Yến Đôn run run trả lời: “Lần này thực sự không phải…”
Ngạn Tảo nhướng mày: “Vậy lần trước phải à…?”
Yến Đôn nhận ra bản thân nói gì cũng sai nên cậu thẳng thắn nhận lỗi luôn: “Tôi sai rồi, sếp Tảo. Lần này là lỗi của tôi…”
Ngạn Tảo cũng rất dễ tính, anh chỉ cười cười: “Không phải đâu, cậu cũng đâu có cố ý. Nhưng tổ đạo diễn lại không có quần áo nên chắc tôi đành phải mượn quần áo trên tay cậu để mặc rồi.”
“Được ạ, không thành vấn đề.” Yến Đôn tự giác nhận lỗi, cậu lập tức dùng hai tay dâng lên quần áo vừa thay ra: “Sếp Tảo không chê là được rồi ạ.”
Ngạn Tảo cười cười nhận quần áo rồi hỏi: “Hôm nay cậu không đổ mồ hôi chứ?”
Yến Đôn vội nói: “Không ạ, điều hòa trong hội trường mát lắm! T-tôi chỉ mới mặc một lát thôi, bộ quần áo này vẫn y như mới mà, chắc chắn không có mùi đâu ạ.”
Dường như Ngạn Tảo muốn kiểm tra, anh đưa áo lên mũi ngửi ngửi rồi cười: “Không có mùi thật này.”
Gò má Yến Đôn nóng lên, tay chân cậu luống cuống: “T-thật mà… Đúng mà ạ…”
Ngạn Tảo lại cười: “Sao căng thẳng vậy? Đùa với cậu chút thôi.”
Yến Đôn cười nhạt nhẽo hai tiếng, đáp lại trò đùa của Chủ tịch.
Ngạn Tảo khoát tay, anh đang định đi thay quần áo thì chợt xoay người lại rồi hỏi Yến Đôn: “Cậu đưa quần áo cho tôi thì phía Giám đốc Hoa phải làm sao bây giờ?”
“Tôi sẽ giải thích rõ ràng với anh ta ạ.” Yến Đôn trả lời, “Chắc anh ta cũng sẽ thông cảm thôi.”
Ngạn Tảo lại nói: “Tôi nghĩ cậu ta chỉ muốn một bộ giống như này thôi. Tôi nghe chị Lý nói rằng chị ấy không định mang quần áo về, cậu đi xin bộ đồ của chị ấy đi.”
Yến Đôn nghe lời Ngạn Tảo mà đi tìm chị Lý, quả nhiên chị Lý rất nhiệt tình mà tặng lại bộ quần áo của mình cho Yến Đôn. Tuy chị Lý là thành viên nữ, nhưng vì có cân nặng 180 cân nên cũng phải mặc cỡ nam.
Yến Đôn tặng quần áo của chị Lý cho Hoa Đại Mạo. Anh ta cứ thế mặc áo lên luôn.
Thế là một chuyện khiến người ta khiếp sợ đã xảy ra —
Scandal của Hoa Đại Mạo và chị Lý lên hot search.
Hóa ra trong chương trình, khi chị Lý mặc đồ nam thì đã bị thành viên khác trêu chọc: “Ớ! Bộ của chị Lý là đồ nam ạ?”
Thân là nghệ sĩ hài nên chị ta cũng đã quen bị trêu, chị ta cũng không giận dỗi mà chỉ cười hì hì nói: “Ai nói đây là đồ nam chứ?” Nói xong, chị Lý viết ngay một chữ “nữ” lên góc áo.
Lúc Hoa Đại Mạo mặc thì không để ý, ấy vậy mà paparazzi tại hiện trường lại chú ý đến điểm này, hệt như phát hiện ra châu lục mới vậy: Bộ quần áo kia có chữ “nữ” mà, không phải là quần áo của chị Lý đó ư? Sao Hoa Đại Mạo lại mặc đồ của chị Lý?
Đám phóng viên nhanh chóng chụp lại rồi lên bài, tít báo rất hầm hố:
“Hoa Đại Mạo từ cong thành thẳng, nghi vấn có tình cảm với chị Lý!”
Khi Hoa Đại Mạo nhìn thấy hot search này thì cũng sợ ngây người, nhưng anh ta lại nghĩ: Mình xuất sắc như vậy, lại còn cao, giàu, đẹp có tiếng, sao lại đi thích chị Lý được? Huống chi mình còn là gay đã công khai, chắc mọi người sẽ không tin vào chuyện này đâu nhỉ?
Kết quả, Hoa Đại Mạo vừa ấn vào thì đã thấy: Đậu, còn có cả super topic cho CP kìa! Tên CP là “Lý Hoa”!
Móa, lại còn có cả MV nữa?!
Điên rồi!
Hoa Đại Mạo hầm hừ mở MV lên, anh ta phát hiện ra việc cắt nối vô cùng cẩu thả, hình ảnh cũng không ăn khớp gì hết trơn, có điều nhạc thì nghe cũng được. Hoa Đại Mạo còn tải vài bài xuống, “Chân tướng là thật”, “Chân tướng là giả” gì gì đó.
Thư kí lơ đãng nghía qua rồi sợ đến mức nghệt mặt: Đệt! Tui đang thấy gì đây? Giám đốc Hoa tự gặm CP của mình và chị Lý hả?
Chị Lý được lên hot search mà cũng có vẻ mặt ngơ ngác, nhanh chóng gọi điện thoại xác nhận với Yến Đôn: “Ui, Yến Yến à, có phải hôm đó em xin chị bộ quần áo là…?”
Thực ra, nếu chị Lý không tìm Yến Đôn thì cậu cũng đang tính tìm chị Lý để giải thích. Yến Đôn ra điều có lỗi mà nói: “Thật sự xin lỗi! Em cũng không nghĩ mọi chuyện sẽ thành ra như vậy. Thật ra Giám đốc Hoa nói thích quần áo kiểu này nên muốn có một bộ, anh ta cũng không nói là không mặc đồ cũ. Em nghe nói chị không cần bộ quần áo này nữa nên mới đem tặng cho anh ta… Không ngờ lại gây ra tai họa như vậy, em thật sự rất xin lỗi!”
“Cái này có phải tai họa gì đâu?” Chị Lý cười ha hả, “Có nằm mơ chị cũng không dám nghĩ mình có thể lên hot search nhờ scandal với cao giàu đẹp trong truyền thuyết, đây là việc đáng mừng mà! Chị đây có thể khoe cả đời luôn đó… Ây, chị còn phải cảm ơn cưng á!”
Người đại diện của chị Lý và bộ phận quan hệ xã hội của Giám đốc Hoa thảo luận một chút, bọn họ quyết định lên tiếng làm sáng tỏ hiểu lầm. Họ giải thích với công chúng rằng, hôm đó quần áo của Giám đốc Hoa bị dơ nên mới mượn quần áo của người khác để mặc, không phải quan hệ yêu đương gì cả.
Thực ra công chúng cũng không nghĩ chị Lý và Hoa Đại Mạo có thể nói chuyện yêu đương, tạo CP gì đó cũng chỉ là đùa giỡn thôi, cho nên “scandal” này cũng lặn xuống rất nhanh.
Cách đối nhân xử thế của chị Lý rất thẳng thắn, diện mạo không mang tính công kích, lại có duyên với người qua đường nên cũng không bị nghi ngờ là nhân cơ hội để đánh bóng tên tuổi, vậy nên chẳng những thanh danh của cô không gặp trở ngại mà cô còn có nhiều đề tài bàn tán và nhận được nhiều sự quan tâm hơn, đúng như cô nói thì đây là một “chuyện đáng mừng”.
Song, Hoa Đại Mạo vẫn cảm thấy việc này có chút kì lạ nên anh ta kêu người đi điều tra xem có phải ai đó giở trò với hot search này hay không. Không lâu sau, người phụ trách ngoại giao điều tra ra được cơn bão hot search này có thể dính líu với Ngạn thị.
Sau khi Hoa Đại Mạo suy nghĩ một lúc lâu thì gọi điện thoại cho Yến Đôn, giọng điệu hơi tủi thân: “Bé Tiểu Yến, sao cậu lại có thể gài bẫy tôi như vậy?”
Yến Đôn nghe thấy tổng tài bá đạo dùng tông giọng nũng nịu gọi “bé Tiểu Yến” thì da gà da vịt nổi lên rần rần. Cậu sờ sờ cánh tay đã rét run, cố gắng tươi cười rồi trả lời: “Tôi không hiểu ý của Giám đốc Hoa lắm?”
Hoa Đại Mạo lại nói: “Tôi xin cậu bộ đồ, vậy mà cậu lại đưa một bộ có ghi chữ “nữ” cho tôi, lại còn mua hot search cho scandal của tôi và chị Lý nữa? Không phải là cố tình chọc tức tôi à?”
Yến Đôn nhăn mày: “Tôi tuyệt đối không làm việc đó.” Cậu nghĩ bụng: Ông tổng tài bá đạo này có suy nghĩ thần kì ghê, ai mà lại muốn làm một chuyện quanh co vòng vèo như vậy chứ? Đã không cho mượn thì thôi, cho mượn xong lại còn phải giúp ông xào scandal nữa à? Chắc tui rảnh?
Hoa Đại Mạo lại bảo: “Sao tôi có thể tin lời cậu được đây?”
Yến Đôn thật sự rất muốn nói rằng “tin hay không thì kệ bố ông”, nhưng cậu sực nhớ ra Hoa Đại Mạo là kẻ cuồng phạm pháp nên lại không dám đắc tội anh ta. Thế là Yến Đôn suy tư một lúc rồi bảo: “Nội việc đi mua bánh ngọt trong cửa hàng tiện lợi mà tôi còn phải canh lúc gần hết hạn để được giảm giá 50%, sao mà có tiền mua hot search đây ạ?”
Hoa Đại Mạo bị thuyết phục ngay.
Trong lòng Hoa Đại Mạo đã lờ mờ đoán được “người đứng sau” nhưng anh ta cũng không đề cập tới, chỉ nói: “Cho dù không phải cậu làm nhưng nói chung vẫn là nổi lên vì cậu. Cậu cũng phải chịu trách nhiệm gián tiếp!”
Yến Đôn hoàn toàn không muốn chịu trách nhiệm gì cả, nhưng cậu không dám chống đối một tên cuồng phạm pháp nên đành phải ‘dạ’ hai tiếng, đáp một cách qua loa: “Đúng, đúng là vậy, thật sự xin lỗi anh. Ngàn lần mong anh tha lỗi.”
Hoa Đại Mạo nở nụ cười: “Vậy cậu mời tôi bữa cơm đi.”
Yến Đôn nói: “Được ạ. Việc này không thành vấn đề.” Cậu đáp ứng nhanh gọn lẹ luôn.
Hoa Đại Mạo cười nói: “Cậu không sợ tôi chém cậu luôn à?”
Yến Đôn lại nói: “Không phải tôi đang đi tạ lỗi với anh sao ạ? Được Giám đốc Hoa đón tiếp đã là may mắn của tôi rồi, sao mà nghĩ tới việc ‘chém’ hay ‘không chém’ nữa chứ ạ?”
Hoa Đại Mạo nghe Yến Đôn nói năng ngọt xớt thì cảm thấy rất thích thú: “Nhưng không phải cậu mua bánh ngọt còn phải đợi sắp hết hạn à? Cậu chịu bỏ tiền mời tôi sao?”
“Đương nhiên, đương nhiên. Tôi có thể làm khổ bản thân chứ đâu thể làm khổ anh ạ!” Yến Đôn nói rất chân thành.
Hoa Đại Mạo nghe xong cũng thấy cực kì cảm động.
Thế nhưng Yến Đôn lại nghĩ: Tôi báo cáo chuyện đi ăn cùng anh là công việc xã giao, quay về tôi sẽ được chi trả đàng hoàng, anh tưởng tôi ngu đấy à?
Dù hiện tại Yến Đôn nhận một triệu một năm nhưng cậu vẫn là cậu nhóc hiền lành và keo kiệt trước kia, có thể không tiêu tiền thì không tiêu, có thể ké tiền công thì tuyệt đối không động đến tiền riêng.
Đây là triết lí làm người của cậu: Giai cấp vô sản thì phải có dáng dấp của giai cấp vô sản, không thể học theo thói hư tật xấu được!
Sau khi cúp điện thoại, Yến Đôn phải đi thông báo với Ngạn Trì: “Đêm nay tôi đi xã giao với Giám đốc Hoa ạ…”
Ngạn Trì vừa nghe vậy thì đã cau mày: “Cậu với cái tên đàn ông lẳng lơ kia thì xã giao cái gì?”
Yến Đôn thuận miệng nói bừa: “Bàn về vấn đề trò chơi kia ạ.” Dựa theo kinh nghiệm của Yến Đôn thì Ngạn Trì có chút khờ khạo, tùy tiện lừa một chút là qua mặt được thôi.
Ngạn Trì nghĩ nghĩ rồi lại nói: “Không được, Hoa Đại Mạo rất lẳng lơ, cậu đi một thân một mình rất nguy hiểm. Để tôi đi cùng cậu!”
Yến Đôn từ chối: “Không cần đâu ạ, tôi là một người ngay thẳng, chẳng lẽ anh ta có thể ra tay được sao ạ?”
Ngạn Trì nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể cậu ngay thẳng, nhưng cậu cũng có ‘thẳng’ đâu.”
“…” Yến Đôn ngẩn người, suy nghĩ nửa ngày trời rồi mới bảo, “Tuy tôi không thẳng nhưng tôi vẫn có giới hạn ạ.”
Ngạn Trì bèn nói: “Tôi biết. Tuy Hoa Đại Mạo rất lẳng lơ và đê tiện nhưng rất nhiều người đồng tính thích kiểu đó. Tôi sợ cậu không cưỡng lại được sức hấp dẫn của anh ta.”
Yến Đôn đành nói: “Không đâu, tôi không thích kiểu như vậy ạ.”
Bỗng nhiên Ngạn Trì thấy hơi tò mò: “Vậy cậu thích kiểu như nào?”
Yến Đôn không lên tiếng một lúc lâu, sau đó mới đáp: “Tôi thích người chín chắn và chững chạc, có sự nghiệp thành công, anh tuấn phóng khoáng, thông minh đa tài, tính tình thì ngay thẳng thật thà, tuy không còn nhỏ tuổi nhưng chưa từng yêu đương, nên vừa khôn khéo lại vừa có sự trong sáng, vừa ngọt ngào lại vừa say mê lòng người như nước hoa quả vậy.” Cậu nói toàn bộ dựa trên tính cách của “Ngạn Tảo”.
Ngạn Trì nghe xong thì trong lòng lại hoảng sợ: Cái gì! Yến Đôn thích mình ư!