Xuyên Thành Quản Gia Bên Cạnh Tổng Tài Bá Đạo

Chương 1: Vừa tỉnh dậy đã trở thành con nít, ai có thể tiếp thu được?



"Con ngoan, là ông không có bản lĩnh, để cho con phải thua ở vạch xuất phát, chốc nữa, phỏng chừng thiếu gia sẽ nhận con."

Lâm Y Bạch nghe vậy nhưng không mở được mắt, đầu óc còn chưa hoàn hồn, chỉ nghe một giọng nói của người đã lớn tuổi lẩm nhẩm, không biết nói gì đó, cậu ý thức được có gì đó không thích hợp, nhưng làm thế nào cũng chưa tỉnh lại được.

Lâm Kiến thở dài, ôm cháu trai ra cửa, rồi sau đó nhìn Lâm Y Bạch ngoan ngoãn bị người thay quần áo, lại hơi mang ý xin lỗi nhìn về người lần này phụ trách tiếp đãi bọn họ: "Làm phiền ngài quá."

Người phụ trách xua tay: "Không đáng ngại, chính là đứa trẻ này mắt còn chưa mở được, còn quá đáng yêu." Nói xong lại bổ sung một câu: "Tâm thái* thật ra không tệ."

▪️TÂM THÁI: tính cách, thái độ

Nếu là ở quê, có người khen đứa nhỏ, Lâm Kiến đều vui tươi hớn hở đồng ý, nhưng đây không phải lần đầu tiên ông tới đế đô, bởi vì nghe lời nói chưa biết được thật giả nên bị cười nhạo không ít. Cho nên lần này, Lâm Kiến không biết người phụ trách lần này có thật sự là đang khen Lâm Y Bạch hay không, chỉ có thể xấu hổ cười cười.

Rồi sau đó giải thích: "Chúng tôi tối hôm qua vội vàng trở về, ngài cũng biết, chỗ chúng tôi hẻo lánh, mỗi ngày cũng chỉ có một chuyến bay, thật vất vả mới đuổi kịp, đứa nhỏ đi theo chúng tôi ngủ cũng không được tốt."

Người phụ trách như cười nói: "Không có việc gì, cho đứa nhỏ nghỉ ngơi đi, coi như mở rộng tầm mắt, cũng tốt."

Lâm Kiến: "Chúng tôi vốn dĩ cũng tính toán như vậy."

Trong suốt quá trình ngồi trên xe, Lâm Y Bạch ngủ vẫn không tỉnh.

Lâm Kiến cùng con trai và con dâu ngồi cùng một chiếc xe, người phụ trách ngồi một chiếc xe khác.

Lâm Cú nhìn trang trí xa hoa bên trong xe, rồi sau đó thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâm Kiến: "Ba, nếu không thì thôi đi, người xem nó ngoan ngoãn như vậy.."

Lâm Kiến lắc đầu: "Vẫn là thử xem đi, ngoan ngoãn nếu như được chọn, sẽ có tài nguyên giáo dục tốt nhất, cha biết các con đều không nỡ xa nó, nhưng tương lai của đứa trẻ mới là quan trọng nhất."

Ông hiền từ nhìn dáng vẻ ngủ say của Lâm Y Bạch: "Ở nơi của chúng ta đứa trẻ lớn lên sẽ là cái dạng gì, con không phải chưa thấy qua, con nghĩ sẽ vẫn ngoan ngoãn như vậy sao?"

Lâm Cú nhớ tới tài nguyên giáo dục lạc hậu ở chỗ bọn họ, chỉ có thể gật đầu, đồng ý.

Khương Văn nhìn chồng lo lắng, an ủi mà giữ chặt tay hắn, ánh mắt cũng nhìn về phía Lâm Y Bạch: "Con lớn lên ngoan ngoãn đã là phúc phận rồi, rời khỏi địa phương nghèo kia được, em cũng thấy đủ."

Lâm Y Bạch ý thức mơ hồ, nghe được những lời này liền cảm thấy không thích hợp.

Là quá không thích hợp!

Cậu cố gắng mở mắt ra, dùng tay xoa xoa đôi mắt.

Lâm Y Bạch dừng lại, tay của cậu, thế nào lại nhỏ như vậy!

Giật giật, Lâm Y Bạch xác định đây đúng là tay cậu, vừa trắng trẻo mập mạp, lại mềm mại, vừa nhìn liền biết đây là tay của một đứa trẻ!

Lâm Y Bạch da đầu tê dại, cậu đây là làm sao vậy?

Nhớ tới nơi này còn có những người khác, Lâm Y Bạch đột nhiên quay đầu, liền thấy một ông lão hiền từ nhìn cậu, tay vừa xoa trán cậu vừa nói: "Ngoan, tỉnh rồi không cần quá khẩn trương, không được chọn liền theo ông về nhà, được không?"

Lâm Y Bạch trong lòng hốt hoảng, nhưng đối với ánh mắt tràn đầy nhu hoà, trong lòng lập tức bình tĩnh, liền ngây ngốc gật đầu.

Lâm Kiến ý cười càng sâu, khom lưng để dễ dàng nói chuyện cùng Lâm Y Bạch hơn: "Ông nội ngày hôm qua nói với con cái gì còn nhớ rõ không?"

Lâm Y Bạch ngưng một lát, xem người trước mặt tự xưng là ông nội, chần chờ gật đầu.

Cơ hồ là trong tìm thức, cậu biết ông lão trước mặt này có cùng huyết thống với cậu, đối với cậu rất tín nhiệm.

Lâm Kiến xoa đầu Lâm Y Bạch: "Không nhớ rõ cũng không sao, ông nói lại lần nữa cho con, con lần này nhớ cẩn thận nghe."

Ông đầu tiên nói cho Lâm Y Bạch biết cách giới thiệu, sau đó lại dặn nói: "Vào đó rồi nhất định phải lễ phép, ngoan một chút, đừng khóc, cùng các bạn nhỏ khác ở chung cho tốt, qua mấy ngày nữa ông cùng ba mẹ sẽ đến đón con."



Lâm Cú ngồi phía sau đột nhiên nhớ tới, vỗ cái túi của Lâm Y Bạch: "Ba cho con một ít đồ ăn ngon, nếu có vị nào thiếu gia thích, liền đưa cho hắn, ba sau này mua cho con nhiều đồ ăn ngon hơn, nhớ không?"

Lâm Kiến không đồng ý trắc lưỡi, đem đồ ăn vặt trong túi lấy ra: "Tiểu thiếu gia người ta có cái gì mà chưa ăn qua, khẳng định sẽ không bị mua chuộc bởi cái này, ngoan, cháu muốn ăn hiện tại liền ăn đi."

Lâm Y Bạch chỉ có thể gật gật đầu, hiện tại cậu vẫn còn đang hốt hoảng.

Ai có thể tiếp thu được việc bản thân ngủ một giấc liền biến thành con nít, trước mắt còn bị đưa đến cái chỗ kì quái nào nữa cũng không biết.

Cậu chỉ có thể không nói lời nào, lẳng lặng nghe, xem có tin tức hữu dụng gì không.

Lâm Kiến biết đứa nhỏ nhà mình có chút ngốc, sợ nói nhiều Lâm Y Bạch không nhớ được, thở dài, đột nhiên ôm lấy Lâm Y Bạch: "Ngoan, con ngủ tiếp một giấc đi."

Lâm Y Bạch lắc đầu, đã như vậy rồi, cậu sao có thể ngủ được nữa.

Lâm Kiến: "Vậy con cùng ba mẹ nói chuyện cho tốt đi, rốt cuộc.."

Lâm Y Bạch nghiêng đầu, nhìn đến hai người ở phía sau, trong tìm thức liền biết hai người này chính là ba và mẹ của mình.

Lâm Y Bạch còn chưa kịp phản ứng, tay đã vươn ra, hẳn là trong tìm thức của thân thể này.

Khương Vân nhìn đứa nhỏ nhà mình ngoan ngoãn muốn ôm một cái, lập tức duỗi tay, nhưng nhìn tới quần áo sạch sẽ trên người Lâm Y Bạch, không có một nếp nhăn, chỉ có thể thu hồi tay: "Con ngoan, giờ không được, hôm khác mẹ lại ôm con, được không?"

"Được." Lâm Y Bạch trả lời, rồi sau đó lại thử kêu vài tiếng: "Ba, mẹ."

Lâm Y Bạch xác định, giọng nói cũng là một đứa trẻ, "cháu ngoan", cùng "những đứa trẻ khác ở chung", dường như..

Lại nhìn dáng người nhỏ ngắn của mình, Lâm Y Bạch suy đoán, thân thể này của mình không quá năm tuổi.

Xe đang chạy nhanh, đến một khu biệt thự liền dừng lại.

Lâm Y Bạch bị Lâm Kiến ôm xuống xe, kéo tay đi sau người phụ trách hướng tới biệt thự.

Mà Lâm Cú cùng Khương Vân, bị ngăn lại bên ngoài.

Lâm Y Bạch xoay người, nhìn Lâm Cú cùng Khương Vân không buông.

Khương Vân ngồi xổm xuống: "Cố lên, mẹ ở bên ngoài chờ con."

Lâm Cú cũng nói: "Con ngoan không sợ, ba cũng ở đây."

Lâm Y Bạch: "Dạ, ba mẹ, con đi đây."

Lâm Y Bạch bị Lâm Kiến lôi kéo, quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Cú cùng Khương Vân, hai người vừa cười vừa vẫy tay, đôi mắt lại có chút đỏ.

Vào biệt thự, Lâm Y Bạch mới lấy lại tinh thần, cậu chân ngắn nên đi chậm, Lâm Kiến cũng đi chậm rãi lại theo cậu.

Lâm Y Bạch lúc này mới có cơ hội đánh giá chung quanh, chỉ thấy phía đối diện có 7, 8 người, đều là người già và trung niên, bên người dẫn theo một đứa nhỏ, ăn mặc giống với cậu và Lâm Kiến.

Lâm Y Bạch quan sát đến cách ăn mặc của Lâm Kiến, lại sờ sờ chính mình, xúc cảm rất tốt, hẳn là đồ cao cấp, nhưng cậu lại có chút khó chịu.

Cho đến khi nghe thấy có người cùng Lâm Kiến chào hỏi: "Lâm quản gia, ông cũng tới."

Lâm Y Bạch thế mới biết mình đang ở nơi nào, người đó mặc áo bành tô màu đen, sơ mi trắng, đeo bao tay trắng, rõ ràng là dáng vẻ của một vị quản gia.

Ngay cả chính cậu cũng mặc một bộ quần áo quản gia thu nhỏ.

Lâm Y Bạch có loại cảm giác không chân thật, đây là cosplay?



Nhưng rất nhanh, Lâm Y Bạch liền không có thời gian hoài nghi nhân sinh, cậu bị hai người đang nói chuyện hấp dẫn.

Cùng Lâm Kiến chào hỏi, người nọ nói: "Ta họ Lý, chúng tôi cũng là vận khí tốt, vừa lúc đuổi kịp. Bất quá cháu trai nhà tôi hy vọng cũng không lớn, tổng cộng chỉ có ba vị thiếu gia, hôm nay có tới bảy vị quản gia, trong đó có Trương quản gia, Vương quản gia của đế đô, còn có Cố quản gia ở tỉnh cách vách, đều là người thường xuyên phục vụ lão gia, giống như chúng ta từ nơi hẻo lánh tới, lão gia một năm cũng không đi được bao nhiêu, hy vọng không lớn, đặc biệt là ông, địa phương nhỏ ở bên ngoài, ta nhớ lão gia chỉ vừa đi qua có một lần.

Lâm Kiến cười gượng: "Chỉ là mang đứa nhỏ tới để biết thêm thôi."

Lý quản gia thay đổi sắc mặt: "Đúng vậy, nếu không phải hưởng ké hào quang của lão gia, nơi xa hoa như đế đô, cái loại nghèo kiết hủ lậu như các ngươi cả đời cũng chẳng tới được."

Lý quản gia vốn định chọc giận Lâm Kiến, làm cho ông ta lùi bước, nhưng Lâm Kiến cũng không tức giận, còn trả lời: "Ông nói rất đúng, chúng tôi biết như thế, nên rất cảm kích lão gia."

Nhìn Lý quản gia tức giận tránh ra, Lâm Kiến có chút thong thả ngồi xổm xuống, nhìn Lâm Y Bạch, lẩm bẩm: "Hiện tại cũng không biết dẫn con đến có phải quyết định đúng hay không, nhưng đến cũng đến rồi, đương nhiên không có đạo lý từ bỏ, không đồng ý chúng ta liền về."

Nhìn mấy đứa trẻ ở đây đều có ánh mắt cao ngạo, Lâm Kiến không thể không nhỏ giọng dặn dò: "Nếu có người khi dễ con, liền đáp trả, không cần chịu ủy khuất, biết không? Thật sự không được liền đi cáo trạng, dù sao cũng không được để bị người khác khi dễ, đã nhớ chưa?"

Lâm Y Bạch cũng nhỏ giọng nói: "Con nhớ rồi."

Nếu như đến hiện tại, cậu vẫn không đoán được, thì thật uổng công cậu thức đêm xem những cuốn tiểu thuyết đó.

Cậu hẳn là xuyên đến một quyển tiểu thuyết vừa mới xem, Lâm Y Bạch nhớ rõ bên trong có một người quản gia ở cạnh tổng tài, trùng tên trùng họ với cậu, gọi là Lâm Y Bạch.

Mà trong đó giới thiệu, vị này từ nhỏ đã đi theo bên cạnh tổng tài, rất được bá đạo tổng tài tín nhiệm.

Lâm Y Bạch đoán được tình huống, trong lòng nhẹ nhàng thở ra, ít nhất hiện tại không phải cái gì cũng không biết, kế tiếp đi bước nào thì tính bước đó vậy.

Có lẽ là chức vị Tiểu quản gia bên cạnh tổng tài quá hấp dẫn, chỉ chốc lát sau, lại có một quản gia mang dáng vẻ muốn trò chuyện, lại đây tìm hiểu tin tức.

Không khó để nhận ra, người tới lần này lực chú ý đều ở trên người Lâm Y Bạch: "Đây là cháu trai của ông đi, lớn lên thật xinh đẹp."

Lâm Kiến như cũ cười gật đầu, cháu trai của ông từ bé đến lúc lớn đã phấn điêu ngọc trác, ai nhìn cũng thích.

Nếu đây là người quen, Lâm Kiến khẳng định rất đắc ý.

Nhưng người trước mặt không biết đến có ý đồ gì, Lâm Kiến cũng không muốn trả lời lại.

Người nọ lại khích lệ Lâm Y Bạch vài câu, liền chuyển sang chuyện khác, sờ đầu của đứa nhỏ bên cạnh: "Đây là cháu trai của tôi, đi học ở nhà trẻ cao cấp của thủ đô, cháu ông học ở đâu?"

Lâm Kiến có chút xấu hổ cười cười: "Cháu trai ta còn không có đi học."

Lý quản gia vừa nãy nóng giận rời đi, hiện tại lại tới, dùng ngữ khí khoa trương nói: "Không thể nào, thật đúng là người ở địa phương nhỏ tới đây, ta nghe nói lần này còn có thi viết, nếu không đi học, hẳn là bút cũng không biết cầm, đến lúc đó nộp giấy trắng. Không biết còn tới đây làm gì, không sợ mất mặt sao?"

Lâm Kiến nghe thấy lời này, lập tức khẩn trương đi tới, ông chỉ nghe nói lão gia vì cháu trai tuyển chọn Tiểu quản gia, nhưng bởi vì cùng bên này không có liên hệ nên thật đúng là không biết sẽ khảo sát nội dung gì.

Nghe Lý quản gia nói còn muốn thi viết, Lâm Kiến liền không ôm hy vọng gì.

Chờ hai vị quản gia đắc ý đi rồi, Lâm quản gia không thể không vuốt đầu Lâm Y Bạch dặn dò: "Ngoan, không biết thì không biết thôi, chúng ta không mất mặt, bọn họ ăn ngon nhiều rồi, con đến lúc đó, có thể ăn bao nhiêu liền ăn bấy nhiêu, đồ ăn ngon đó, chúng ta trở về thì không ăn được nữa."

Lâm Kiến phảng phất đã chắc chắn Lâm Y Bạch sẽ không được chọn.

Nhưng Lâm Y Bạch biết được cốt truyện, cậu biết cuối cùng vẫn là bị chọn.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.