Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 201



Lúc này, quan binh cuối cùng cũng đến,"Bắt lại toàn bộ cho ta!"

Kiều Triều lập tức tiến lên che chắn cho Chân Nguyệt, nàng kéo hắn lùi lại vài bước, định rời đi, nhưng bị quan binh chặn lại."Các ngươi cũng phải ở lại, có người báo có án mạng, chuyện này là thế nào?" Một viên quan nhìn về phía Chân Nguyệt, thấy tay nàng vẫn cầm dao, trên đó còn dính máu, liền nghi ngờ đây có phải là kẻ g.i.ế.c người không.

Chân Nguyệt bỗng nhiên ngồi bệt xuống đất, tay che mặt, bật khóc nức nở,"Ô ô ô, đại nhân cứu mạng! Bọn họ muốn cướp con ta, ta không còn cách nào khác, ô ô ô, bọn họ là bọn buôn người, đêm nay chắc chắn đã bắt không biết bao nhiêu đứa trẻ rồi!"

Nàng tiếp tục khóc lớn,"Đại nhân, ta không quen biết bọn họ, ô ô ô!" Tiểu A Sơ nghe tiếng nương khóc cũng hòa theo, oa oa khóc lớn. Chân Nguyệt nhanh chóng dỗ dành con,"Không khóc, không khóc, nương đây rồi."

Kiều Triều đứng đó, nhìn cảnh tượng này, trong lòng không khỏi thầm nghĩ, Chân thị thật sự là người có khả năng thay đổi sắc mặt nhanh nhất mà hắn từng gặp.

Chân Nguyệt bỗng kéo lấy ống quần Kiều Triều. Hắn nhanh chóng ngồi xuống ôm nàng,"Đại nhân, ta và phu nhân đang đi dạo thì thấy bọn họ lôi kéo nàng. Chắc chắn là định bắt cóc con chúng ta."

Đúng lúc này, từ xa một phụ nữ chật vật chạy đến, hét lớn,"Đại nhân, con thảo dân bị cướp rồi, xin cứu con của thảo dân, đại nhân!" Phụ nữ đó nhìn thấy khuôn mặt lão phụ nhân bị bắt, liền chỉ vào,"Chính là bà ta! Bà ta bắt con ta! Đại nhân!" Người phụ nữ khóc lóc, quỳ xuống cầu xin quan binh.

Nghe xong, mấy quan binh lập tức hiểu ra sự việc,"Nhanh! Báo cáo lên đại nhân, bắt hết những kẻ này về!"

Quan binh quay lại nhìn Kiều Triều và Chân Nguyệt,"Các ngươi cũng phải theo chúng ta về."

Chân Nguyệt nói,"Ta còn có người nhà ở gần đây, có thể cho ta báo một tiếng được không?"

Quan binh suy nghĩ một lúc rồi đồng ý,"Các ngươi có thể cử một người đi."

Cuối cùng, Kiều Triều đi tìm Kiều Nhị và gia đình. Chân Nguyệt ở lại với quan binh, chắc không có vấn đề gì.

Khi Kiều Triều tìm thấy Kiều Nhị và báo tin, Kiều Trần thị chân như muốn khuỵu xuống,"Chân thị và tôn tử của ta không sao chứ?"

Kiều Triều vội đỡ lấy bà,"Không sao, nhưng chúng ta phải đi đến nha môn."

"Được, được, chúng ta mau đi," cả nhà đều hoảng hốt. Rõ ràng vừa rồi còn đang vui vẻ dạo phố, bỗng nhiên lại xảy ra chuyện lớn như vậy.

Tiền thị ôm chặt Tiểu Niên, run rẩy sợ hãi, giọng nghẹn ngào,"Tất cả là do ta nói về việc đi xem hoa đăng..."

Kiều Nhị ôm lấy nàng, trấn an,"Không phải lỗi của nàng, là do bọn buôn người khốn kiếp kia."

"Đúng vậy, bọn buôn người đáng c.h.ế.t đó nên bị c.h.é.m đầu," Tiền thị vừa nói vừa lau nước mắt.

Chân Nguyệt cùng quan binh tiến vào huyện nha, nơi Huyện thái gia đã ngồi sẵn trên ghế cao. Nàng ôm Tiểu A Sơ, cùng một phụ nữ khác đứng cúi đầu trước mặt quan lớn.

Huyện thái gia nhanh chóng hỏi tình hình,"Các ngươi đứng dậy đi."

Chân Nguyệt và người phụ nữ kia đứng lên, trong khi nhóm buôn người cũng bị dẫn lên, bao gồm cả tên nam nhân đã bị Chân Nguyệt c.h.é.m hai nhát. Tên này được đại phu băng bó vết thương.

"Đại nhân, oan uổng quá! Thảo dân không quen biết nàng, nàng xông tới rồi c.h.é.m thảo dân!" Tên nam nhân khóc lóc quỳ trên mặt đất.

Lão phụ nhân cũng không kém, nước mắt giàn giụa,"Thảo dân chỉ thấy nàng giống tức phụ hư hỏng của thảo dân nên tiến đến hỏi, không ngờ nàng lại c.h.é.m nhi tử thảo dân, còn muốn g.i.ế.c nó nữa, đại nhân cứu nhi tử thảo dân!"

Chân Nguyệt lạnh lùng đáp lại,"Hắn trông còn già hơn cả bà, đây là nhi tử của bà sao?"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.