Xuyên Thành Thư Kí Bị Ép Khô Trong Truyện Tổng Tài Bá Đạo

Chương 15: Nỗi sợ học từ mới •



Edit: Shion.
Tôi yêu công việc, làm việc khiến tôi vui vẻ.

— Trên mấy diễn đàn internet lớn thì hầu hết mấy câu như này đều là lời nói trái với lương tâm.

Dù sao thì trên thế giới này, những người thật sự yêu thương công việc tha thiết, hoặc có thể cảm nhận được niềm hạnh phúc trong công việc vẫn là thiểu số. Đa phần người ta đi làm là bởi vì nghèo. Suy nghĩ của phần lớn dân đi làm đó là: “Làm việc thì đừng bàn chuyện lý tưởng với tôi, bởi lý tưởng của tôi chính là không làm việc”.

Mà rõ ràng Yến Đôn lại là một con cá muối* không có lý tưởng như vậy đấy, thuộc loại đi làm như một cái xác không hồn.

(cá muối: những người không có ước mơ)

Có điều, tất cả những điều này lại vì Ngạn Tảo mà thay đổi.

Yến Đôn bắt đầu nói cái câu “tôi yêu công việc, làm việc khiến tôi vui vẻ” một cách vô cùng chân thành và cảm động, thậm chí cậu còn bỏ những lời này vào chữ kí trên tài khoản SNS*. Các đồng nghiệp nhìn thấy tình hình của Yến Đôn thì ai nấy đều phải tỏ vẻ khâm phục: “Chẳng trách có thể trở thành thư kí được ông tổng yêu thương nhất, những lời dối trá này mà cũng có thể nói y như thật.”

(SNS: Social Network Sites; các trang mạng xã hội)

Nhìn câu này mà muốn đui luôn, nhưng đây lại là sự thật. Bây giờ mối liên hệ giữa Yến Đôn và Ngạn Tảo chính là công việc.

Chỉ có công việc mới có thể cho Yến Đôn được nhìn thấy Ngạn Tảo, cho nên lịch làm việc cũng bắt đầu trở nên cực kì xinh đẹp.

Công việc hiện tại của Yến Đôn và Ngạn Tảo chính là ghi hình cho Ngôi Sao Đi Làm. Ngày đầu tiên ghi hình, nhiệm vụ của bọn họ là bán nước hoa “Phái Cổ Mộ”, nhờ có việc “lộ mặt trên đường” và hoạt động tuyên truyền của nhóm quan hệ xã hội, kiểu nước hoa này cũng leo lên hot search một cách thuận lợi, lượng tiêu thụ cũng theo đó mà bùng nổ, xem ra đây là một lần marketing không tồi.



Ngày ghi hình thứ hai, Yến Đôn và Ngạn Tảo đến tương đối sớm, hai người bổ sung một vài cảnh hậu trường ngày hôm qua.

Sau khi hai người quay xong hậu trường rồi đi ra, chợt nghe thấy tiếng xôn xao ở phía phòng hóa trang. Yến Đôn tò mò nhìn xung quanh, nhưng cậu lại sợ mình tỏ ra hóng hớt quá thì sẽ bị Ngạn Tảo trừ điểm. Ngạn Tảo liếc mắt nhìn Yến Đôn một cái rồi nói: “Đi xem thử?”

Yến Đôn nhanh chóng gật đầu, đi cùng Ngạn Tảo về phía phòng hóa trang.

Chỉ thấy Hồng Tiểu Hoa chỉ vào Mary Sue mắng: “Đệt mợ cô!”

Mary Sue khóc thút thít: “Tại sao?”

Hồng Tiểu Hoa thở phì phò: “Cô đi chết đi!”

Mary Sue khóc thút thít: “Tôi không đi!”



Yến Đôn nhìn cái màn tranh cãi level nhà trẻ này thì cảm thấy thật sự không ổn, cậu bèn kéo một nhân viên công tác lại rồi hỏi: “Sao lại như này?”

Nhân viên công tác trả lời: “Mary Sue và Hồng Tiểu Hoa giành giật phòng trang điểm ạ.”

Yến Đôn tò mò: “Sao lại phải tranh nhau? Không phải đã quy định rõ ràng rồi à?”

Nhân viên công tác trả lời: “Mạch điện trong phòng trang điểm của Bạch Lệ Tô xảy ra vấn đề nên không dùng được. Trần Giáng Thần tốt tính nên đồng ý dùng chung một phòng với cô ấy. Hồng Tiểu Hoa lại không vui, cô ấy muốn đổi phòng trang điểm của mình cho Bạch Lệ Tô, còn cô ấy và Trần Giáng Thần xài chung một phòng. Bạch Lệ Tô thấy đổi tới đổi lui hơi phiền cho nên đã từ chối. Rồi sau đó Hồng Tiểu Hoa nổi khùng lên…”

Yến Đôn đã hiểu: À, hóa ra là Hồng Tiểu Hoa và Bạch Lệ Tô tranh giành Trần Giáng Thần hả?

Thiệt tình, cái này có gì mà giành đâu? Trần Giáng Thần là gay mà!

Mary Sue và Hồng Tiểu Hoa còn đang choảng nhau túi bụi, đúng lúc này, Trần Giáng Thần đã làm tóc xong, cậu bước ra khỏi phòng hóa trang chuyên dụng, trên mặt còn chưa trang điểm nhưng chỉ liếc qua thì cũng đã thấy đẹp trai chết người.

Trần Giáng Thần đã tròn mười tám nhưng khuôn mặt vẫn có cảm giác của thiếu niên, khi hé miệng cười thì lộ ra hai lúm đồng tiền, ngọt như lê hấp đường phèn thêm mật ong hoa quế. Cậu vừa cười một cái như vậy thì Hồng Tiểu Hoa đã bình tĩnh lại ngay, không tiếp tục chửi rủa nữa.

Vẻ mặt Trần Giáng Thần ngây thơ như không hay biết gì: “Sao lại hung dữ thế ạ?”

Hồng Tiểu Hoa nhanh chóng nói: “Không có gì… Chỉ là tôi nghe nói phòng trang điểm của Bạch Lệ Tô bị hư nên muốn đổi với cô ấy.”

“Chị Tiểu Hoa thật hào phóng ạ.” Trần Giáng Thần ngọt ngào cười, còn nói: “Vậy chị Lệ Tô và chị Tiểu Hoa dùng chung phòng hóa trang đi. Hai tiểu thư ở cùng nhau cũng tốt hơn mà, lại tiện hơn so với việc dùng chung một phòng trang điểm với đàn ông như tôi.”

“…” Hồng Tiểu Hoa nghe mà tức anh ách: Đậu xanh, tại saooo.

Tuy Trần Giáng Thần còn trẻ nhưng cũng là vị ảnh đế có chỗ đứng nhất, đó là chưa kể cậu còn là người được nhà tài trợ tán thưởng, cho nên cậu có tiếng nói rất lớn. Nếu cậu đã nói vậy thì nhân viên công tác cũng nhanh chóng làm việc, sắp xếp cho Mary Sue và Hồng Tiểu Hoa dùng chung một phòng trang điểm.

Vì là Mary Sue nên thợ trang điểm nhất định phải khoa trương rú lên: “Trời ạ da của chị đẹp quá, chị chăm sóc như thế nào vậy ạ?” và nhất định Mary Sue cũng phải đáp là “Ha ha bẩm sinh tôi đã vậy rồi”. Nghe xong đoạn hội thoại trên, Hồng Tiểu Hoa ngồi cùng phòng – ngày nào cũng dùng axit hyaluronic* đều đặn như cơm bữa – tức muốn bay màu luôn.

(axit hyaluronic: một chất hay được dùng trong mỹ phẩm, có tác dụng làm căng và mịn da)

Một cách rất tự nhiên, Hồng Tiểu Hoa giống như một nữ phụ ác độc kiểu mẫu, ánh mắt lóe lên sự tàn nhẫn: Vị trí center* trong chương trình này là của tôi! Trần Giáng Thần cũng là của tôi!

(center: vị trí trung tâm của một nhóm)

Mà giờ phút này, Trần Giáng Thần – người quan trọng hệt như vị trí center – đang ngồi làm Năm Ba*.

(Năm Ba hay 53: viết tắt của ‘5 năm ôn thi đại học, 3 năm làm đề mô phỏng’ – một cuốn sách ôn thi đại học nổi tiếng ở Trung)

Cho dù là ảnh đế thì cũng không thể thoát khỏi kì thi đại học được…

Trần Giáng Thần đau đầu, cậu lay lay cán bút rồi lại gửi tin nhắn cho Yến Đôn để Yến Đôn đến. Dù sao thì Yến Đôn cũng không có việc gì làm, không lâu sau cậu đã đến phòng hóa trang của Trần Giáng Thần, cười hỏi: “Có chuyện gì vậy, thưa cậu?”

Trần Giáng Thần nghe thấy chữ “cậu” thì cũng mỉm cười: “Ở bên ngoài đừng gọi tôi như vậy.”

Yến Đôn biết Trần Giáng Thần rất kín tiếng, không muốn để lộ quan hệ của mình với Ngạn thị, nên sửa miệng nói: “Vâng, thưa thầy Trần?”

Trần Giáng Thần cười: “Gọi tôi Giáng Thần là được rồi.” Nói xong, Trần Giáng Thần lại bảo: “Vậy tôi cũng không gọi anh là ‘thư kí Yến’ nữa nhé?”

“Bình thường cậu và Giám đốc Ngạn gọi tôi là Tiểu Yến là được rồi.” Yến Đôn nói xong thì lại ló đầu nhìn lên bàn Trần Giáng Thần, cậu thấy sách bài tập đang mở thì cảm thấy hơi buồn cười: “Đã bắt đầu quá trình quay rồi mà còn phải học sao ạ?”

“Có nhiều bài tập lắm, không chăm không được.” Trần Giáng Thần còn nói một cách rất nghiêm túc, đôi mắt đen lúng liếng trên nền trắng như tuyết, trông vô cùng đáng yêu.

Yến Đôn hỏi: “Cậu đang làm bài tập thì gọi tôi đến làm gì vậy ạ?”

Trần Giáng Thần nói: “Có mấy chỗ không hiểu nên muốn hỏi anh một chút.”

“Hóa ra là tìm tôi để hỏi bài tập!” Yến Đôn cảm thấy buồn cười, “Sao lại không tìm Bạch Lệ Tô? Cô ấy vốn là gia sư của cậu, sẽ hiểu rõ tình trạng của cậu hơn ạ.”

Trần Giáng Thần đáp: “Thì ban đầu tôi muốn đi tìm cổ đó. Nhưng không phải vừa mới xảy ra chuyện ồn ào à?”

Yến Đôn vừa nghe xong đã hiểu ngay: Phòng trang điểm của Bạch Lệ Tô xảy ra vấn đề, Trần Giáng Thần gọi cô đến dùng chung phòng hóa trang, cũng không có ý định mập mờ gì cả mà chỉ là muốn Bạch Lệ Tô giúp cậu làm bài tập thôi… Thế nhưng trong mắt người ngoài thì chuyện này không đơn giản như vậy. Để tránh hiềm nghi, Trần Giáng Thần không gọi Bạch Lệ Tô đến đây nữa.

Trần Giáng Thần lại nói: “Anh Yến dạy em đi.”

Trần Giáng Thần trưng ra khuôn mặt búp bê, miệng lại gọi anh trai, thật sự làm cho người ta dễ mềm lòng.

Lòng ham hư vinh trong Yến Đôn trỗi dậy, lại đi giảng bài cho Trần Giáng Thần thật. Yến Đôn không có hệ thống gia sư giúp cậu giải bài tập giống như Mary Sue, thế nhưng Yến Đôn vốn có trình độ học vấn cao, nên vẫn có thể dạy kèm môn tiếng Anh một chút.

Yến Đôn giảng đề tiếng Anh cho Trần Giáng Thần ở bên này một lúc, chợt nghe có ai gõ cửa hai cái, Ngạn Tảo cứ thế bước vào. Trần Giáng Thần thấy Ngạn Tảo thì nhanh chóng đứng lên, rõ ràng Ngạn Tảo chỉ là anh họ của Trần Giáng Thần, thế nhưng thái độ của Trần Giáng Thần lại cung kính giống như đang đối mặt với ba mình vậy: “Sao anh hai lại tới đây ạ?”

Ngạn Tảo cười cười, nói: “Anh đang ‘nằm vùng’, đừng có gọi anh là anh hai.”

“Dạ.” Trần Giáng Thần lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, “Sao thầy Ngạn lại đột nhiên đến đây vậy ạ?”

Ngạn Tảo lại nói: “Nhóc Hiền Lành ở chỗ cậu lâu như vậy, nên anh tới xem hai người đang làm gì.”

Trần Giáng Thần bỗng cảm nhận được một mối nguy, cậu nắm lấy cánh tay Yến Đôn rồi thân thiết nói: “Em nhờ anh Tiểu Yến chỉ em làm bài tập ạ.”

Ngạn Tảo lặng lẽ kéo Yến Đôn về, anh cầm lấy sách bài tập lên rồi nghía qua, vẻ mặt trưởng bối vô cùng nghiêm túc: “Phụ đạo cho cậu cũng mất công thôi, bởi vì lượng từ vựng không đủ. Học thuộc lòng từ đơn cần thiết để thi đại học là cách hiệu quả nhất.” Nói xong, Ngạn Tảo cầm lấy sách từ vựng để ôn thi đại học đang đặt trên bàn, hỏi: “Học đến đâu rồi?”

Vị ảnh đế thiếu niên chợt cảm nhận được một áp lực chưa từng có trước đây: “À…”

“Cậu đã chăm học như vậy thì anh cũng sẽ giám sát cậu đàng hoàng.” Ngạn Tảo tùy tiện lật một tờ, nói, “Học đến chỗ này đi, hai ngày nữa anh kiểm tra.”

Trong nháy mắt, gương mặt trắng nõn xinh đẹp của Trần Giáng Thần trở nên tái mét, cũng không cần dùng phấn nền nữa.

Giao nhiệm vụ học thuộc lòng xong, Ngạn Tảo bèn thoải mái kéo Nhóc Yến Hiền Lành nhà anh đi luôn.



Rất nhanh sau đó, Ngôi Sao Đi Làm lại tiếp tục ghi hình. Sau ngày bán hàng hôm vừa rồi thì hôm nay phải tuyên bố thành tích. Người phụ trách việc tuyên bố kết quả chính là cái tên vừa nhiệt tình lại vừa tinh tướng – Ngạn Trì.

Vẻ mặt Ngạn Trì uy nghiêm, nói: “Đội thắng cuộc lần này là đội B.”

“Trước tiên dừng lại một chút!” Đạo diễn hô một tiếng, sau đó ông chạy bước nhỏ đến bên cạnh Ngạn Trì, vẻ mặt dè dặt, cười xòa nói, “Cái đó… Giám đốc Ngạn à, lúc công bố kết quả đừng thẳng thắn như vậy, cậu phải gợi ý một chút… Còn nữa, lúc đang nói tới đội thắng cuộc, phải thở một cái, rồi mới công bố kết quả…”

“Vậy không phải rất tốn thời gian à?” Ngạn Trì không giận mà chỉ nhíu mày.

Đạo diễn nghĩ thầm: Cậu ngâu si quá.

Ông cười làm lành: “Cái này, phải… tạo sự hồi hộp…”

“Thì lãng phí thời gian đấy còn gì, ông có biết thời gian của tôi đáng giá thế nào không? Mấy phút đồng hồ bla bla với ông đã lãng phí mấy triệu của tôi rồi đấy.” Ngạn Trì phất tay, vẻ mặt mất kiên nhẫn, “Tôi thích nói như vậy đấy, ông không thích thì kéo tốc độ chậm lại lúc chỉnh sửa đi.”

“…” Đạo diễn cười gượng giải thích, “H-hay là, là…”

Yến Đôn nghe thấy đoạn đối thoại của đạo diễn và Ngạn Trì xong thì cũng thông cảm lây: Hồi tui còn làm việc bên cạnh Ngạn Trì thì cái cảm giác hạn hán lời này xuất hiện rất thường xuyên…

Có điều, cho dù là Yến Đôn hay là đạo diễn, bất kể trong lòng có thấy Ngạn Trì ngâu si đến mức nào thì ngoài miệng vẫn phải kính cẩn vô cùng. Dù sao thì đối phương cũng là một tổng tài bá đạo, mà trên thế giới này không ai có thể gây khó dễ được cho tổng tài bá đạo.

Vì thế, đạo diễn đành phải cho mọi người tiếp tục ghi hình.

Nãy giờ mọi người đứng nhìn Ngạn Trì và đạo diễn nói chuyện giống như đầu gỗ, chờ đạo diễn nói bắt đầu thì ai nấy lập tức diễn sâu, người trong đội B hoan hô nhảy nhót “Tuyệt quá bọn mình thắng rồi”, sự vui sướng toát ra cứ như vừa thắng xổ số vậy, trong khi người trong đội A thì lại mang vẻ mặt tiếc hận “Aaa tiếc quáaa sao lại thua”, nước mắt rơi trong vòng một giây như đưa đám.

Đợi mọi người phản ứng đủ rồi, đạo diễn mới nói: “Được rồi, tới đoạn tiếp theo…”

Mọi người lập tức thu lại biểu cảm, đờ ra như khúc gỗ. Hai người bình thường như Yến Đôn và Ngạn Tảo lẫn trong đám diễn viên có khả năng tự dao động cảm xúc cực mạnh này, có vẻ không hợp lắm.

Người bên cạnh lạnh lùng nhìn hai người đầu gỗ Yến Đôn và Ngạn Tảo, chỉ lắc đầu: “Quả nhiên vẫn là người mới mà!”



Sau đó lại bước vào phần loại trừ. Đội thua cuộc cần phải loại bớt một thành viên. Từng thành viên trong nhóm thua cuộc phải trình bày lí do bản thân không nên bị loại với Ngạn Trì, cuối cùng Ngạn Trì sẽ quyết định xem ai bị loại trừ. Vì vậy, từng thành viên lần lượt nghiêm túc phát biểu, thậm chí còn có cảnh tượng khóc lóc. Tới lượt cái người Ngạn Tảo này, anh cười tủm tỉm nói: “Cậu không thể nào loại tôi được.”

Ngạn Trì gật đầu: “Ừm.”

“Bởi vì tôi là thí sinh có giá trị nhất…” Ngạn Tảo không mặn không nhạt khoe khoang vài câu.

Ngạn Trì nói: “Được! Tôi thích sự tự tin của anh!”

Thành viên kế tiếp thấy thế thì lập tức bắt chước theo: “Anh không thể nào loại tôi được —”

Ngạn Trì nói: “Cậu đang dạy đời tôi đấy à?”

Thành viên nọ cuống quít nói: “Không, ý tôi là tôi rất có giá trị…”

“Tôi không thấy được.” Ngạn Trì nói, “Cậu bị loại.”

“?” Vật hi sinh ngơ ngác.

Đạo diễn nhanh chóng chạy bước nhỏ đến, cười xòa nói: “Giám đốc Ngạn, người được chọn bị loại phải công bố cuối cùng —”

“Ông dạy đời tôi đấy à?” Mắt Ngạn Trì chợt lóe lên.

Đạo diễn lập tức không dám hó hé gì nữa.

Ngạn Trì vung bàn tay to lên: “Ông không tự cắt lúc chỉnh sửa được à?”

“Được, được…” Đạo diễn cúi đầu khom lưng: Tiền khó kiếm, c*t khó ăn mà…

Sau khi công bố người bị loại, mọi người lại phải giả vờ giả vịt rơi nước mắt tiễn vật hi sinh. Ngạn Tảo và Yến Đôn thật sự không khóc được nên chỉ làm mặt nghiêm. Yến Đôn theo sát Ngạn Tảo, nhỏ giọng nói: “Bọn mình như vậy có thờ ơ quá không ạ?”

Ngạn Tảo thấp giọng nói: “Bảo biên tập viên đừng cho vào là được rồi.”

Tự dưng Yến Đôn thấy thông cảm với ban biên tập ghê.



Sau khi qua phần loại trừ, nhóm thí sinh lập tức dừng việc khóc lóc lại một cách chuyên nghiệp. Ngạn Trì công bố nhiệm vụ mới: Nhiệm vụ mới vẫn là đi tuyên truyền sản phẩm mới của Ngạn thị. Ngạn thị vừa cho ra mắt một loại đồ uống tên là “Nước cần tây rau thơm”, bây giờ bắt hai đội khác nhau đi lập kế hoạch cho một sự kiện bán hàng trong khuôn viên trường học.

Yến Đôn thấy công ty có thể làm ra loại nước cần tay rau thơm không đường thì lại bâng khuâng lần nữa: Sao cái công ty tồi tệ này còn chưa phá sản vậy?

Xem ra hào quang của tổng tài bá đạo là vô địch thiên hạ, có khi bán c*t cũng thơm ấy chứ.

Tổ chương trình rút thăm, quyết định nhóm trưởng mới là Mary Sue.

Trong phòng họp, Mary Sue bảo mọi người đưa ra ý tưởng, suy nghĩ phải táo bạo một chút. Tất cả mọi người bắt đầu mạnh ai nấy nói mà lên tiếng phát biểu, nhưng vì toàn người ngoài nghề nên nói xong cũng không giúp được gì.

Mary Sue bèn phóng ánh mắt đến Ngạn Tảo, hỏi Ngạn Tảo có ý kiến gì không. Anh còn chưa nói gì thì đã có thành viên cười nhạo: “Đúng rồi! Không phải Ngạn Tảo nói mình là thành viên có giá trị nhất à? Mau đóng góp cách gì coi!”

Yến Đôn liếc nhìn thành viên vừa cười nhạo Ngạn Tảo, nghĩ thầm: Vật hi sinh bị loại tiếp theo chính là mi đấy.

Vẻ mặt Ngạn Tảo thản nhiên, anh đứng lên nói vài câu, lại còn vô cùng thấu đáo, mọi người nghe xong thì ai nấy đều phải chịu thua. Sau đó Ngạn Tảo lại ngồi xuống lần nữa. Hai mắt Mary Sue tỏa sáng: “Được, vậy cứ dùng phương án này thôi…”

Yến Đôn thấp giọng nói với Ngạn Tảo: “Không phải anh nói lần này cũng thua sao ạ? Sao lại còn hiến kế…”

“Hiến kế thì có ích gì? Cuối cùng mọi thứ vẫn phải phụ thuộc vào cách thực hiện.” Ngạn Tảo thấp giọng nói, “Bạch Lệ Tô không kiểm soát được người khác, cho dù có ý tưởng thì cũng khó mà thực hiện được.”

Yến Đôn nhìn lên, phát hiện đúng là có chuyện như vậy, Mary Sue nói bất kì điều gì cũng bị Hồng Tiểu Hoa bắt bẻ ngược lại. Hơn nữa, bởi vì lý lịch của Mary Sue hơi kém, Hồng Tiểu Hoa lại nổi tiếng hơn, cho nên không có ai nói đỡ cho Mary Sue. Người duy nhất có quen biết Mary Sue là Trần Giáng Thần thì còn đang học từ vựng, vị ảnh đế thiếu niên này đang bị vây trong nỗi sợ hãi “hai ngày nữa bị phụ huynh kiểm tra từ vựng”, không để ý đến chuyện khác.

Người đại diện còn nói với đạo diễn: “Không được lan truyền hình ảnh Giáng Thần đọc sách ôn tập ra ngoài —”

“Tất nhiên tất nhiên.” Đạo diễn liên tục đồng ý, “Ban biên tập của chúng tôi rất chuyên nghiệp.”

Yến Đôn lại thấy thông cảm cho ban biên tập dễ sợ.



Hết chương 15.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.