Xuyên Thành Quản Gia Bên Cạnh Tổng Tài Bá Đạo

Chương 9: Là tôi nguyện ý.



Hôm nay Lâm Y Bạch phải đi, Tần Trú gì cũng không tha lôi kéo hắn, chất vấn:

"Bạch Bạch, không phải cậu đã nói rõ sẽ không bỏ tôi mà đi sao? Vì sao bây giờ lại đổi ý?"

Lâm Y Bạch giải thích: "Tôi không có đổi ý, tôi chỉ là đi nói tạm biệt với ba mẹ và ông nội thôi."

Lâm Y Bạch tiếp tục dỗ: "Ba mẹ và ông của tôi đều đang chờ tô, tôi nói xong sẽ trở về liền, sau này vẫn sẽ luôn ngốc ở bên cạnh cậu."

Tần Trú: "Vậy để nói tạm biệt thì cần bao nhiêu thời gian?"

Lâm Y Bạch: "Một ngày là được rồi."

Tần Trú mất mát: "Cả ngày đều không thấy được Bạch Bạch."

Ở chung nhiều ngày như vậy, Tần Trú đã sớm thăm dò được chút tính cách của Lâm Y Bạch, chỉ cần cậu kể đến chuyện trong nhà, Lâm Y Bạch liền sẽ đau lòng cho cậu, vì thế, Tần Trú bắt đầu bán thảm: "Ba mẹ của tôi không hề để tâm đến tôi, cũng không muốn nhìn thấy tôi."

"Ông tôi có tới ba đứa cháu trai, tôi cũng không phải là cháu trai duy nhất của ông ấy." Nói xong còn liếc mắt nhìn Lâm Y Bạch một cái, phi thường hâm mộ: "Cậu ở trong nhà nhất định rất hạnh phúc ha?"

Quả nhiên, Lâm Y Bạch càng thêm đau lòng: "Tôi chỉ là cùng họ đi ra ngoài một ngày, lúc trở về sẽ mang quà cho cậu, được không? Tần Tiểu Trú."

"Thật vậy chăng?" Tần Trú hỏi.

"Thật sự." Lâm Y Bạch trả lời khẳng định.

Tần Trú: "Vậy cậu sẽ mang đến cho tôi cái gì?"

Lâm Y Bạch tạm thời không thể nghĩ được, lại hỏi: "Cậu đã nghĩ đến là muốn gì chưa?"

Tần Trú cười khanh khách: "Kỳ thật tôi không nghĩ muốn lễ vật gì, cậu chính là lễ vật tốt nhất ông trời tặng cho tôi."

Lâm Y Bạch sửng sốt một chút, quả thực dở khóc dở cười: "Từ chỗ nào học được mấy thứ lung tung này vậy?"

Tần Trú chỉ chỉ TV, siêu nhỏ giọng nói: "Tôi nói cho cậu một bí mật nha, tôi trộm xem TV, ông nội cùng dì Hàn, còn có anh cả, anh hai, với cậu nữa, không có ai phát hiện ra cả, trên TV chính là nói như vậy."

Trời biết cậu vì muốn giữ Lâm Y Bạch lại mà thức đêm xem TV nhiều bao nhiêu, chỉ là bởi vì một câu "Em có thể học được ở trên TV" của anh cả, cậu liền không chịu ngủ, nhất định chờ đến sau khi dì Hàn kiểm tra phòng xong, lặng lẽ đến phòng khách, tới xem TV để học tập, cậu rất thông minh còn biết đem tiếng TV chỉnh đến nhỏ nhất.

Tần Trú nghĩ đến chính mình xem nhiều phân đoạn như vậy, nhất định có thể làm Bạch Bạch không rời xa mình!

Lâm Y Bạch quả thực dở khóc dở cười: "Không cần lại đi học những cái thứ lung tung đó, cậu bây giờ còn nhỏ, căn bản không hiểu nó có ý tứ gì đâu."

Tần Trú không phục: "Tôi biết nó có ý gì, ý của nó chính là Bạch Bạch là người quan trọng nhất đối với tôi." Phim truyền hình nam sinh cùng nữ sinh nói rất nhiều những lời này, mỗi lần người nữ sinh kia đều rất cảm động, sao tới chỗ Bạch Bạch liền không sử dụng được vậy?

Lòng Lâm Y Bạch đều mềm rồi, biết đứa nhỏ này khuyết thiếu cảm giác an toàn, xoa đầu Tần Trú: "Tần Tiểu Trú với tôi mà nói cũng rất quan trọng."

Tần Trú lập tức dẫm lên bậc thang đi: "Chúng ta đều là người quan trọng nhất của nhau."

Lâm Y Bạch cười: "Khoa trương rồi, Tần Tiểu Trú, chúng ta mới biết nhau được ba ngày."

Tần Trú nói có sách mách có chứng: "Nhưng chúng ta tương lai cả đời đều sẽ ở bên nhau."

Tần Trú mỗi lần nghe được hai chữ "cả đời" này, đều cảm thấy đặc biệt thần thánh. Bạch Bạch sẽ bên mình cả đời, việc này đã chú định Bạch Bạch không giống những người khác, là một người vẫn luôn làm bạn của mình, sẽ không rời mình đi, cũng sẽ không không thích mình.

Cho nên cậu nhất định không thể để cho Bạch Bạch đi rồi liền không trở lại.

*

Lâm Y Bạch hoàn hồn, lại lần nữa cường điệu trả lời, hắn nói cho ba mẹ cùng ông của mình: "Con phải ở lại chỗ này, bồi tiểu thiếu gia cùng nhau lớn lên."

Sau khi trò chuyện, ba người Lâm gia mới biết được Lâm Y Bạch ở chỗ này có được một người bạn rất tốt, chính là Tần gia tiểu thiếu gia, Tần gia tiểu thiếu gia vô cùng đáng thương, cha không thương mẹ không yêu, ông nội cũng không rảnh lo cho hắn, cho nên đối với Lâm Y Bạch, người bạn không dễ có được này rất quý trọng, mấy ngày nay vẫn luôn che chở cậu, đối với cậu rất tốt.

Lâm gia một nhà đều là người thành thật, nghe thấy Lâm Y Bạch nói như vậy, đối Tần Trú độ hảo cảm "tạch tạch tạch" dâng lên, nếu là Tần Trú người này thật sự tốt giống với Lâm Y Bạch nói, như vậy Lâm Y Bạch đi theo bên cạnh hắn, cũng không tồi.

Lâm Kiến thở dài: "Ngoan ngoãn, con nguyện ý ở lại nơi này, ta và ba mẹ con đều không có ý kiến, nhưng thời gian con phải ở chỗ này rất dài, ta cùng ba mẹ con đều phải về nhà, con một mình có thể chứ?"

Lâm Y Bạch do dự, hỏi: "Ông ơi, ông cùng ba mẹ không thể đến thăm con sao?"

Lâm Kiến nghĩ nghĩ, không có lừa tiểu hài tử, mà là nghiêm túc nói: "Chúng ta nhiều nhất, một tháng có thể tới xem con một lần, nói cách khác, trong lúc suốt một tháng chúng ta đều không thấy được, ngoan ngoãn, con có thể chứ?"

Lâu sau, Lâm Y Bạch gật gật đầu: "Con có thể." Cậu đã đáp ứng Tần Trú, không thể đổi ý.

Lâm Kiến sờ sờ Lâm Y Bạch đầu, trong mắt tràn đầy lưu luyến: "Cũng chỉ có một ngày thời gian, ngày mai con muốn đi nơi nào, đều mang con đi, muốn ăn cái gì cứ việc nói với ông."

Lâm Cú cũng nói: "Nơi này có rất nhiều chỗ vui, có công viên trò chơi, vườn bách thú, còn có công viên nước nữa, ngoan ngoãn, con muốn đi nơi nào?"

Lâm Y Bạch lắc lắc đầu: "Không cần, chúng ta ở khách sạn là tốt rồi, cả nhà chúng ta ở cùng nhau là tốt rồi."

Lâm Kiến đôi mắt đỏ lên, lại vội vàng quay đầu đi: "Ngoan ngoãn, không cần hiểu chuyện như vậy, nhà chúng ta hiện tại có tiền, hơn nữa chuyến hành trình này, Tần lão gia tử đều sẽ chi trả cho chúng ta."

Lâm Y Bạch không có lại cự tuyệt, cùng người nhà đi rất nhiều chỗ. Cậu biết, quê quán của mình nơi đó hẳn là không có mấy thứ này, cho nên liền dựa theo tâm tính của tiểu hài tử, lôi kéo ba mẹ với ông nội cùng nhau chơi.

Buổi tối sau khi Lâm Y Bạch ngủ, ba người lớn xoay quanh bên cạnh cậu.

Khương Vân đỏ đôi mắt: "Không nghĩ tới đứa nhỏ này còn bé như vậy, liền phải rời xa chúng ta."

Lâm Kiến cũng vẫn luôn nhìn Lâm Y Bạch: "Tần lão gia tử đã cùng ta thương lượng qua, sẽ cho ngoan ngoãn đi nhà trẻ tốt nhất, hết thảy tiêu dùng của ngoan ngoãn, Tần gia đều sẽ gánh vác."

Lâm Cú gật gật đầu: "Khá tốt." Bọn họ không có bản lĩnh, nhưng cũng muốn cho hài tử những thứ tốt.

Khương Vân: "Ngoan ngoãn hẳn là sẽ thực vui vẻ, nơi này có bạn tốt của nó nữa mà."

Lâm Cú: "Chính là..nơi này không có chúng ta."

Khương Vân: "Cũng không biết có nhớ chúng ta hay không?"

Lâm Cú: "Khẳng định sẽ, nó chưa từng rời xa chúng ta thời gian dài như vậy."

Lâm Kiến đánh gãy lời hai vợ chồng nói: "Ngoan ngoãn luôn luôn là đứa trẻ tự lập, bằng không cũng sẽ không bị lựa chọn, chúng ta đều nên yên tâm, tin tưởng nó."

Lâm Cú : "Được rồi, ngày mai đi ai cũng không được khóc."

Khương Vân gật gật đầu, lấy hơn nửa giấy vệ sinh: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cố gắng nhịn xuống."

Nhưng trên thực tế Khương Vân không hề kiềm nén, vì thế lúc Lâm Y Bạch tỉnh lại, cả nhà bọn họ đều không thấy, có lẽ là bởi vì sợ phải tạm biệt, bọn họ không có lựa chọn nói thẳng với Lâm Y Bạch lời từ biệt, mà chọn để lại một đoạn video ba người cùng nhau xuất hiện, Lâm Kiến dẫn đầu nói: "Ngoan ngoãn, con giỏi quá, trở thành Tần gia Tiểu quản gia, ông nội tự hào về con."

Khương Vân nói tiếp: "Ở chỗ này phải học tập thật tốt, chiếu cố tiểu thiếu gia, mẹ chờ con về nhà."

Lâm Cú: "Chờ lúc con trở về, muốn ăn cái gì ba đều sẽ cho con đi mua, ba sẽ vẫn luôn nhớ con."

"Ba mẹ và ông, vẫn luôn ở nhà chờ con."

Lâm Y Bạch xem xong nước mắt không tự giác chảy xuống dưới, hắn không còn biện pháp lừa gạt chính mình, hắn chính là có tình cảm đối với gia đình này, không phải do cảm xúc của đứa nhỏ quấy phá, là cảm xúc không thể vứt bỏ giữa người thân với nhau.

Thời điểm trở lại Tần gia Lâm Y Bạch vẫn là rầu rĩ không vui.

Vốn dĩ Tần Trú đang rất vui vẻ, nhìn đến Lâm Y Bạch không cao hứng, cũng thu hồi tươi cười, cẩn thận hỏi: "Bạch Bạch, cậu làm sao vậy?"

Lâm Y Bạch lắc lắc đầu: "Tôi không có việc gì, chỉ là ông và ba mẹ đều đi rồi."

Tần Trú trong lòng căng thẳng, nhỏ giọng hỏi: "Cậu đang nhớ bọn họ sao, Bạch Bạch?"

Lâm Y Bạch gật gật đầu, hắn không có phát hiện chính mình thế nhưng sẽ nhớ bọn họ như vậy.

Ở Tần gia ba ngày là bởi vì biết bọn họ vẫn luôn ở đó, cho nên không có cảm giác gì khác, nhưng hiện tại biết bọn họ đều đi rồi, Lâm Y Bạch mới biết được bọn họ đối với chính mình mà nói quan trọng cỡ nào.

Tần Trú trong lòng càng khó chịu: "Vậy cậu muốn đi tìm bọn họ sao?"

Hắn nhớ rõ mấy ngày hôm trước, chỉ cần có người muốn về nhà, dì Hàn liền sẽ đem người tiễn đi. Mà hiện tại Bạch Bạch cũng nhớ nhà, hắn cũng sẽ đi sao?

Lâm Y Bạch lắc lắc đầu: "Sẽ không."

Tần Trú trong lòng khó chịu tức thì biến mất không thấy: "Bạch Bạch, cậu không cần thương tâm, tôi sẽ vẫn luôn ở bên cạnh cậu."

Vì những lời này, Tần Trú đem những món đồ chơi, đồ ăn vặt mà cậu có đều đem ra, bao gồm búp bê Tây Dương đã giấu đều tìm ra cho Lâm Y Bạch: "Bạch Bạch, như vậy cậu liền sẽ vui vẻ sao?"

Lâm Y Bạch điều chỉnh tốt cảm xúc của mình, đem đống đòi vật suýt nữa che đi nhóc con này đẩy ra, tươi cười nói: "Những thứ này cậu không cần cho tôi."

Tần Trú kiên trì: "Bạch Bạch là vì bồi tôi mới cùng người trong nhà xa nhau."

Lâm Y Bạch: "Không, là tôi tự nguyện, tôi nguyện ý cùng Tần Tiểu Trú ở bên nhau, cùng nhau chơi, cùng nhau rời giường, cùng nhau ăn cơm, về sau còn cùng nhau đi học."

Tần Trú vội vàng nói: "Bạch Bạch, cậu quên một việc rồi, cậu còn muốn ngủ cùng tôi!"

Lâm Y Bạch sửng sốt, hắn muốn sao? Hình như là đáp ứng Tần Trú rồi.

Tần Trú thấy Lâm Y Bạch do dự, lập tức nói: "Bạch Bạch không thể đổi ý."

Lâm Y Bạch gật đầu: "Tôi không có muốn đổi ý."

Tần Trú cao hứng nhảy dựng lên: "Vậy là tốt rồi, chúng ta đã bàn xong rồi, tối hôm nay Bạch Bạch sẽ cùng ngủ với tôi." Nói xong, Tần Trú trực tiếp đem đồ chơi, đồ ăn vặt cùng búp bê Tây Dương đẩy sang bên cạnh, mấy thứ này đều không phải đồ cậu yêu nhất!

Nhưng dì Hàn không thông qua cái đề nghị này, kiên định mà yêu cầu hai người tách ra ngủ.

Lâm Y Bạch chỉ có thể bất đắc dĩ mà nhìn về phía Tần Trú.

Tần Trú cũng không hết hy vọng: "Hôm nay buổi tối tôi đi tìm cậu, nhất định sẽ đi tìm cậu."

Lâm Y Bạch cảm thấy không có khả năng, lần trước nói tìm xong cũng không có tới, lần này phỏng chừng cũng tỉnh không nổi. Nhưng ngoài dự đoán chính là, Lâm Y Bạch buổi sáng ngày hôm sau tỉnh lại, phát hiện Tần Trú thế nhưng thật sự ở trong phòng cậu, nằm ở trên cái gối bên cạnh, lôi kéo chăn của hắn, đang "hô hô"ngủ.

Lâm Y Bạch nhìn thoáng qua, vội vàng kêu Tần Trú: "Sao cậu lại ở đây?"

Tần Trú tỉnh lại, lập tức "hắc hắc" cười: "Tôi đã nói muốn tới tìm Bạch Bạch, thế nào? Lần này tôi nói được thì làm được đi, lần trước thật sự chỉ là không cẩn thận một chút, tôi thích Bạch Bạch như vậy làm sao có thể quên?"

Lâm Y Bạch không hiểu được việc này cùng có thích hay không thì quan hệ gì?

"Có thể hay không bị dì Hàn phát hiện?" Lâm Y Bạch hỏi.

Tần Trú vỗ ngực cùng Lâm Y Bạch bảo đảm: "Không sợ, tôi sẽ cùng dì Hàn giải thích, có chuyện gì kêu dì Hàn tới tìm tôi."

Vừa dứt lời, cửa bị đẩy ra, dì Hàn đi vào tới: "Các con vừa rồi nói gì đó, cho ta nghe cùng với."_____________________________________________________👩🏻‍💻: Sắp có đoạn tui thích nhất truyện 😋 nhma không biết tui đã từng nói chưa, bộ này tui đọc tới chap 5? cái tui drop á =))))) tại khúc đó cua nhau, vờn qua vờn lại, tui thì hem thích. Nên có thể tui cũng chỉ edit tới đó thui á, bạn nào vẫn muốn đọc tiếp thì đợi tui edit tới đó r cmt nói với tui nhaaaa 🎀

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.