Nếu hối hận, thì điều Hàn Thương Nguyệt hối hận nhất sẽ là đi tắm nhưng quên khóa cửa phòng và chẳng đề phòng con cáo già háo sắc chung nhà.
Nhìn tay hắn kìa, đang chọc vào hoa h.uyet của cô, nó đang tác oai tác oái khiến lệ mật không ngừng xuất hiện. Miệng hắn, lưỡi hắn, đang gặm lấy nhụy hoa hồng hào trên hai đỉnh đồi cao cao.
Ngôn Việt Kỳ như thế này, làm sao cô chịu nổi?
Cơ thể cô cũng thật hư hỏng quá đi thôi, nó cứ bị thao túng đến ưỡn ẹo không yên. Hết cách, Hàn Thương Nguyệt chỉ đành gượng sức bật người dậy.
Cô nhìn người đàn ông bằng đôi mắt kiên định, mà hắn cũng vì động thái của cô làm cho đứng hình. Sau khi quyết tâm lấy hết can đảm, Hàn Thương Nguyệt cũng cất lời thành tiếng:
“Em… em buồn nôn quá. Mình dừng lại được không?”
Nếu hắn nhớ không nhầm, thì đây đã là lần thứ n cô biện lý do, hòng trốn chạy trách nhiệm. Nhưng không sao, hai năm chung nhà, mà cô vẫn còn là thiếu nữ, thì hắn đây vẫn nên nhẫn nại một chút và màn đáp trả đầu tiên, là nụ cười như có như không.
“Em buồn nôn?” Ngôn Việt Kỳ nhướng mày hỏi.
“Vâng! Sắp nôn tới nơi luôn rồi, dừng lại nha?” Hai mắt Hàn Thương Nguyệt sáng hẳn lên, trong lòng tràn đầy mong đợi thoát thân.
“Cũng được, anh tình nguyện để em nôn hết vào miệng. Nào, tới đây để anh hôn.”
Còn ai có khả năng bá đạo hơn người đàn ông này không? Hắn vừa nói xong đã lập tức tiến tới chiếm đoạt đôi môi mềm của người thiếu nữ, khiến cô buồn nôn giả cũng gần thành thật vì nghe thấy câu nói sến súa ấy.
Hắn hôn như chiếm đoạt, lướt qua vài phút đã dừng, mà lần dừng lại này sẽ trực tiếp tiến vào nút thắt quan trọng.
Chỉ thấy hắn dang rộng cặp đùi noãn nà của cô ra, hắn thì chân chống, chân quỳ, tay cầm “vũ khí” bao bọc bằng da hướng vào khe động nhỏ.
“Đừng…đừng mà! Em không muốn, không muốn đâu mà.” Hàn Thương Nguyệt mếu máo, như sắp khóc tới nơi.
Trông cô đáng thương như thế, vậy mà hắn vẫn nhẫn tâm dùng gậy chọc thẳng vào điểm yếu cũng là điểm G của cô. Cảm giác đau đớn lan tỏa khắp cơ thể lẫn thần trí, nơi đó của cô có mảng da mỏng vừa bị đâm rách đúng không?
Đau, thật sự rất là đau và nước mắt đã bất giác lăn dài ra khỏi bờ mi cô gái.
Ngôn Việt Kỳ chỉ vừa đưa vật nam tính xâm nhập vào vùng k.i.n, thấy cô đau đến cắn môi chịu đựng, nước mắt sinh lý tuôn trào, nên cũng chẳng dám nhanh chóng vận động.
Để an ủi người phụ nữ của mình, hắn đã hôn nhẹ lên trán cô một cái. Đó là nụ hôn thể hiện tôn trọng dành cho bạn tình, kèm theo câu nói dịu dàng.
“Đừng sợ! Anh yêu ai, sẽ chịu trách nhiệm với người đó, cũng như đã yêu em rồi, thì không bao giờ phản bội. Ngoan, ann sẽ làm nhẹ nhất có thể!”
Dỗ cô xong, nơi giao thoa cũng bắt đầu hoạt động. Đúng là những nhịp đầu đều rất nhẹ nhàng, từ tốn, nhưng đến khi cô thích ứng được rồi, thì cường điệu đó không còn ổn định nữa…
“Anh còn chưa dùng sức mà vợ?” Ngôn Việt Kỳ trưng ra dáng vẻ oan ức, vô tội.
Nghe xong và cảm nhận, cô chỉ muốn róng lên thật to cho nguôi đi cơn giận. Hắn bảo chưa dùng sức, mà thắt lưng cô sắp gãy làm hai luôn rồi. Cảm giác thành tử cung đang bị va đập kịch liệt khiến cô hao mòn sức lực.
Nhìn kìa, đến giường ngủ cũng bị rung lắc trước mức độ đưa đẩy của người đàn ông. Công nhận, body của Ngôn Việt Kỳ cực kỳ nóng bỏng với cơ bụng tám múi, làn da nam tính săn chắc hút vạn ánh nhìn, nhưng bây giờ trong mắt Hàn Thương Nguyệt bấy nhiêu đó đều không là gì cả.
Cô mệt, mệt tới vã mồ hôi đầy trán. Hắn cũng vậy, cơ thể lấm lem nước nôi như nào vẫn hăng say đưa dị vật ra vào trong miệng hoa ăn thịt người. Nơi đó của cô đang nuốt chửng “vũ khí” của hắn, nó thành thật tới mức quấn chặt không buông.
“Vợ à! Em từng nói đam mê cảm giác mạnh, đúng không? Vậy để hôm nay, anh chứng minh cho em thấy.” Ngôn Việt Kỳ lại bắt đầu nghịch ngợm.
Hàn Thương Nguyệt nghe mà sợ, liên tục phản đối bằng biểu cảm lắc đầu, thậm chí còn bấu chặt vào cánh tay hắn ta để ngóc đầu dậy, mà nói:
“Anh cũng biết lúc đó em nói vậy để giữ lại thể diện của anh trước mặt ba mẹ mà, chứ sao em có thể đam mê cảm giác mạnh được? Thân thể liễu yếu đào tơ này, không chịu nổi đâu anh.”
Liệu khi nghe cô nói xong, hắn có nghĩ lại mà thủ hạ lưu tình?
Nhưng có lẽ câu trả lời sẽ làm cô thất vọng, bởi vì thứ vừa xuất hiện trước mắt lại là nụ cười như có như không của hắn ta.
“Vợ à! Lúc em lên gối với “họa mi” của anh, sao anh không thấy thân em như liễu yếu đào tơ một chút nào vậy nhỉ?”
Còn gì để nói, khi mà Hàn Thương Nguyệt đã bị xịt keo cứng mặt?
“Vợ à! Anh thích nghe em rên rỉ, nên hãy hết mình với anh đêm nay em nhé!”
Mỗi lần hắn gọi vợ à, là cô lạnh cả sống lưng.
Vậy là lần đầu của cô sẽ bị hắn ta “ăn” sạch không còn mẩu xương thật sao?