Xuyên Thành Nữ Chính Làm Nông

Chương 177



Kiều Triều với vẻ mặt thật thà đáp: "Chỉ là bán chút rau củ thôi. A Nguyệt bắt ta dậy từ nửa đêm đi huyện thành bán đồ ăn. Gần như mỗi ngày ta đều phải rời nhà từ lúc trời chưa sáng, tới chiều mới về, kiếm chút tiền công cực khổ."

Chân Công nhíu mày nghi ngờ,"Thật sự chỉ là bán đồ ăn sao?"

Kiều Triều gãi đầu,"Nếu không phải vậy, ta còn biết làm gì để kiếm tiền? Đại ca có cách gì kiếm tiền giỏi hơn sao?"

Chân Công tiếp tục hỏi: "Vậy bán kiểu gì mà có thu nhập khá vậy?"

Kiều Triều đáp: "Ta đem rau củ tới huyện thành, rồi đứng trên phố rao bán. Cứ như vậy mà kiếm được thôi." Thật ra, hắn chỉ bán trên phố một lần duy nhất, nhưng cũng không phải hoàn toàn là nói dối.

Chân Công nghe vậy hỏi lại: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"

Kiều Triều gật đầu: "Ừ, cứ vậy thôi. Huyện thành đông đúc, người mua cũng nhiều."

Nhị ca Chân Nguyệt là Chân Cốc, ngồi bên cạnh xen vào: "Đại ca, huynh nói chúng ta có nên thử bán đồ ăn như vậy không?"

Chân Công đẩy nhẹ Chân Cốc một cái bằng đầu gối, rồi quay sang Kiều Triều nói: "Muội phu à, chúng ta cũng không muốn tranh giành sinh ý của đệ nhưng mỗi nhà đều tự dựa vào bản lĩnh để kiếm tiền, đúng không?"

Kiều Triều vô tư chớp mắt: "A, không sao đâu." Hắn nghĩ thầm: Có trồng được rau như Chân Nguyệt mới bán được chứ rau thường thì ai thèm mua.

Trong bếp, tam tẩu Chân Nguyệt đang xử lý củ cải, ngạc nhiên nói: "Tiểu muội, sao củ cải nhà muội trồng lại lớn thế?"

Chân Nguyệt cười nhẹ: "Ha ha, nếu không thì sao bán được ra ngoài?"

Chân Lâm thị nghi ngờ hỏi: "Nhà muội thực sự chỉ bán đồ ăn thôi sao?"

Chân Nguyệt giải thích: "Đại tẩu, đúng vậy mà. Bán đồ ăn vất vả lắm, phải dậy từ sáng sớm, đi ra ngoài lúc trời còn tối."

Chân Lâm thị: "Thế thì vất vả thật, nhưng kiếm được chút tiền là tốt rồi."

Chân Nguyệt thở dài: "Kiếm được chút tiền nhưng trong nhà vẫn còn thiếu nợ nhiều lắm, lương thực chỉ vừa đủ ăn. Nên lần này chỉ mang có một cân gạo và mì, mong các tẩu lượng thứ."

Chân Lâm thị cố nở một nụ cười gượng gạo: "Không sao, không sao." Trong lòng thầm nghĩ: Lại còn đến đây kể khổ, chắc sắp vay tiền hoặc đòi thêm gạo đây.

Nhìn qua, Chân Lâm thị thầm đánh giá: Củ cải thì to thật, rau xanh cũng tươi, nhưng chỉ có một khúc thịt khô, một chút gạo và mì. Ta về nhà mẹ đẻ ít nhất cũng mang hai cân gạo, sao tiểu muội mang ít thế? Đúng là keo kiệt.

Bữa cơm nhanh chóng được chuẩn bị xong. Trong phòng ngoài kia, Kiều Triều nghe thấy mùi thơm lan tỏa, liền có người gọi: "Mùi thơm quá! Chắc là cơm đã xong rồi. Muội phu, chúng ta vào ăn thôi."

"Được."

Khi bước vào phòng bếp, trên bàn bày biện các món ăn: một nồi củ cải hầm, một đĩa rau xanh xào, hai đĩa dưa muối xào, một đĩa bánh bột ngô khô khốc, một nồi canh trứng loãng, và một chén tương lỏng lẻo, không có lấy chút đồ mặn nào... Chén đũa nhìn bẩn bẩn, khiến Kiều Triều thoáng rùng mình, không còn chút cảm giác thèm ăn.

Đã lâu rồi Kiều Triều mới thấy một bữa ăn tệ như vậy, làm hắn cũng không còn đói lắm.

Chân Khâu, tứ ca của Chân Nguyệt, vừa ngồi xuống vừa nói: "Nhiều món thế này là nhờ có tiểu muội đến, bình thường nào có nhiều thức ăn thế."

Chân Nguyệt và Kiều Triều:... Mười mấy người ăn chỉ có chừng này món, mà thịt họ mang tới lại chẳng thấy đâu?

Mọi người mỗi người một chén cháo loãng. Chân Đại Vĩ là người đầu tiên động đũa, sau đó những người khác mới dám theo."Củ cải này ăn ngon thật! Nương, hôm nay làm ngon hơn hẳn mọi khi," Chân Khâu khen.

Chân Dương thị ngạc nhiên: "Ta vẫn nấu giống mọi lần mà?" Bà ta nếm thử một miếng củ cải, nhận ra nó khác hẳn mọi khi. Những người khác cũng đồng tình, củ cải này là do Chân Nguyệt mang về, nấu hầm hai lần nên ngon hơn bình thường.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.