Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 59



Chân Nguyệt nhếch môi, mắt chớp nhẹ: "Ta chẳng muốn gì cả. Đồ nhà ngươi không phải là của ta sao? Chúng ta chẳng phải quan hệ tốt lắm à? Nhà ngươi lấy xe đẩy của ta, vậy đồ trong nhà ngươi chẳng phải cũng thuộc về ta?"

Nói xong, nàng với tay lên kệ, nhìn thấy một khối thịt khô. Chân Nguyệt nhìn thấy mà mắt sáng lên, thầm cảm thán: Chu gia quả thật không tồi, còn có cả thịt khô.

Bà Chu không chịu nổi, hét lớn: "A a a! Trả lại cho ta!" Rồi lao tới định tấn công Chân Nguyệt.

Nhưng chỉ với một động tác tránh né nhẹ nhàng, Chân Nguyệt đã khiến bà Chu trượt chân, ngã sõng soài xuống đất.

"Chính mình đứng không vững thì đừng trách ta nhé, rõ ràng là ngươi tự lao tới đấy," Chân Nguyệt nói, rồi tiếp tục cướp những món đồ khác trong nhà bà Chu.

Hễ thứ gì vừa mắt đều bị nàng nhét vào sọt, ngay cả lọ dưa muối nàng cũng định lấy đi. Nhưng khi nhìn thấy miệng bình đã mốc xanh mốc đỏ, còn mọc lông, nàng nhăn mặt rồi bỏ xuống.

"Nhà ngươi chắc còn nhiều món ngon khác nhỉ? Để ta tìm xem, chúng ta chẳng phải rất thân sao?" Nói rồi, Chân Nguyệt thản nhiên tiến về phía căn phòng khác để tìm đồ.

Bà Chu tức đến run người, bỗng nhiên vớ lấy con d.a.o phay bên cạnh rồi lao về phía Chân Nguyệt.

Thấy vậy, Chân Nguyệt giật mình, lập tức chạy ra ngoài, hướng về phía chỗ đông người nhất trong thôn chạy, nơi nào đông người nhất? Chính là dưới gốc cây đa lớn.

"Cứu mạng! Giết người rồi! Cứu mạng! Bà Chu muốn g.i.ế.c người! Trưởng thôn cứu ta với!" Chân Nguyệt vừa chạy vừa la hét, một tay còn khư khư ôm chặt sọt đồ.

Bà Chu với vẻ mặt dữ tợn vẫn tiếp tục đuổi theo. Mấy người phụ nữ đang túm tụm nói chuyện dưới gốc cây đa thấy cảnh tượng này lập tức tản ra.

"Bà Chu, ngươi định làm gì vậy?"

"Mau báo cho trưởng thôn!"

"Tìm người giúp mau, bà Chu phát điên rồi!"

Chân Nguyệt cứ thế chạy quanh cây đa, còn bà Chu lớn tuổi, nên chạy một lúc thì thở hồng hộc, không thể tiếp tục được nữa. Bà ta dừng lại và hét lên: "Chân thị, trả đồ cho ta!"

Chân Nguyệt đáp tỉnh bơ: "Đồ đã vào sọt của ta thì là của ta rồi, sao có thể trả lại? Ta chỉ học từ ngươi thôi mà."

Bà Chu cố hít một hơi sâu rồi hỏi: "Ngươi muốn gì để trả lại đồ cho ta?"

Chân Nguyệt mỉm cười đầy châm biếm: "Trả cái gì? Đây không phải đồ của ta sao? Ta đâu có mượn đồ của ngươi".

Bà Chu giơ d.a.o phay chỉ thẳng vào Chân Nguyệt, tức giận không nói nên lời: "Ngươi... Ngươi..."

Chân Nguyệt giả bộ ngạc nhiên: "Ồ, hóa ra bà Chu còn nói lắp à?"

Lúc này, trưởng thôn Kiều Phong xuất hiện, nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, liền hỏi: "Chuyện gì xảy ra ở đây?"

Thấy trưởng thôn tới gần, bà Chu liền ngồi phịch xuống đất khóc lóc: "Chân thị vào nhà ta cướp đồ!"

Chân Nguyệt không vừa: "Ta cướp gì chứ? Xe đẩy của nhà ta thì bị bà lấy đi, chẳng phải đồ nhà bà cũng có thể là của ta sao?"

Kiều Phong hỏi: "Xe đẩy gì?"

Chân Nguyệt liền kể: "Xe đẩy của con ta bị bà ấy lấy, nói là của nhà bà ấy."

Kiều Phong đương nhiên biết tính tham lam của bà Chu như thế nào, bèn quay sang bà ta: "Bà Chu, trả ngay xe đẩy lại cho người ta."

Bà Chu nghe vậy liền cãi: "Không được, Kiều Trần thị đã cho ta rồi."

Chân Nguyệt nhếch môi: "Bà vừa nói đồ của bà cũng là của ta mà, đúng không?"

Chu bà tử đáp: "Ta không có nói."

Chân Nguyệt: "Bà có nói."

Chu bà tử lại chối: "Ta không nói."

Chân Nguyệt chậm rãi đáp: "Có lẽ bà già rồi nên quên mất, dễ bị lú lẫn. Có thể là bà bị mắc chứng suy giảm trí nhớ ở tuổi già đấy, biết không? Người lớn tuổi hay quên là chuyện bình thường mà, không phải sao?"

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.