc họp hằng năm, cái ôm giữa sếp và nhân viên lúc đó cũng chẳng có ý nghĩa mờ ám gì cả. Thế nhưng mờ ám không phải ở tình huống, mà mờ ám ở trong lòng người cơ. Bởi vì Yến Đôn có tình cảm mập mờ nên cũng tự bẻ lái ý nghĩa của những cái ôm ấy trong lòng mình.
Cậu ôm ấp một suy nghĩ hết sức kì diệu, hưởng thụ sự thân mật vừa chạm đã phải rời đi nọ.
Mỗi lần ôm, Yến Đôn đều lặng lẽ nhắm mắt lại, tưởng tượng ra mấy tình huống mờ ám. Mà mùi hương truyền đến từ trong lòng Ngạn Tảo cũng trở nên hấp dẫn và động lòng người.
Yến Đôn chưa bao giờ ngửi thấy mùi hương nào thơm đến như vậy.
Mùi này vô cùng độc đáo, giống một loại cảm giác hơn là một loại mùi vị, nó có thể tỏa ra sức sống khiến cho cả người Yến Đôn như biến thành một đóa hoa, có thể đón gió mà nở rộ.
Có lần, Yến Đôn kìm lòng không đậu mà hỏi anh: “Sếp, anh dùng hãng nước hoa nào vậy ạ?”
Ngạn Tảo đáp: “Nhóc Hiền Lành, đến cạo râu tôi còn không có thời gian thì sao mà dùng nước hoa được?”
Yến Đôn nghe vậy, tuy cậu nở nụ cười trên mặt nhưng trong lòng lại hơi mất mát: Vậy ra đây không phải là một mùi hương nhân tạo có thể bắt chước ha.
Nếu là mùi được sản xuất hàng loạt thì Yến Đôn có thể đi mua một lọ về để tự an ủi. Đáng tiếc là không phải, nên đáng buồn thay, Yến Đôn chỉ có thể chờ đợi cơ hội được ôm một cách quang minh chính đại mà thôi.
Yến Đôn đang đắm chìm trong hồi ức nên ánh mắt cậu cũng toát ra vẻ bâng khuâng, giống như đang nhìn về một nơi rất xa xôi vậy.
Dáng vẻ của cậu như vậy khiến Ngạn Tảo chợt có một cảm giác không nỡ. Ngạn Tảo không kìm lòng được, anh nhẹ nhàng gọi cậu một tiếng: “Nhóc Hiền Lành.”
Yến Đôn bỗng chốc rời khỏi hồi ức, cậu chớp chớp mắt, giống như người vừa mới tỉnh ngủ mà có chút lơ ngơ, ấy vậy mà trong mắt Ngạn Tảo lại vô cùng đáng yêu. Ngạn Tảo kìm lòng không đậu mà nhếch miệng cười: “Nghĩ chuyện gì mà tập trung thế.”
Yến Đôn vẫn còn hơi ngơ ngác, vậy mà lại thốt ra rằng: “Đang nghĩ tại sao trên người anh lại thơm như vậy ạ!”
“?” Tiểu Tề đang ngồi ở ghế trước xém chút nữa là lao ra khỏi đường: Gì đây?? Cậu ta đang đùa giỡn với Chủ tịch à??
Yến Đôn cũng biết câu này hơi bị thất lễ, sau khi lấy lại tinh thần thì cậu cực kì xấu hổ, vội vàng giải thích: “Ý tôi là trên quần áo có mùi rất dễ chịu, không biết là hãng nước hoa dành cho nam nào vậy ạ?” Yến Đôn cố gắng nói sao để bản thân không giống một tên biến thái.
Nói xong, Yến Đôn còn cẩn thận đánh giá vẻ mặt của Ngạn Tảo. Chỉ thấy anh vẫn duy trì nụ cười bất động trước bão tố, cậu cũng không biết chính xác là Ngạn Tảo có vui thật không, hay là trên mặt thì cười hì hì còn trong lòng thì đmm.
Ngạn Tảo đáp: “Tôi không dùng nước hoa.”
“Thật ạ?” Yến Đôn cũng chẳng bất ngờ lắm: Cậu đã biết “Ngạn Tảo” trước mắt và “sếp Tảo” của cậu là cùng một người, nên có thói quen giống nhau cũng là chuyện thường tình. “Sếp Tảo” không cần nước hoa, nên có lẽ là vị “Chủ tịch Ngạn” này cũng sẽ không dùng.
Ngạn Tảo lại bảo: “Có thể là mùi xông hương.”
“Xông hương?” Yến Đôn bất ngờ, “Nhà anh còn xông hương nữa ạ?”
“Cậu không biết rồi!” Tiểu Tề ngắt lời, “Sau khi cậu Tảo từ nước ngoài về thì có thêm thói quen xông hương.” Tiểu Tề tự cảm thấy mình hiểu Ngạn Tảo hơn Yến Đôn nhiều, nên trong giọng nói có thêm chút kiêu căng.
Yến Đôn suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng hiểu ra: “Hóa ra là như vậy…”
Sau khi trở về từ nước ngoài à…
Trước khi Ngạn Tảo trở về từ nước ngoài thì tất cả những chuyện trong quá khứ đều là “bối cảnh”, mãi đến khi về nước thì anh mới có linh hồn. Linh hồn này chính là Ngạn Tảo của thế giới thực, vì lẽ đó mà cũng đem đến những thói quen của Ngạn Tảo thật.
Yến Đôn ngửi được mùi hương tương tự trên người Ngạn Tảo cũng vì lí do đó.
Song, Yến Đôn nhớ lại cuộc đối thoại trước kia với Ngạn Tảo thật —
“Sếp, anh dùng hãng nước hoa nào vậy ạ?”
Ngạn Tảo đáp: “Nhóc Hiền Lành, đến thời gian cạo râu mà tôi còn chẳng có, sao lại dùng nước hoa được?”
Chuyện gì đây?
Sếp à, anh không có thời gian cạo râu và dùng nước hoa, nhưng lại có thời gian đi xông hương ư?
Quả nhiên, những anh gay cực phẩm thì lúc nào cũng kín đáo.
Chỉ có mấy tên damdang như Hoa Đại Mạo thì mới có thể xịt nước hoa nồng nặc thôi, mà sếp Tảo kín đáo thì lại xông hương tự nhiên từ đầu đến chân ở nhà, ra ngoài lại nói với người khác là “tôi không dùng nước hoa”.
Yến Đôn bèn hỏi: “Vậy Chủ tịch Ngạn dùng hãng hương nào vậy ạ?”
“Hãng gì?” Tiểu Tề ra vẻ ‘kiến thức của cậu giới hạn như chiều cao của cậu vậy’, “Hương hóa học mua bên ngoài thì làm sao mà ngửi được? Loại mà Chủ tịch Ngạn của chúng ta dùng là loại tự làm ở nhà.”
Yến Đôn giật mình, đành cười nói: “Chẳng trách sao lại thơm như vậy ạ.”
Ngạn Tảo nói: “Cậu đến nhà tôi đi, tôi tặng cậu một bộ.”
Tiểu Tề nghĩ thầm: Tiện đường cái con khỉ?? Sếp ở khu ngoại thành mà!!
Tiểu Tề khụ khụ, nói: “Tiểu Yến, hình như cậu… Ở phía khác mà?”
Yến Đôn hơi bị xí hổ. Ấy vậy mà Ngạn Tảo lại dịu dàng nói: “Không sao, cậu cứ đưa bọn tôi về trước đã. Nếu cậu ngại chạy tới chạy lui hơi phiền thì tôi sẽ bảo tài xế trong nhà đưa Nhóc Hiền Lành về.”
Cái câu “nếu cậu ngại phiền” của sếp là một câu nói gây chết người. Sự cảnh giác của Tiểu Tề nổi lên, vội vã lắc đầu: “Sao lại phiền ạ? Tôi chỉ sợ trời tối nên Tiểu Yến không có phương tiện để về nhà thôi ạ.”
Ngạn Tảo nhìn đồng hồ, nói: “Không còn sớm thật. Cậu nói có lý.”
“Vâng…” Tiểu Tề nhẹ nhõm.
Ngạn Tảo lại nói: “Vậy cậu cứ thoải mái, đưa bọn tôi đến nhà rồi về luôn đi. Tôi giữ Nhóc Hiền Lành ở lại ăn cơm.”
Lòng Tiểu Tề héo như tro tàn: …Trái tim sếp đã hoàn toàn hướng về phía cái cậu không hiền lành này rồi. Sếp quan tâm cậu ta có đói bụng không, vậy mà không quan tâm xem tôi có lạnh hay không sao?
Khi xe dừng ở nhà họ Ngạn, Ngạn Tảo bèn bảo Tiểu Tề tự mình về, đừng quấy rầy anh và Yến Đôn ăn cơm.
Yến Đôn đi theo Ngạn Tảo vào nhà họ Ngạn, lại thấy cô Trương cười nhẹ và tiến lên đón. Cô Trương nhận ra Yến Đôn nên cũng lên tiếng bắt chuyện: “Hôm nay Tiểu Yến cũng đến à?”
Ngạn Tảo gật đầu, bảo cô Trương lấy đũa cho Yến Đôn, lại hỏi: “Tiểu Trì đâu ạ?”
Cô Trương trả lời: “Hôm nay cậu Trì không về nhà ăn cơm ạ.”
Ngạn Tảo gật đầu, nói: “Vậy ăn cơm thôi.”
“Vâng, thưa cậu Tảo.” Cô Trương đáp.
Ngạn Tảo lại nói với Yến Đôn: “Có kiêng cử gì thì nhớ nói với cô Trương nhé.”
Bà Ngạn tự nhận mình là thiên sát cô tinh, cho nên bà đã không ở cùng người nhà mấy năm nay. Do đó, nhà họ Ngạn chỉ còn ba vị thiếu gia là Ngạn Tảo, Ngạn Trì và Trần Giáng Thần sinh sống. Hôm nay Ngạn Trì không có ở đây, nên chỉ có Ngạn Tảo, Trần Giáng Thần và vị khách đến thăm là Yến Đôn trên bàn cơm.
Trần Giáng Thần nhìn thấy Yến Đôn thì hết sức vui mừng, nói: “Anh Yến cũng ăn cơm ạ?”
“Ai cũng phải ăn cơm, anh Yến của em cũng không phải là ngoại lệ.” Ngạn Tảo trả lời.
Lông mày thanh tú của Trần Giáng Thần nhăn lại: Là ảo giác của mình chăng? Sao cứ thấy anh hai quái quái nhỉ?
Yến Đôn cũng thấy bầu không khí có hơi kì lạ, cậu đành cầm đũa lên, gắp một miếng cà tím xào tía tô vào bát Ngạn Tảo rồi ân cần nói: “Sếp Tảo, tôi nhớ anh thích ăn món này.”
Ngạn Tảo nhấc mi, cười: “Sao cậu lại biết tôi thích?”
“Tôi…” Yến Đôn đờ ra.
Trần Giáng Thần tưởng Ngạn Tảo đang hỏi mỉa, bèn lên tiếng giải thích: “Anh họ không thích người khác gắp rau cho ảnh đâ—”
Tiếng Trần Giáng Thần còn chưa dứt thì Ngạn Tảo đã bỏ miếng cà vào miệng ăn. Trần Giáng Thần im bặt, bắt đầu nghi ngờ cuộc sống.
Yến Đôn nghĩ nghĩ: Ngạn Tảo quả thực không thích người khác gắp rau cho anh, nhưng sau khi quen thân rồi thì Ngạn Tảo cũng không kiêng kị cậu nữa.
Thấy Trần Giáng Thần có chút lúng túng, Yến Đôn vội vàng nói đỡ: “Đũa của tôi còn chưa dùng cho nên sếp Tảo mới không ngại đó ạ.”
Ngạn Tảo cười cười, cũng chẳng đáp lời.
Bầu không khí trên bàn cơm lại càng trở nên kì lạ hơn, Yến Đôn chỉ có thân phận là người làm công nên cậu quyết định im lặng ăn cơm, hạ thấp cảm giác tồn tại xuống.
Ba người cứ thế cơm nước xong. Trần Giáng Thần đang định lôi kéo Yến Đôn đi pha trà đặng nói chuyện phiếm, song lại nghe thấy Ngạn Tảo nói: “Làm xong sách bài tập chưa?”
Trần Giáng Thần là một thiếu niên ngoan ngoãn nhưng cũng không kìm lòng được mà muốn đáp trả lại một câu: Bộ đề cứ viết là xong hay sao?
Bài tập mà Ngạn Tảo sắp xếp cho cậu ấy hả, thật sự cứ như vũ trụ vô tận vậy đó.
Ngạn Tảo cũng nhìn ra được là Trần Giáng Thần sắp nổi khùng, nên anh nhẹ giọng lại rồi nở nụ cười hiền lành, nói: “Giáng Thần, anh và anh Yến còn có việc quan trọng. Em đi làm bài tập trước đi.”
Suy cho cùng thì Trần Giáng Thần cũng có tính tình tốt, nên cơn giận vừa mới nổi lên đã bị Ngạn Tảo dẹp đi mất tiêu, cậu đành gật đầu đáp ứng rồi trở về phòng.
Thấy dáng vẻ cô đơn của Trần Giáng Thần, Yến Đôn cũng không nỡ, nên cậu bèn nói với Ngạn Tảo: “Có cần phải nghiêm khắc với cậu Giáng Thần như vậy không ạ?”
Ngạn Tảo nghĩ bụng: Chưa nghiêm khắc lắm đâu, nó vẫn còn ôm suy nghĩ không nên có đấy thôi.
Ngạn Tảo cười, đáp: “Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi.”
Dáng vẻ của một bậc phụ huynh cố gắng quan tâm chăm sóc cho gia đình khiến Yến Đôn chẳng còn gì để chê.
Ngạn Tảo dừng một chút, lại nói: “Để tôi đưa cậu đến phòng tôi.”