Tiếng động lớn làm cho vài người đứng sát cửa sảnh tiệc chú ý tới.
Thiệu An mặc dù không biết bơi, nhưng cậu có thể nín thở trong nước một chút. Cậu cố kéo chặt lấy người đã đẩy mình cùng chìm xuống dưới đáy bể.
Trời tối, cộng thêm khu vực hồ bơi đang tắt đèn, Thiệu An và người mặc đồ phục vụ kia đều mặc đồ màu đen chìm dưới nước nên khá khó để nhận ra.
Trong lúc hai người quơ tay phản kháng thì nam phục vụ đột nhiên há miệng phun ra đầy bọt khí, cậu ta chịu không nổi nữa, muốn bơi lên trên.
Ở bên trên, dần dần có tốp hai tốp ba người kéo qua đây nhìn xem rốt cuộc có chuyện gì. Vệ sĩ cũng được điều động tới.
Thẩm Lạc vốn đang đi tìm Thiệu An, nghe thấy có tiếng rơi xuống nước, không biết có phải hay không nhưng tim liền đập liên hồi, mau chóng chạy tới bên hồ bơi.
Nhìn xuống dưới chỉ thấy một đám màu đen đang dập dềnh bên dưới. Thẩm Lạc không nói hai lời liền nhảy xuống cứu người, vệ sĩ cũng theo sau nhảy xuống hai người.
Thẩm Lạc lặn xuống bơi một đoạn liền chạm vào được người kia.
Hàm Tinh đang cố vùng vẫy, ngoảnh lại thấy là Thẩm Lạc tới cứu mình thì vui mừng, nhưng chưa được hai giây, cậu ta liền bị Thẩm Lạc đẩy sang một bên, chối với một chút liền được vệ sĩ kéo lên mặt nước.
Phù... Phù... Phù...
Hàm Tinh hít lấy hít đề không khí, thật đáng sợ, suýt nữa cậu ta đã chết thật luôn ấy chứ.
Thầm Lạc lặn xuống tiếp, đỡ lấy người ở dưới đáy bề.
Thiệu An nằm im cho cơ thể tự chìm xuống đề kiệm sức giữ thêm dưỡng khí, đột nhiên có người vọt tới, cậu chưa kịp mở mắt nhìn xem là ai thì đã bị người kia áp môi lên môi cậu, truyền một chút không khí qua.
Cảm giác như thật lâu nhưng thực chất chỉ qua ba giây cậu liền được người kia kéo lên mặt nước.
Hức... Phù... Khu khụ!
Thiệu An hít một hơi dài không may lại bị sặc, cậu ho liền mấy cái.
So với Thiệu An thì Thẩm Lạc chỉ cần đứng thôi chân cũng đã chạm tới đáy bể, còn cậu thì chới với quẫy chân.
Thầm Lạc hai tay ôm lấy hai má của Thiệu An kiềm tra thấy cậu còn thở thì quả tim trong lồng ngực mới đỡ đau hơn chút.
Khuôn mặt Thiệu An hơi trắng bợt lại, môi với má đỏ lên do lạnh.
Thầm Lạc nhanh chóng bế cậu lên bờ, nhặt áo khoác khi nãy cởi ra trước khi nhảy xuống đắp tạm lên cho Thiệu An " Có bị sặc nước không?".
Thiệu An mãi mới dừng ho " Không bị". Cậu rất nỗ lực nín thở luôn đấy.
Lúc này Hàm Tinh mới được hai vệ sĩ khiêng lên bờ, cậu ta bơ phờ nhưng vẫn tỏ ra tức giận đi tới " Anh làm tôi bị thương rồi!".
Thiệu An không bất ngờ cho lắm, lúc đó cậu cũng cảm nhận được cái nhẫn trên tay cậu mắc vào thứ gì đó. Đây là nhẫn kim cương do Thẩm Lạc tặng, rạch một đường trên cánh tay Hàm Tinh từ bắp tay xuống khuỷu tay trái, lại thêm một vết từ chỗ cổ gần vai qua sau lưng, máu đỏ nhiễm ra cái sơ mi trắng nhưng Hàm Tinh quá tức giận nên không thấy đau đớn ngay lúc này.
" Ha! người yêu của Thầm đại thiếu thật là dã man, ra tay tấn công người khác man rợ như vậy" Hàm Tinh cố tình nói to cho tất cả người mọi nghe thấy.
Thiệu An mặt hơi tối đi, tên nhóc này nói cậu thì thôi, còn dám nhắc tới Thẩm Lạc. Cậu ngẩng đầu lên nhìn đối phương, kinh ngạc nhận ra người vốn đã bị quản gia đuổi ra lúc này lại có mặt ở đây, bộ quần áo trên người cậu ta hình như là của phục vụ.
"Muốn tính toán thì tôi cùng cậu tính toán" Thiệu An dựa vào sự nâng đỡ của Thẩm Lạc mà đứng dậy đối mặt với Hàm Tinh " Thứ nhất, có người cố tình hãm hãi đẩy tôi xuống nước, người đó chính là cậu, không cần cãi lại vì ở đây có camera".
Thứ hai" Thiệu An khoanh tay trước ngực " Cậu có thực sự là nhân viên phục vụ không còn chưa biết đâu?".
Thiệu An quay sang hỏi Thẩm Lạc " Trong một tiệc đầy những quan chức cấp cao và nhà tài phiệt như vậy, có người lẻn vào với ý đồ xấu thì sẽ bị xử lý như thế
nao?".
Thẩm Lạc cũng nhận ra Hàm Tinh này là nhân viên mới vào ở công ty không lâu đã gây ra rất nhiều chuyện phiền toái, cũng là cái người không hề có trong danh sách khách mời " Quy vào thành phần khủng bố, có thể bị xử tử hoặc tù chung thân".
Hàm Tinh nghe xong hai chân liền nhữn ra, cậu ta lẻn vào đúng là làm chuyện không tốt đẹp gì, nhưng mục tiêu là Thiệu An, chứ không phải những vị khách kia "
Tôi... tôi không cố ý".
" Cố ý hay không điều tra thì sẽ rõ, đừng tưởng tôi không động tới các người thì nghĩ tôi là quả hồng mềm" Thiệu An lại ho hai cái, Thầm Lạc lo lắng kéo cậu vào lòng
" Mau đi thay quần áo không sẽ bị ốm đấy, chuyện ở đây cứ để tôi lo".
Thẩm Lạc hất cằm, vệ sĩ hiểu ý áp giải Hàm Tinh đang sợ tới mức đơ luôn rồi kia đi, sau đó cùng Thiệu An đi hướng về phía khu nhà của Thẩm gia.