Nghiêm đại thúc mang người đến Kiều gia để giúp họ đào giếng. Chân Nguyệt còn phải chuẩn bị bữa ăn cho họ.
Đôi khi, nàng còn mang nước ra đồng cho Kiều Đại Sơn và mọi người. Khi thấy ông vẫn dùng loại lưỡi cày thẳng, rõ ràng là khá tốn sức, nàng lại nhắc Kiều Đại Sơn nên thử dùng loại lưỡi cày uốn lượn.
Kiều Đại Sơn sau khi nghe con dâu cả nói lần thứ hai, bắt đầu lo sợ nếu còn bị nhắc lần nữa nàng sẽ giận, đành đáp: "Được rồi, tối nay ta về thử làm xem."
"Vâng." Chân Nguyệt thầm nghĩ nếu Kiều Đại Sơn không có thời gian làm, thì nàng sẽ tìm người khác, dù có tốn chút tiền cũng được.
Giữa trưa, Nghiêm Bưu mang theo nhi tử Nghiêm Túc và huynh đệ nhà vợ tới Kiều gia làm việc. Chân Nguyệt đã chuẩn bị sẵn bữa trưa, Kiều Đại Sơn cùng mọi người cũng vừa từ đồng về, bèn gọi nhóm Nghiêm Bưu cùng vào ăn cơm.
Ban đầu, Nghiêm Bưu từ chối, nói rằng nhà mình có thể tự ăn được, bởi vì Kiều gia đã trả tiền công, không cần phải lo bữa ăn.
"Đã nấu sẵn cơm rồi, Nghiêm thúc, các ngươi cùng ăn luôn đi," Kiều Đại Sơn mời.
Nghiêm Túc nghe mùi thơm của thịt bay khắp nơi, bụng không chịu nổi kêu rột rột. Kiều Nhị kéo tay hắn,"Mau vào ăn đi, đại tẩu nhà ta nấu cơm ngon lắm."
Nghiêm Bưu cũng bị Kiều Đại Sơn kéo vào, rồi Phùng Kim và mọi người khác cùng ngồi vào bàn.
Đây là lần đầu tiên Nghiêm Bưu ăn cơm tại Kiều gia, nhìn thấy trên bàn có đủ món: thịt khô xào măng, rau hẹ xào trứng, rau xanh xào, dưa chua xào lòng heo, nộm dưa leo, và đặc biệt là một nồi lớn thịt dê hầm củ cải. Thịt dê vốn còn quý hơn cả thịt heo!
Mọi người được chia làm hai bàn: một bàn cho Kiều Đại Sơn và các nam nhân, bàn còn lại là nhóm Chân Nguyệt và bọn trẻ.
Kiều Đại Sơn gắp đũa đầu tiên,"Mọi người ăn đi, các ngươi đào giếng vất vả cả buổi rồi."
Nghiêm Túc nhanh chóng gắp một miếng thịt dê. Thịt dê mềm nhừ, không hề có mùi hôi, lại thấm đẫm vị củ cải, ăn thật sự rất ngon.
Cả bàn không ai nói một lời, chỉ mải miết ăn. Tất cả đều thấy ngon tuyệt, đặc biệt là món lòng heo xào dưa chua, ăn kèm cơm nóng thì không gì sánh bằng.
Bên kia, Tiền thị thỉnh thoảng gắp đồ ăn cho Tiểu Niên và các bé khác, nhưng miệng nàng cũng không ngừng nhai. Cả hai bàn đều ăn sạch trơn, không chừa lại một giọt nước sốt.
"Vẫn là đại tẩu trù nghệ tuyệt vời," Tiền thị vuốt bụng no căng,"Đại tẩu, món lòng heo này làm sao mà ngon thế?"
Kiều Nhị cũng quay đầu lại: "Ta cũng mê món dưa chua xào lòng heo này."
Nghiêm Túc và Phùng Kim cũng gật đầu lia lịa. Không chỉ có món lòng heo, mà thịt dê hầm củ cải cũng quá xuất sắc, tất cả các món đều tuyệt vời.
Chân Nguyệt cười đáp: "Lần sau ta dạy muội."
Tiền thị hớn hở: "Cảm ơn đại tẩu. Để muội dọn chén đũa." Nàng đứng dậy thu dọn, Kiều Trần thị cũng nhanh tay phụ giúp.
Chân Nguyệt thì bận rộn cho Tiểu A Sơ ăn.
Nghiêm Bưu và mọi người ăn no, nghỉ ngơi một chút rồi lại tiếp tục công việc đào giếng. Được Kiều gia đãi một bữa ăn ngon lành như vậy, khiến họ làm việc càng nhiệt tình hơn.
Giếng nước này mất hơn nửa tháng mới hoàn thành. Trong quá trình đó, Kiều Triều cùng những người khác cũng góp sức, vừa đào giếng vừa xây tường bao quanh. Khi nước ngầm bắt đầu trào lên, họ còn phải dọn sạch bùn đất, sau đó xây tường dưới đáy giếng nhiều lần để giữ cho nguồn nước sạch.
Chân Nguyệt chỉ biết qua loa về quy trình, không quá chú ý nhiều, chỉ biết rằng nguồn nước ngầm ở vùng này rất phong phú nên không cần đào quá sâu cũng đã có nước.
Để đảm bảo an toàn, đặc biệt là tránh trẻ nhỏ rơi xuống giếng, họ che miệng giếng bằng tấm ván gỗ. Cuối cùng, Chân Nguyệt đề xuất xây thêm một vành giếng bằng đá và lắp thêm ròng rọc kéo nước để tiện lấy nước hơn.