Grayce ngây người, xua tay:"Không, không sao đâu. Không phiền gì hết á!"
Nói rồi Grayce nhìn hắn với ánh mắt vô cùng dịu dàng, có lẽ cậu ta đã biết vì sao Rayson lại ra sức giúp đỡ hắn đến vậy, có lẽ hắn thật sự khác biệt so với những tên quý tộc kia.
Karlis không có tâm trạng để ý xung quanh nên không nhận ra được ánh nhìn của Grayce, mãi một lúc sau hắn mới lên tiếng:
"Ta nên trở về rồi."
Grayce giật mình, nhớ đến lời Alexander nói trước khi đi, cậu ta vội ngăn Karlis lại, hoảng loạn nói:
"Không, không được, ngài, ngài đang bị thương, ngài nên ở lại đây một thời gian. Đúng không Albert?"
Albert im lặng đứng phía sau gật đầu đồng tình.
Karlis còn muốn từ chối nhưng cửa phòng lại bị đẩy ra, Rayson mang theo một lá thư bước vào:"Đêm qua biệt thự Alarie đã bị đội hiệp sĩ của hoàng gia khống chế, tất cả người hầu đều đã bị bắt giam để thẩm vấn, quản gia Algie đã nhanh tay truyền được lá thư này ra bên ngoài trước khi bị đưa đi. Vậy nên, nếu bây giờ ngài muốn trở về, ngài chỉ có thể chịu chung số phận với những người kia."
Karlis ngẩn người, mấp máy môi không biết phải nói gì, Rayson tiếp lời:
"Cho nên, bây giờ ngài có hai phương án để lựa chọn. Một, trở về đó và ngồi trong ngục giam chờ bị phán xét theo nguyên tắc gia tộc Alarie. Hai, ở lại đây chờ đến khi thời cơ thích hợp quay trở về lật đổ hoàng hậu. Ngài sẽ chọn phương án nào đây, công tước?"
Giọng nói của cậu đều đều, lạnh nhạt nhưng từng câu từng chữ thốt ra đều như gai nhọn đâu và tim Karlis. Hắn muốn lật đổ hoàng hậu, hắn muốn đi tìm Alexander nhưng sức lực hiện tại của hắn không đủ.
Nếu như, nếu như hắn ở đội sát thủ, nếu hắn có thể trở nên mạnh mẽ hơn thì lúc đó....
"Ta chọn phương án hai. Nhưng từ giờ cho đến lúc đó, mong các ngươi có thể dạy ta làm thế nào để trở nên mạnh mẽ hơn."
"Không thành vấn đề"- Grayce đáp.
.....
Alexander ăn vận sang trọng đứng trước cổng thành hoàng cung. Eric mặc trang phục quản gia đứng kèm sát bên cạnh anh.
Hai người một trước một sau chuẩn bị tiến vào, binh lính đứng trước cổng đã vội vàng chặn bọn họ lại:
"Các ngươi là ai?"
Alexander điềm tĩnh nói:"Ta là nhị hoàng tử của vương quốc Carlender, hôm nay đức vua sai bảo ta đích thân đến đây là vì có chuyện của bàn với quốc vương của các ngươi."
Hai tên binh lính nhìn nhau, cả hai vội quỳ xuống, một tên trong đó nói:
"Thật thất kính thưa bệ hạ, mong ngài thứ tội cho. Thần sẽ lập tức báo cáo với quốc vương."
Alexander gật đầu:"Vậy các ngươi hãy nhanh lên."
Tên kia nhanh chóng rời đi. Alexander khoanh tay tựa nửa người vào tường nhắm mắt lại, nguyên một buổi tối hôm qua vì mãi nghĩ ngợi nên anh chẳng ngủ được chút nào. Ngược lại sư phụ của anh- Eric lại có một đêm vô cùng ngon giấc nên tâm trạng lúc này rất phơi phới.
Nhìn anh uể oải như vậy, Eric nhướng mày:"Mãi nhớ về người nào đó nên không an lòng mà ngủ sao?"
Alexander im lặng không đáp, Eric nói quả thật không sai, anh không quá yên tâm về Karlis, anh biết tính cách của hắn rất cố chấp, e là dù Rayson, Albert và Grayce có nhốt hắn vào nhà kho hắn vẫn tìm cách chạy thoát đi tìm anh mất.
Qua một lúc lâu anh mới đáp lại:"Đúng vậy, ta rất lo cho em ấy."
Mí mắt Eric giần giật, anh ta nhớ rõ trong nguyên tác lúc trước mình viết đâu thiết lập Alexander là một người nghĩ gì nói nấy như vậy đâu.
Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng Eric vẫn gật đầu:"Ngươi đúng là yêu thương tên công tước đó đấy."
Alexander cười cười.
Tên binh lính kia quay trở lại cùng với hai người khác. Bọn họ quỳ xuống trước mặt Alexander, cung kính đáp:
"Điện hạ thứ tội, quốc vương không biết điện hạ tới nên không chuẩn bị nghênh đón kịp thời. Mong điện hạ đừng trách."
Alexander gật đầu không nói gì. Bọn họ dẫn hai người vào bên trong.
Ở sảnh chính cung điện nguy nga, quốc vương Kelesta Kelvin đang thong thả ngồi trên ngai vàng, bên cạnh là hoàng hậu Aura và công chúa Jouri.
Eric bước vào lập tức quỳ xuống sảnh chính, còn Alexander cúi đầu lên tiếng:
"Quốc vương Kelesta Kelvin."
Ông ta hài lòng gật đầu, bảo người hầu mang một chiếc ghế đến sảnh chính cho Alexander rồi mới lên tiếng hỏi:
"Ngươi đến đây mà không báo trước, ta đã không tiếp đón chu đáo."
Alexander gật đầu:"Không sao đâu, dù sao đây cũng là chuyện bất trắc nên vua cha không kịp báo trước. Chỉ mong quốc vương Kelesta không trách tội."
Kelesta cười sang sảng nhìn sang đứa con gái của mình, công chúa Jouri ngượng ngùng tránh mặt.
Eric liếc mắt nhìn, thấy rõ mồn một từng cử chỉ hành động của hai cha con bọn họ, nhất thời cảm thấy vô cùng buồn cười, đành phải tự nhéo đùi ngăn bản thân không cười thành tiếng.
Quốc vương lại nói tiếp:
"Không sao không sao, láng giềng với nhau, có chuyện gì ngươi cứ nói, nếu giúp được Stillber nhất định sẽ giúp đỡ Carlender toàn lực."
Alexander nở một nụ cười khẽ:"Thế thì tốt quá. Hiện tại vương quốc Carlender đang xảy ra một số chuyện chẳng hề hay ho gì. Vua cha đang bị bệnh không gượng dậy nổi, còn hoàng hậu lại kéo bè kết phái cướp đoạt quyền lực từ tay vua cha, ta thật sự không biết làm sao, chỉ có thể nhờ sự giúp đỡ của ngài."
Kelesta ra vẻ đăm chiêu, hoàng hậu bên cạnh nắm lấy tay ông, ông nói: