Cứ thế, họ cùng nhau đến tử lầu Chu gia ở huyện thành. Khi tới nơi, người hầu mang cân ra cân rau, tính toán tiền, tổng cộng ba lượng bạc. Chu Diễn còn cho mỗi người họ hai cái bánh màn thầu và mời họ uống nước nghỉ ngơi.
Chu Diễn nói: "Nếu vào mùa đông mà nhà các ngươi còn có rau tươi, cứ đưa đến đây bán, giá cả vẫn như hôm nay, thế nào?"
Kiều Triều suy nghĩ một chút rồi đáp,"Được."
Sau khi rời khỏi tửu lầu Chu gia, Kiều Triều và Kiều Nhị không về ngay mà đi đến cửa hàng gạo để hỏi giá. Giá lương thực cũng tăng cao, nhưng họ vẫn mua thêm một ít.
Vì trời lạnh, trên đường không có nhiều người qua lại."Đại ca, về thôi chứ?" Kiều Nhị nhìn trời, lo rằng tuyết sẽ sớm rơi, làm cho đường đi càng khó khăn hơn.
Kiều Triều nhìn thoáng qua một tiệm sách bên cạnh,"Đệ ở lại đây trông xe một chút."
Sau đó, Kiều Triều chỉnh lại quần áo rồi bước vào tiệm sách. Kiều Nhị nghĩ chắc đại tẩu nhờ Kiều Triều mua gì đó nên không hỏi thêm.
Khi Kiều Triều bước vào, ông chủ tiệm sách nhìn thấy Kiều Triều mặc áo vải thô, liền đoán ngay đây không phải là người có tiền mua sách, chỉ là nông dân đến mua giúp ai đó mà thôi.
Chưởng quầy nhìn Kiều Triều, cất lời: "Vị khách quan này muốn mua loại thư nào?"
Kiều Triều liếc nhìn quanh quán, sau đó mắt dừng lại ở một bức tranh treo trên tường, mắt hắn sáng lên: "Chỗ này của ngài có thu tranh không?"
Chưởng quầy đáp: "Dĩ nhiên là có, nhưng không phải tranh nào cũng nhận đâu."
Kiều Triều chỉ vào bức tranh hoa điểu treo trên tường: "Bức tranh kia giá bao nhiêu?"
Chưởng quầy đáp: "Năm lượng bạc."
Kiều Triều ngẫm nghĩ. Nếu bán được năm lượng, hẳn chưởng quầy thu tranh cũng phải tầm ba lượng bạc.
"Ở đây có giấy bút không?" Kiều Triều hỏi.
Chưởng quầy nhanh chóng đáp: "Có chứ. Chúng tôi có giấy bạch ma, hoàng ma, và sa ma. Giá cả khá hợp lý, 300 văn một đao."
"Không có giấy Tuyên Thành sao?" Kiều Triều hỏi.
Chưởng quầy gật đầu: "Có, nhưng giá năm lượng bạc một thước, không phải ai cũng dùng được loại giấy này."
Kiều Triều nhẩm tính, hiện tại ngay cả một thước giấy Tuyên Thành hắn cũng không mua nổi.
"Vậy cho ta một đao giấy bạch ma và loại bút mực rẻ nhất có thể."
Chưởng quầy nhanh chóng lấy giấy và bút mực cho Kiều Triều. Tổng cộng, Kiều Triều chi hết một lượng bạc.
Trở về nhà, Kiều Nhị giao lương thực cho Kiều Trần thị, còn Kiều Triều thì cầm giấy bút vào phòng, đưa lại số bạc còn lại cho Chân Nguyệt, chỉ còn đúng một lượng hai."Ta mua giấy bút hết một lượng," hắn nói, lo lắng nhìn sắc mặt Chân Nguyệt, sợ rằng nàng sẽ nổi giận.
Chân Nguyệt nhận tiền, nhìn hắn một cái rồi chỉ đáp gọn: "Ừ."
Kiều Triều thoáng chần chừ, đánh giá thái độ của nàng, nhận ra nàng không nổi giận như hắn lo lắng."Ta mua cái này là có ích," hắn cố gắng giải thích thêm.
Chân Nguyệt chỉ hỏi lại: "Huynh không mệt à?"
"... Mệt, ta đi nghỉ đây," Kiều Triều đáp, lòng tự nhủ rằng hắn đã chuẩn bị tinh thần bị mắng.
Nghĩ đến việc bản thân từng là một người đầy uy quyền, giờ lại phải cúi đầu lo sợ vì chuyện nhỏ nhặt thế này.
Kiều Triều thầm cười khổ.
Chân Nguyệt thì không bận tâm lắm đến chuyện đó. Thật ra, nếu Kiều Triều không mua giấy bút, thì nàng cũng sẽ bảo Kiều Triều lúc sau mua, nên việc hắn mua trước cũng không thành vấn đề.
Không ngờ, đến tối khi Chân Nguyệt đang ngâm chân, Kiều Triều đã mượn nghiên mực từ chỗ Kiều Tam, lấy giấy bút ra và bắt đầu vẽ. Tay hắn thành thạo cầm bút, di chuyển không ngừng trên mặt giấy.
Chân Nguyệt lúc đầu không chú ý, chỉ thấy Kiều Triều đang chăm chú làm việc. Ánh nến bập bùng bên cạnh càng làm không gian thêm tĩnh lặng. Khi nàng bưng chậu nước lên đi đổ, thoáng qua nhìn thấy bức tranh Kiều Triều đang vẽ, khiến nàng bất giác dừng lại.
Kiều Triều đang vẽ một ngọn núi, trong đó có hai người đang cõng đồ đi xuống núi.
Chân Nguyệt đứng lặng nhìn thật lâu. Kiều Triều cũng mải mê vẽ, không nhận ra rằng Chân Nguyệt đang quan sát mình từ phía sau.