"Nếu không làm hết việc thì có thể thuê người giúp. Một ngày chỉ cần trả hai mươi văn là được." Chân Nguyệt thẳng thắn: "Có mất mới có được, không thể tiếc công tiếc của mà không dám đầu tư."
Kiều Trần thị nói thêm: "Chẳng cần đến hai mươi văn đâu, lão đại đi làm thuê ở huyện thành một ngày cũng chỉ được mười mấy văn. Ở thôn mình, thuê người trồng trọt một ngày mười văn là đủ rồi."
Chân Nguyệt gật đầu: "Được, vậy chúng ta cứ theo đó mà tính. Khi cần thì ta sẽ thuê người."
Kiều Triều lo lắng: "Nếu thuê người, dân làng sẽ lại đồn đại rằng chúng ta kiếm được nhiều tiền."
Chân Nguyệt mỉm cười: "Không sao đâu, càng về sau chúng ta sẽ càng kiếm được nhiều tiền hơn. Khi người ta biết huynh có tiền, họ sẽ không dám động đến huynh. Có tiền có thể khiến quỷ thần cũng phải nể sợ. Biết đâu sau này chính họ lại phải đến cầu xin chúng ta giúp đỡ."
Rồi nàng quay sang mọi người: "Còn ai có ý kiến gì nữa không?"
Mọi người đều lắc đầu, không ai phản đối. Chân Nguyệt nhìn Kiều Tam: "Nhớ kỹ nhé."
Kiều Tam ngẩn ngơ: "A?"
Chân Nguyệt nói: "Ghi lại, mua đất hết mười lượng bạc, bốn mẫu trung bình và hai mẫu thấp. Ghi cả những gì chúng ta bàn bạc hôm nay vào sổ."
Kiều Tam gật đầu: "Vâng, đệ sẽ ghi lại ngay."
Chân Nguyệt tiếp tục,"Chuyện thứ hai, nếu đã mua đất, ngoài việc trồng lương thực, ta muốn dành ra một phần để trồng rau. Chúng ta cần trồng nhiều rau hơn để bán. Mọi người thấy có nên dành thêm vài mẫu đất để trồng rau không?"
Mọi người không biết phải trả lời thế nào, Kiều Đại Sơn liền lên tiếng trước: "Nếu không thì lấy hai mẫu đất hạng thấp để trồng rau, phần còn lại trồng lương thực. Lương thực càng nhiều càng tốt."
Chân Nguyệt gật đầu: "Được, vậy làm như thế. Tam đệ, nhớ ghi lại."
Kiều Tam đáp: "Vâng, đệ nhớ rồi."
Chân Nguyệt tiếp tục: "Kế tiếp, chúng ta phân công công việc. Nhị đệ, trước đây đệ đã cùng đại ca đi giao đồ ăn nhiều lần, giờ chắc cũng quen rồi. Từ nay đệ sẽ đảm nhận việc này. Đệ có thể đi cùng Tiền thị."
Tiền thị hốt hoảng xua tay: "Muội? Không không không, muội không làm được đâu."
Kiều Nhị cũng thấy lo lắng: "Đệ cũng không chắc mình có làm được. Đại ca thì sao? Đại ca sẽ làm gì?"
Chân Nguyệt nhìn họ rồi điềm tĩnh nói: "Đại ca có công việc riêng cần hoàn thành. Vì vậy, hai người phải bắt dầu công việc này."
Kiều Nhị và Tiền thị ngỡ ngàng: "!!!" Gánh vác cả gia đình? Đại tẩu thật sự giao cho họ trách nhiệm lớn thế sao?
Chân Nguyệt nói tiếp: "Thế nhé, quyết định vậy đi.
À, ta nhớ trước đó đã hẹn với đồ tể đầu xuân này để đệ đi giúp việc thiến heo. Đừng quên nhé, đó cũng là một công việc tốt."
Kiều Nhị:... Đại tẩu không nhắc thì hắn cũng quên mất chuyện này.
Chân Nguyệt nói thêm: "Nếu hai người làm tốt, phần tiền chia cho hai người sẽ nhiều hơn."
Nghe tới đây, mắt Tiền thị sáng rực: "Được được, muội với Kiều Nhị sẽ làm thật tốt!" Vì tiền, họ sẵn sàng cố gắng!
Chân Nguyệt quay sang Kiều Tam, đang cặm cụi ghi chép: "Tam đệ, đệ còn muốn học tiếp không? Tình hình trong nhà hiện giờ đủ để đệ đi học ở thư viện."
Kiều Tam ngạc nhiên, suy nghĩ một lúc rồi lắc đầu: "Đại tẩu, không cần đâu. Sau này, nếu nhà kiếm được nhiều tiền, đệ sẽ tự mua sách về đọc là được rồi."
Hắn biết khả năng của mình, việc học đến đây là đã tốt rồi. Nhà cũng không giàu có gì, cũng không có quan hệ với người có chức quyền, hắn có thể đi học nhận biết mặt chữ là vui lắm rồi.
Nếu tiếp tục học tiếp để thi cử, thì chính hắn cũng biết mình không giỏi đến mức có thể thi đỗ.