Người đó ngoài Alexander ra thì còn có thể là ai được chứ. Khuôn mặt thanh tú, khí chất ngời ngợi ấy chính là thứ Karlis mong nhớ biết bao ngày qua, nhưng ngay tại lúc này hắn không thể tiến lại gần anh vì bên cạnh anh đang có một người khác.
Công chúa Jouri ăn vận lộng lẫy, khí chất tao nhã, bước đi uyển chuyển đang cùng khiêu vũ với Alexander. Ánh mắt nàng nhìn Alexander vô cùng tha thiết, thậm chí nàng còn không muốn chớp mắt vì không muốn bỏ lỡ một giây nào để quan sát khuôn mặt của anh.
Karlis đứng như trời trồng nhìn bọn họ khiêu vũ cùng nhau, bên cạnh hắn có người đang tụ tập bàn tán.
"Này, đó là công chúa Jouri đó, người bên cạnh là ai nhỉ, khí chất chẳng thua kém gò công chúa cả, đúng là trai tài gái sắc."
"Theo tôi biết thì đó là nhị hoàng tử Alexander Richelieu của vương quốc Carlender đấy, trông xứng đôi với công chúa quá, nếu hai người này kết hôn không biết con của họ sẽ đẹp như thế này nhỉ."
"Thật đó! Khi nãy thấy ngài ấy tôi còn định đến làm quen nhưng bây giờ thấy ngài ấy bên cạnh công chúa tôi thật sự không đấu nổi."
"Nhưng không ai thắc mắc tại sao nhị hoàng tử Alexander Richelieu lại ở đây à?"
.....
Đúng thật là rất xứng đôi nhỉ. Karlis nhìn thấy công chúa Jouri thủ thỉ gì đó với anh rồi Alexander để lộ ra một nụ cười vô cùng dịu dàng.
Nụ cười này không phải chỉ dành cho hắn sao?
Tim hắn đau quá, nó co thắt lại liên hồi, hắn khó thở quá. Cổ họng hắn nghẹn ứ, chỉ có thể để cơn đau gặm nhấm từng chút từng chút một chứ chẳng thể thốt nên lời. Nước mắt lưng tròng nhưng hắn không thể khóc, hắn không muốn khóc tại nơi như thế này.
Vũ điệu đầu tiên kết thúc. Đèn trong sảnh chính lại sáng lên, tất cả mọi ánh nhìn vẫn tập trung vào Alexander và công chúa Jouri đứng chính giữa.
Quốc vương Kelesta hài lòng gật đầu, nói:"Xem ra mắt nhìn người của con gái ta không tệ, còn có ai khiến con muốn khiêu vũ cùng không, Jouri?"
Công chúa Jouri ủy mị lắc đầu, nàng lén đưa mắt quan sát sắc mặt của Alexander. Nhưng từ góc nhìn của Karlis nó chẳng khác gì liếc mắt đưa tình.
Hắn mím chặt môi, cố nén không cho bản thân làm việc dại dột.
Quốc vương Kelesta lại lên tiếng:"Nếu không thì nhị hoàng tử Alexander Richelieu là ứng cử viên duy nhất, vậy ngươi có chấp nhận trở thành phu quân của con gái ta không?"
Câu hỏi này Alexander đã từng từ chối một lần, lần này quốc vương Kelesta cố ý hỏi ngay tại một buổi lễ lớn như thế này chắc chắn là vì muốn ép anh vào đường cùng, không cho anh cơ hội từ chối.
Alexander đang định lên tiếng thì một tiếng mắng chửi đã vang lên từ phía bên phải:
"Tên khốn này, đi khôn biết nhìn đường à?"
Dường như bên đó đã xảy ra ẩu đả, một người đàn ông cao lớn đang đứng giơ nắm đấm với một người đang ngã sõng soài trên đất.
Alexander vô thức liếc mắt nhìn sang, vô tình phát hiện một gương mặt quen thuộc.
Karlis không ngờ mình lại đụng trúng người khác, lúc này hắn không biết phải làm sao, hắn xin lỗi rồi lập tức đứng dậy rời đi ngay.
Hắn cúi mặt xuyên qua đám đông, Alexander ngỡ ngàng rời khỏi sảnh chính đuổi theo hắn.
Tầm mắt Karlis đã nhòe đi, hắn không biết mình đang ở đâu, đang chạy đi đâu, hắn chỉ biết mình cần phải đi khỏi nơi này, rơi khỏi nơi có bóng dáng của hai người họ.
Hắn cứ chạy mãi chạy mãi, đến khi tông sầm vào một cây cột đặt bên ngoài, cả đầu hắn ong ong cả lên, hắn ngã gục xuống đất.
Alexander bị kẹt lại ở đám đông nên không thể đuổi kịp Karlis, khi anh chạy đến nơi không ngờ Karlis đang ngã khuỵu dưới đất, cả người run lên bần bật.
Anh hoảng hốt vội chạy đến:"Karlis, Karlis! Em không sao chứ? Có anh ở đây rồi, anh..."
Alexander vươn tay đỡ người hắn nhưng lập tức bị hắn hất ra. Karlis loạng choạng đứng dậy, khuôn mặt đẫm lệ, đau khổ nhìn anh:
"Anh đến đây làm gì cơ chứ?"
Alexander vô cùng xót xa, anh muốn lên tiếng giải thích nhưng Karlis đã tiếp lời:"Sao anh lại ra đây, anh nên ở bên trong đó mới đúng, tại sao lại ra đây cơ chứ!"
Anh không nỡ nhìn hắn như vậy, anh tiến gần hơn một bước, muốn kéo hắn ôm chặt vào lòng nhưng đúng lúc này công chúa Jouri hớt hải chạy đến:
"Alexander, Alexander, ngài không sao chứ? Tại sao ngài lại bỏ đi như vậy?"
Bàn tay nàng nắm chặt lấy cánh tay của anh, Karlis mặt mày tối sầm nhìn bọn họ.
Alexander nhíu mày, anh lùi lại phía sau, đẩy bàn tay của Jouri ra, lạnh giọng nói:"Công chúa, chúng ta đã khiêu vũ xong một điệu rồi, ta có việc phải đi trước, xin thứ lỗi vì khi nãy không nói chuyện với nàng đàng hoàng."
Công chúa Jouri ngẩng người nhìn anh rồi lại nhìn sang Karlis, nàng mấp mấy môi muốn nói gì đó thì Karlis đã cúi đầu lên tiếng:
"Xin lỗi, là tôi đã quấy rầy điệu nhảy của công chúa, xin người thứ lỗi cho tôi, bây giờ tôi xin phép rời đi trước."
Nhìn hắn dứt khoát quay đầu như thế, tâm trí Alexander vô cùng hoảng loạn, anh vô thức bắt lấy cổ tay của hắn, gằng giọng: