Tuyết rơi liên tục mấy ngày liền, quả nhiên giống như Hạ Thương Dã dự đoán, toàn bộ thành thị khắp nơi đều bị phủ một lớp tuyết rất dày, Nguyễn Miêu cũng được như ý nguyện đắp một người tuyết khổng lồ trong hoa viên.
Đương nhiên kiệt tác này không phải do một mình cậu tạo, tuy Hạ Thương Lục oán giận nhưng vẫn nghe lời làm cu li giúp cậu xúc tuyết, Hạ Thương Chi thì hỗ trợ phối quần áo cho người tuyết, riêng ông chủ Hạ Thương Dã chỉ nhàn nhã ngồi trên hành lang trông coi ba người, còn rộng lượng cống hiến một cái khăn quàng cổ.
Bốn người cuối cùng cũng có chút dịu dàng thân thiết giống như anh chị em nhà người khác.
*
Theo từng ngày trôi qua kì thi cuối kỳ đã đến, còn 20 ngày nữa là Tết Âm Lịch, trong lòng Nguyễn Miêu vô cùng nôn nóng ngóng trông được ăn tết, bởi vì trước kia chỉ khi đến tết cậu mới có thể vứt bỏ mọi phiền não đi theo bố mẹ anh trai về nhà thoải mái vui chơi một ngày, cho nên trong lòng cậu năm mới chính là danh từ tốt đẹp nhất.
Thứ bảy theo thường lệ cậu kết thúc lớp học thêm, khi mới vừa ló đầu ra khỏi trung tâm đột nhiên nhìn thấy Giản Phồn Úc đứng ở bên ngoài, hắn mặc một thân màu đen yên tĩnh đứng trên nền đất băng tuyết, ngẩng đầu hình như đang nhìn cái gì đó.
Trời thì lạnh ngắt cậu ta lại mặc đồ mỏng dính thế kia bộ không thấy lạnh à.
Tưởng hắn chỉ vô tình có việc ở đây nên Nguyễn Miêu thân thiện đi qua chào hỏi: “Bạn Giản, sao cậu lại ở đây vậy?”
Nghe được giọng nói của cậu Giản Phồn Úc chậm rãi xoay người lại, vạt áo mang theo một trận gió nhẹ phất lên, khuôn mặt của hắn ở giữa nền tuyết trắng đẹp tựa như được họa sĩ dùng mực vẽ ra, cho dù hắn chưa nói câu nào cũng đủ khiến người ta nhìn không muốn dời mắt.
Nguyễn Miêu cũng là người bình thường, cũng sẽ thích thưởng thức cái đẹp, Giản Phồn Úc sáng chói không khác gì vì tinh tú trên trời, cậu ngẩn ngơ ngắm nhìn nhan sắc ấy thì có gì mà mất mặt đâu.
Vì thế Nguyễn Miêu đứng ngắm Giản Phồn Úc như một đứa ngốc, vẻ mặt của Giản Phồn Úc vẫn như thường, vài bước đi đến bên cạnh Nguyễn Miêu thở dài một hơi thật sâu.
“Tôi còn tưởng rằng phải đợi thêm một lúc nữa." Hắn như đang giận dỗi nói.
Nguyễn Miêu không tin nổi nhìn hắn: “Chẳng lẽ cậu cố ý đứng đợi tôi sao!?”
“Ừm.” Giản Phồn Úc gật đầu, giữa mày treo chút phiền muộn người khác không thể hiểu: “Không được sao?”
Nguyễn Miêu khiếp sợ, không biết bản thân nên gật đầu hay lắc đầu mới tốt, dạo này quan hệ giữa cậu và Giản Phồn Úc đã hoà thuận kha khá nhưng vẫn kém xa Phương Tri, cho nên cậu nghĩ không ra rốt cuộc có chuyện quan trọng gì mà đối phương lại cố ý đứng đợi mình, đặc biệt còn chờ dưới trời lạnh như vậy, âm tới tận 4° 5° đến nước cũng phải đóng băng.
“Được thì có được, nhưng mà…… Cậu không lạnh sao?” Nguyễn Miêu nhìn đôi tay Giản Phồn Úc lộ ra bên ngoài hỏi, cậu nhớ tới thời điểm đôi tay thon dài linh hoạt kia đánh dương cầm xinh đẹp tựa như bạch ngọc, hiện tại lại bị chủ nhân không màng quan tâm phơi lồ lộ trong gió lạnh, đầu ngón tay xanh tím tái.
“Tìm tôi có chuyện gì sao?” Nguyễn Miêu đoán không ra suy nghĩ của hắn, đơn thuần hỏi: “Trời lạnh như vậy mà cậu còn đột ngột đến đây tìm nữa, sao không gửi tin nhắn?”
Giản Phồn Úc lẳng lặng nhìn cậu, con ngươi đen nhánh khó dò, mất một lúc lâu sau hắn mới mở miệng trả lời: “Tôi không có WeChat của cậu."
Nói tới đây, Nguyễn Miêu cũng đột nhiên mới ra hình như cả hai quả thật chưa trao đổi phương thức liên lạc, quen biết lâu như vậy ngay cả số điện thoại của Giản Phồn Úc cậu cũng không biết.
Dù sao sau này mình cũng không đi theo cốt truyện, hơn nữa sau khi Giản Phồn Úc sống lại chắc cũng không không ưa mình đâu, trao đổi liên lạc rồi nhắn cho nhau như bạn bè bình thường cũng lợi.
Điểm mấu chốt nhất là, Nguyễn Miêu ao ước đạt được thành tích top 1 toàn trường như Giản Phồn Úc, cậu cảm thấy nếu chơi với hắn biết đâu có thể học được một vài mẹo nhỏ, nghe đồn mỗi lần Giản Phồn Úc áp đề đều chuẩn xác vô cùng, cậu đã sớm cân nhắc làm sao để mở miệng xin Giản Phồn Úc.
“Vậy giờ chúng ta thêm bạn được không?” Nguyễn Miêu tươi cười móc điện thoại ra: “Nói không chừng sau này còn phải liên lạc thường xuyên đó?"
Giản Phồn Úc không có ý kiến, nghe lời móc điện thoại trong túi ra đưa cho Nguyễn Miêu cầm, Nguyễn Miêu nhận điện thoại bật camera quét mã QR, sau đó trả điện thoại lại cho hắn: “Đúng rồi, cậu còn chưa nói cậu tìm tôi có chuyện gì?”
Giản Phồn Úc cầm điện thoại tùy tay nhét vào trong túi, bình tĩnh nói: “Cũng chẳng có gì, chỉ là đang đi dạo trùng hợp muốn tới rủ cậu đi chung thôi.”
“???”
Nguyễn Miêu không hiểu ra sao, với thời tiết lạnh giá thế này ai mà không muốn ngồi trong quán ăn bật máy sưởi nóng hầm hập sưởi ấm đâu, còn cái cậu này lại đi dạo cái gì vậy? Cậu vốn định quả quyết từ chối nhưng khi giương mắt lên thấy Giản Phồn Úc nhìn mình chằm chằm, cậu theo bản năng gật đầu.
“Vậy được rồi."
Giản Phồn Úc vừa lòng.
Vì thế, hai người sóng vai bước trên nền tuyết trắng dọc theo đường phố đi dạo, nhưng chẳng ai mở miệng nói chuyện.
Nguyễn Miêu bắt đầu nghi hoặc, có phải vừa rồi đầu óc mình bị lủng lỗ rồi không? Mới thấy Giản Phồn Úc lộ vẻ tủi thân cô đơn đại não đã trống rỗng rồi, còn lơ mơ ngu ngốc đi đồng ý nữa cơ.
Giản Phồn Úc có đẹp đến mấy cũng chỉ là một thằng con trai thôi mà, chẳng lẽ mình lại nông cạn như thế sao?
Suốt quãng đường Nguyễn Miên vẫn luôn suy nghĩ lung tung, vừa lúc một trận gió lạnh thổi tới cuốn theo tuyết đọng trên cây khiến người ta lạnh thấu xương, Nguyễn Miêu giơ tay quấn chặt khăn quàng cổ, cơ thể nhịn không được run lập cập, mắt không cẩn thận thấy được đôi tay bị đông lạnh tím tái của Giản Phồn Úc.
“Bộ cậu không cần tay nữa hả?” Nguyễn Miêu nhìn mà lạnh giùm hắn: “Sao lúc ra khỏi nhà không che chắn thân kĩ một tí?”
Giản Phồn Úc theo tầm mắt cậu cũng chú ý tới đôi tay mình, hắn mở các ngón tay thon dài ra nhìn trong chốc lát, sau đó mới từ tốn trả lời: “Mặc bao nhiêu cũng thấy lạnh hết, không có gì khác nhau.”
Nguyễn Miêu không dám gật bừa: “Vậy chắc chắn là do cậu mặc không đủ dày! Cậu nhìn tôi mà xem, mặc dù luôn bị mọi người cười nhạo mặc như con gấu nhưng tôi không quan tâm, chỉ cần thấy ấm áp thoải mái là được, bọn họ thích nghĩ như thế nào thì cứ để họ nghĩ như thế đó, tôi không muốn chịu lạnh đâu. Cậu cũng đừng có giống ông anh lì lợm Hạ Thương Lục kia của tôi vì cái đẹp mà mặc ít quần áo đó nhé.”
Giản Phồn Úc im lặng vừa đi vừa nghe cậu nhắc mãi, mí mắt rũ xuống không biết suy nghĩ cái gì. Nguyễn Miêu bốc phốt Hạ Thương Lục một hồi mới nhớ ra chuyện chính, sau đó cậu do dự lột găng tay của mình đưa tới trước mặt Giản Phồn Úc: “Cho cậu."
Giản Phồn Úc khó hiểu dừng bước.
Nguyễn Miêu thở dài bất đắc dĩ nói: “Không phải tôi thánh mẫu, nhưng mà bình thường không phải đôi tay rất quan trọng với người chơi dương cầm như các cậu hả? Hồi đó trên TV có nói, không thể để đôi tay của nghệ sĩ dương cầm bị thương, sẽ ảnh hưởng tới khả năng phát huy của bọn họ. Cậu đàn dương cầm hay như vậy nói không chừng tương lai sẽ trở thành một nghệ sĩ dương cầm xuất sắc lắm đó, cho nên là nhất định phải yêu quý đôi tay ngọc ngà này đó nha.”
Giản Phồn Úc giương mắt nhìn chăm chú Nguyễn Miêu, thật lâu không nói một câu.
Nguyễn Miêu bị hắn nhìn đến mức da đầu tê dại, không hiểu sao vẻ mặt lúc này của Giản Phồn Úc lại khiến cậu nhớ tới khung cảnh khủng khiếp trong phòng nhạc hồi trước, chẳng lẽ lúc nãy mình lỡ mồm nói gì đó kích thích đến cậu ta sao?
“Sao, sao thế?” Nguyễn Miêu căng da đầu đặt câu hỏi: “Tôi nói sai gì rồi hả?"
Giản Phồn Úc cúi đầu nhìn đôi găng tay trong tay Nguyễn Miêu, lông xù cỡ lớn trông thôi đã thấy rất ấm áp, hắn khẽ cười khẩy tự giễu nhẹ giọng nói: “Cậu nói không sai, nhưng tôi mãi mãi cũng sẽ không thể trở thành một nghệ sĩ dương cầm xuất sắc.”
“Tại sao?” Nguyễn Miêu khó hiểu: “Tôi thấy cậu đàn rất hay mà!”
Giản Phồn Úc trầm tư không nói, chậm rãi lắc đầu: “Cậu không hiểu đâu.”
Không hiểu cái gì?
Nguyễn Miêu ngơ ngác nhìn Giản Phồn Úc, bỗng nhiên cậu nhớ tới, hình như lúc tiểu thuyết kết thúc không có đề cập đến chuyện Giản Phồn Úc tiếp tục đánh đàn thì phải, khi đó mình chỉ lo tập trung hóng cốt truyện chứ không hề để ý chi tiết này lắm, giờ ngẫm lại mới thấy rốt cuộc Giản Phồn Úc bắt đầu bỏ chơi đàn từ khi nào nhỉ?
“Nhưng, nhưng……” Nguyễn Miêu lại nghĩ tới bộ dạng lần đó ở trong phòng nhạc hắn hung tợn lấy tay điên cuồng đập các phím đàn, nhất thời cậu có chút nghẹn lời.
Nguyễn Miêu cúi đầu hoảng hốt nắm chặt đôi găng tay của mình, cậu rất muốn cổ vũ Giản Phồn Úc hai câu nhưng cậu chỉ là đứa ngu dốt không hiểu âm nhạc, giống như Giản Phồn Úc đã nói cái gì cậu cũng không hiểu chứ đừng nói là đi an ủi người khác, nói không chừng chỉ biết dậu đổ bìm leo.
Nhưng cậu vẫn nhớ rất rõ cái lần gặp nhau ngẫu nhiên ở phòng nhạc, tiếng đàn Giản Phồn Úc đàn thật sự hay cực kì.
Giản Phồn Úc trầm tư chốc lát, đột nhiên vươn tay tới cười khẽ nói: “Không phải cậu cằn nhằn tôi phải đeo găng tay vào sao? Không muốn cho nữa?”
Nguyễn Miêu thoát khỏi dòng suy nghĩ, cậu vội gật đầu nói: “Cho mà. Có điều phong cách và kích cỡ găng tay của tôi có hơi không thích hợp với cậu, cậu đừng chê nha.”
Dứt lời, cậu cầm đôi tay lạnh lẽo của Giản Phồn Úc lại đây, không biết chúng đã bị đông lạnh bao lâu, vừa lạnh cóng vừa cứng như băng vậy, Nguyễn Miêu cẩn thận tròng găng tay vào tay hắn, một chút khe hở cũng không chừa, ý muốn khiến cho hắn nhanh chóng ấm lên.
Cậu cúi đầu nghiêm túc đeo găng tay cho Giản Phồn Úc, mà Giản Phồn Úc cũng rất nghiêm túc nhìn cậu, mắt không hề chớp lấy một cái.
“Cậu đừng có nhìn nó trông sến súa quê mùa mà chê nhé, nó ấm lắm đó.” Nguyễn Miêu nhỏ giọng giải thích: “Ngày đó tôi tùy tiện bước vào một tiệm ven đường xem thử, nó là món tiện lợi nhất trong ấy, mặc dù trông hình dạng là dành cho nữ sinh đeo nhưng khi vừa chạm mắt nhau tôi liền rút tiền quyết định rước ẻm về ngay, không ngờ lại ấm đến vậy.”
Nguyễn Miêu cười đến mặt mũi nhăn nheo: “Đúng chứ? Mắt thẩm mỹ của cậu tốt hơn Hạ Thương Lục nhiều, anh ta chê tôi suốt ba ngày, nói tôi trông như con thỏ thì thôi đi, đến mua cái găng tay cũng giống con thỏ.”
Nhìn cậu đeo găng tay cho mình xong, Giản Phồn Úc chậm rãi thu tay về, miệng vô cùng tán đồng nói: “Cậu ta nói đúng đó.”
Mắt Nguyễn Miêu trợn trắng: “Tôi đây theo đuổi cuộc sống bình dị, hiện tại giới trẻ rất thịnh hành lối sống này!”
Giản Phồn Úc không tỏ ý kiến, hắn nhìn đôi găng tay bông xù không phù hợp với khí chất của mình, từ bên trong cảm nhận được hơi ấm đang bao trùm lấy đôi bàn tay, dường như chút ấm áp này đã sưởi ấm toàn bộ cơ thể hắn.
Tính luôn cả kiếp trước và kiếp này, đã rất nhiều năm rồi hắn chưa từng cảm nhận nhiệt độ.
Trong mắt Giản Phồn Úc lẫn theo chút ý cười, hắn nhớ rõ cái ôm Nguyễn Miêu cho mượn đêm đó vô cùng ấm áp, cho nên ban ngày ban mặt mới chịu đựng cái lạnh buốt giá chạy tới tìm cậu, muốn mượn hơi ấm từ cậu thêm lần nữa.
Vậy mà Nguyễn Miêu thật sự có thể truyền sự ấm áp cho hắn, hắn cảm thấy bản thân giống như đã bắt được tia sáng.
Còn Nguyễn Miêu vẫn không hề hay biết gì, cậu cắm hai tay vào túi áo khoác làm bộ bình tĩnh dạo bước trên nền tuyết, thật ra sâu bên trong nước mắt là biển rộng.
Thì ra mình quả thật là một đứa nông cạn, bày đặt làm anh hùng một hai phải đưa người ta mượn găng tay, giờ thì hay rồi, lạnh muốn chết đi được!
Ai kêu mày nông cạn một hai phải làm anh hùng làm gì!