Một tuần làm việc này Thiệu An vẫn luôn vị tên sếp không biết tên kia làm khó, nhưng cậu cũng chẳng kém, sau giờ làm việc liền tắt máy luôn, dù ai gửi gì tới cũng không xem, đợi tới sáng hôm sau tới công ty mới tiếp tục làm việc.
Rốt cuộc Thiệu An cũng đã hiểu vì sao đồng nghiệp trong công ty lại cứ liếc nhìn cậu, còn có việc tại sao bọn họ cần cậu đi làm ngay lập tức lại còn tăng thêm lương như vậy. Căn bản là có tên sếp ma vương như vậy thì phải có tinh thần thép mới có thể chịu đựng được.
Có lẽ bởi vì Thiệu An luôn giữ thái độ chống đối nên tên sếp kia nghe nói hôm nay sẽ đích thân tới đây để điều chỉnh. Thiệu An thầm nghĩ toi rồi, nhưng dù sao cậu cũng không áy náy gì, nếu muốn đuổi việc cậu cũng chả sao, cậu có thể tới nơi khác xin ứng tuyển.
Thiệu An ngồi trên xe buýt lướt mạng xã hội, tin tức hot nhất ngay trên đầu có hình của Thẩm Lạc, cậu nhanh chóng ấn vào xem.
Trên đó viết, phát hiện ảnh đế Thẩm Lạc cùng minh tinh mới nổi tuyến 3 Hà Vĩnh cùng nhau ăn tối tại nhà hàng sang trọng. Kèm theo là ảnh chụp từ xa, có thể nhìn ra minh tinh kia là một người nam rất ưa nhìn. Trái tim Thiệu An khẽ đập nhanh hơn, tâm trạng cũng trùng xuống không ít, đây là lựa chọn do cậu tự định ra nên cậu không có quyền lên tiếng.
Lúc Thiệu An tới công ty thì nghe nói tên sếp kia đã đến được 10 phút rồi, hiện đang ngồi trong văn phòng. Thiệu An cảm thấy vẫn là nên lấy lòng một chút, cậu pha một ly cà phê muốn mang lên cho tên sếp chết tiệt kia.
Thiệu An gõ của ba cái rồi mở cửa vào, cậu quên mất còn phải đợi người bên trong đồng ý, cũng bởi cái cửa này không khóa nên Thiệu An lỡ tay ấn một chút đã hé ra rồi.
Cậu sửng sốt nhìn khung cảnh bên trong, một nam nhân cao lớn ngồi dựa trên ghế và một người nhỏ con hơn đang tự cởi đồ của bản thân, chỉ còn lại một chiếc quần nhỏ.
Càng ngạc nhiên hơn là ngươi đang thoát y kia lại chính là nam minh tinh trên bài báo lúc này cậu đọc được, còn người đàn ông kia vừa quay sang thì toàn thân Thiệu An như chết đứng, đến cả ly cà phê trên tay bị nghiêng cũng không để ý, nước nóng đổ ra tay khiến cậu tỉnh táo lại, sau đó liền chạy đi mất.
Thẩm Lạc cũng trông trạng thái sửng sốt y như vậy, cậu ta hiếm kia lộ ra sự thất thố mà vội vàng đuổi theo Thiệu An.
Thiệu An chạy về văn phòng thư ký của mình, cậu cứ như bị mất kiểm soát, nước mắt cứ không ngừng tuôn ra.
Cửa văn phòng mở tung ra, một người với thân hình cao lớn xông vào, nhìn thấy Thiệu An đang khóc thì Thẩm Lạc liền vội tới kéo cậu vào lòng mà ôm chặt " Anh cuối cùng cũng chịu quay về rồi". Không phải Thẩm Lạc không thể đưa Thiệu An về nước trong ba năm qua, mà vì cậu ta biết Thiệu An sẽ không tình nguyện trở về nên sẽ lại chạy đi mất lần nữa, chỉ có chờ đợi tới khi Thiệu An tự mình trở về thì Thẩm Lạc mới có thể tìm cách khiến Thiệu An mãi mãi ở lại bên mình.
Thiệu An nhìn thấy Thẩm Lạc thì lại càng không ngăn được nước mắt, mấy năm qua đã bao nhiêu lần cậu mơ thấy Thẩm Lạc ở bên người vui vẻ khoái lạc mà tỉnh dậy nước mắt ướt đẫm gối, càng không hy vọng điều đó trở thành sự thật, vậy mà điều đó lại trở thành sự thật trước mắt cậu.
Trên báo thì có tin Thẩm Lạc cũng minh tinh kia hẹn hò, trong văn phòng của Thẩm Lạc lại thấy minh tinh kia cởi đồ thì giữa bọn họ xảy ra chuyện gì chẳng phải rất rõ ràng sao. Nhưng cậu căn bản không có tư cách gì để nói cả, cậu chỉ có thể làm là hối hận và đau khổ mà thôi.
Thiệu An cố đẩy Thẩm Lạc ra nhưng với thân hình cao lơn hơn xưa của cậu ta khiến cho cậu chẳng khác nào châu chấu đá xe, nước mắt cậu cứ không ngừng, lời nói ra miệng cũng không biết nói điều gì " Thả tôi ra...".
Thẩm Lạc ấn chặt Thiệu An lên tường " Anh nghe tôi giải thích, chuyện không phải như anh nghĩ đâu!".
Thiệu An không nghe lọt tai bất kì điều gì nữa, cậu tin vào những gì mình nhìn thấy, lại nghĩ việc Thẩm Lạc giải thích là một điều vô nghĩa vì cậu ta căn bản không cần phải làm vậy.
Thiệu An nức nở vùng vẫy " Tôi không nghe! tôi không nghe! cậu muốn yêu ai là việc của cậu, muốn lên giường với ai... tôi cũng không quan tâm!".
" Vậy sao anh lại khóc?" Thẩm Lạc trầm giọng nói bên tai Thiệu An.
Thiệu An giơ tay lau đi vệt nước mắt trên mặt, giọng run rẩy nén lại nước mắt " Tôi không có ~". Nghe thấy giọng nãi sữa của bản thân mà Thiệu An lại càng cảm thấy xấu hổ, cậu lại vùng vậy lung tung tay chân.
Thẩm Lạc bắt lấy hai tay cậu kéo lên đỉnh đầu rồi cúi người dùng môi khóa chặt đôi môi của Thiệu An, do vừa khóc xong, còn hơi thiếu dưỡng khí mà lại bị hôn khiến Thiệu An muốn há miệng ra thở dốc, Thẩm Lạc lợi dụng lúc này liền đưa lưỡi tiến công.
Cảm giác bị mùi hương nam tính nhớ nhung bấy lâu bao bọc lấy khiến Thiệu An dần dần bình tĩnh lại.
Thẩm Lạc rời môi ra, lau đi vệt nước mắt còn đọng lại trên má Thiệu An rồi dùng ngón tay quệt vết nước còn đọng lại trên môi cậu " Bây giờ đã bình tĩnh nghe tôi giải thích được chưa?".