Xuyên Thành Nữ Pháo Hôi Đoản Mệnh

Chương 17: 17





Người phương bắc thạo cưỡi ngựa bắn cung.

Cao tổ hoàng đế sau khi chinh phục thiên hạ, cùng các tướng sĩ nhớ về chuyện xưa, thường mở hoạt động săn bắn.

Mặc dù hiện tại đã dần chuyển sang nho phong, nhưng hoạt động săn bắn vẫn được giữ lại.

Ngoài đi săn giữa mùa đông thì còn có các loại du săn khác.

Công tử quý tộc tuy rằng không so được với tổ tông tức thì đoạt thiên hạ, nhưng công phu cưỡi ngựa bắn cung cơ bản vẫn phải có.
Sau tiết Thiên thu, các quan viên bắt đầu đo đạc khu vực săn bắn, bố trí các nơi để săn.

Các phủ đại công hầu đã sớm nhận được ý chỉ từ trong cung truyền ra, ngay cả nữ quyến cũng phải tham gia.
Sau một trận mưa gió, tiết trời oi bức ẩm ướt, ve sầu trên cây kêu vang.

Tạ Phù Sơ nằm trên tháp lạnh, cuộn sách thuốc, lại không xem vào một chữ nào, tâm tình nàng vẫn thật sự phiền muộn.

Những nhà chịu thánh sủng đều được trong cung ban thưởng băng, nhưng Tạ Phù Sơ bị quên trong xó sao có thể tới lượt?
"Tiểu thư." Ỷ Ngọc kích động chạy từ ngoài sân vào, vẻ mặt hưng phấn.


Theo sau nàng ấy là mấy gã sai vặt trẻ, người bưng chậu băng, người bưng các món lệ chi dương mai*." Trải qua một hồi, Hầu phủ cũng không dám một mình giữ hết những thứ phủ công chúa đưa cho Tạ Phù Sơ.
*Lệ chi: quả vải, dương mai:quả thanh mai.
Nhóm sai vặt đưa chậu băng xong liền lui xuống, Tạ Phù Sơ cũng bất chấp hình tượng bản thân, tới trước chậu băng, hít thật sâu một hơi khí lạnh.

Hồi lâu sau nàng ngẩng đầu cười khẽ nói: "Công chúa vẫn còn nhớ tới, mà ta lại không có thứ gì tốt tặng qua."
Ỷ Ngọc chau mày cũng bắt đầu suy nghĩ cùng Tạ Phù Sơ, sau một lúc lâu ánh mắt nàng ấy sáng ngời nói: "Tiểu thư hay là tặng công chúa một chiếc túi hương đi? Bên trong đựng một ít thảo dược?"
Tạ Phù Sơ nhìn Ỷ Ngọc, cười nói: "Từng thấy tiểu thư nhà ngươi thêu thùa may vá chưa?" Nàng suy nghĩ một lúc, bỗng nói, "Đem hộp thuốc kia của ta tặng cho công chúa đi." Nàng xem được mực thuốc từ trong sách, nghĩ đến quả thực là độc nhất.

Mực thuốc của nàng là lúc nhàn rỗi không có việc gì ở nhà làm ra, thay đổi không ít, mệnh danh là "Thốn kim".

Chiêu Dương công chúa thân thể không tốt, nàng ấy lại đam mê tranh chữ, tặng thứ này cũng xem như thích hợp.
Ỷ Ngọc nghe vậy lập tức đi làm ngay, nào ngờ đến lúc hoàng hôn, người đã trở lại, lại mang theo không ít những thứ tốt công chúa cho.

Tới lui thế này, làm sao còn rõ ràng được nữa? Tạ Phù Sơ không có hứng thú gì với những trang sức trân bảo này, rút một chiếc chủy thủ tinh xảo từ trong đám lễ vật, vừa rời vỏ hàn quang chói mắt, Tạ Phù Sơ yêu thích không rời tay, thường cầm trong tay ngắm nghía.
Ngày tháng trôi qua, rất nhanh đã đến ngày du săn.

Tạ Phù Sơ bỗng nhớ tới một chuyện quan trọng, phút chốc sắc mặt đại biến.

Chuyến du săn này được miêu tả rất long trọng trong sách, bởi vì đó là ngày núi lở khiến thái tử điện hạ hoăng.


Nhưng làm thế nào để nói với bọn họ? Tạ Phù Sơ gấp đến độ không kiềm được, cuối cùng cho người gọi Triệu Ninh đến.
Hiện tại Triệu Ninh đã quen thuộc với tứ hoàng tử, được đề bạt làm người hầu cận trong phủ tứ hoàng tử.
Tạ Phù Sơ tỉ mỉ dặn dò: "Đệ nói với tứ hoàng tử cho người đi tuần tra trên núi một lần, trước đó vài ngày vừa mới mưa xong, núi đá dễ phát sinh sụp đổ bất ngờ." Nàng cũng không hy vọng thái tử gặp chuyện không may.

Địa vị hiện tại của thái tử vững như thái sơn, một khi hắn gặp chuyện không may, chẳng phải tam hoàng tử sẽ thượng vị sao? Vậy thì về sau nàng cũng sẽ không tốt rồi.

Nàng biết Lý Lệnh Tiết vô cùng để tâm đến an nguy của thái tử, nhắc nhở một chút như vậy, hẳn là sẽ lập tức sai thân tín đi làm ngay.
Tuy rằng Triệu Ninh không rõ vì sao, nhưng trưởng tỷ đã căn dặn, đương nhiên sẽ làm.

Đến khi Triệu Ninh vẻ mặt ngưng trọng đi về nói chuyện tuần tra, Tạ Phù Sơ mới thoáng yên lòng.
Ngày du săn, xa giá thiên tử ở phía trước, vương công quý tộc theo sau.

Quân đội hai bên mở đường, đoàn người tiến vào khu vực Nam Sơn săn bắn.

Trong nữ quyến cũng không ít người am hiểu cưỡi ngựa đánh cung, yêu thích chơi mã cầu*, các nàng ấy cũng mặc Hồ phục gọn gàng, đội mũ cắm lông vũ, cưỡi trên con ngựa tự mình tuyển chọn kỹ càng.
*Mã cầu (Polo): môn thể thao trong đó người chơi vừa cưỡi ngựa, vừa dùng gậy đánh bóng vào cầu môn.
Khu vực săn bắn Nam Sơn, nhóm lính canh vây quanh ba phía, chỉ để lại một lỗ hổng.

Sau khi thiên tử săn được con mồi đầu tiên, một tiếng còi dài vang lên, các công tử khác cũng giục ngựa chạy vào trong rừng.

Nhóm nữ quyến cũng đi theo nam tử du săn, nhưng phần nhiều là ở lại sân đánh mã cầu.

Tạ Phù Sơ dù có thể cưỡi ngựa bắn tên, nhưng lúc này cũng không muốn đi săn thú, bèn cùng các cô nương nói chuyện phiếm ở khu vực trống trong sân mã cầu.

Hoắc Thanh Châu và Nguyên Bích Vu đang chơi bóng, chỉ còn lại Thường Bình và Tạ Phù Sơ tán gẫu.
"Sao Tạ Phù Phong lại không tới?" Thường Bình vừa nhìn lướt qua, thấp giọng hỏi.

Không đợi Tạ Phù Sơ đáp, nàng ấy đã vừa cười vừa nói, "Thời điểm du săn năm trước Tạ Phù Phong cũng theo tới chơi bóng, kết quả lại thua ---" Thường Bình chậc chậc hai tiếng, tươi cười xán lạn.

Sợ là nhớ tới chuyện mất mặt, không muốn đến đây.
Tạ Phù Sơ cười một tiếng, Tạ Phù Phong cáo bệnh, nhưng rốt cuộc có phải bị bệnh thật hay không chỉ có mình nàng ta rõ ràng.

Đã có tin tức truyền đến về "Đỗ Tử Mỹ" ở ngoài thành kia, nói là có những kẻ lén lút xuất hiện mấy lần.

Đây là kiềm chế không được muốn giết người diệt khẩu? Lúc này quả thực là thời cơ tốt.
"Chúng ta không nói về nàng ta nữa." Thường Bình mím môi cười, nàng ấy nhìn Nguyên Bích Vu tư thế oai hùng hiên ngang ở giữa sân, khẽ cười nói, "Nguyên tỷ tỷ văn có thể đề bút làm thơ, võ có thể giương cung bắn đại điêu, con bê nhỏ Tiêu Lăng Châu này làm sao xứng được với Nguyên tỷ tỷ của chúng ta?"
Tạ Phù Sơ kinh ngạc nhíu mày, nàng cười nhìn Thường Bình nói: "Cô học được ngôn ngữ phố chợ ở đâu vậy? Sau này đừng nói vậy ở trước mặt người khác."
Thường Bình thè lưỡi làm mặt quỷ.
Tuy nói Triệu Ninh đã thông báo một tiếng, nhưng Tạ Phù Sơ vẫn có chút lo lắng, luôn nhớ tới chuyện của thái tử kia.

Nàng nhìn xung quanh một hồi, không thấy nhóm hoàng tử, có lẽ đều đã vào trong rừng.
"Phù Sơ, cô nhìn gì vậy?" Thường Bình tò mò nhìn Tạ Phù Sơ, hơi khó hiểu với hành vi hết nhìn đông lại ngó tây của nàng.


Một lúc lâu sau nàng ấy mới gật đầu, tự nói, "Ta hiểu rồi, cô đang tìm Chiêu Dương công chúa phải không?"
"Tam công chúa cũng đến?" Tạ Phù Sơ kinh ngạc nói.

Dựa vào sức khỏe của Chiêu Dương công chúa, Minh Đức Đế yên tâm để nàng ấy đến trường săn bắn Nam Sơn sao?
"Đúng vậy." Thường Bình gật đầu nói, "Các ngự y cũng đi theo.

Nghe Nguyên tỷ tỷ nói, mấy ngày nay sức khỏe tam công chúa khá hơn một chút rồi.

Lời nàng ấy nói ra, bệ hạ chúng ta sao có thể ngăn cản? Chỉ sai người bảo hộ bên cạnh, tuyệt đối không thể để phát sinh sự việc như ở Nguyên Hợp Tự kia."
"Hóa ra là thế." Tạ Phù Sơ bừng hiểu ra, nàng lại đến doanh trướng bên kia nhìn.

Vừa lúc trông thấy Chiêu Dương công chúa từ trong trướng đi ra.

Gió thu dần đến, vẫn còn sót lại oi bức mùa hạ, mọi người đều mặc y phục mỏng, nhưng Chiêu Dương công chúa vẫn mặc thật dày, khoác áo choàng.

Bên cạnh nàng ấy là một phu nhân dung mạo có mấy phần tương tự nàng ấy, đúng là Hành Dương trưởng công chúa.

Trưởng công chúa và Trịnh lão phu nhân không hợp nhau, vốn không đến Hầu phủ phụng dưỡng, cho nên Tạ Phù Sơ không có cơ hội gặp mặt bà.
Hành Dương trưởng công chúa cũng không nói lâu với Chiêu Dương công chúa, nhanh chóng rời đi.

Tạ Phù Sơ nhìn chăm chú bên kia, vừa lúc đối diện với tầm mắt của Chiêu Dương.
"Tạ nhị cô nương." Dao Cầm bước nhanh về phía sân mã cầu bên này, cười nói, "Công chúa của chúng tôi mời cô qua đó." Mấy đại nha đầu bên người Chiêu Dương công chúa rất thích Tạ Phù Sơ, người vừa đẹp lại còn biết y thuật, nhiều lần cứu điện hạ bọn họ, tóm lại, là một người rất tốt..


— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.