Cứ thế Karlis ù ù cạc cạc kết nghĩa huynh đệ với vị công tước Michael Roshan. Nhưng ngẫm lại hắn thấy chuyện này không tệ, so với việc một mình chống chọi với nam nữ chính thì có một vị huynh đệ cùng mình làm việc đó vẫn tốt hơn rất nhiều.
Hai người tám chuyện thêm một lúc, Karlis bỗng nhớ ra gì đó, bèn hỏi:
"Ngày mai là buổi dạ hội hóa trang của hoàng gia, anh có đi không?"
Roshan thong thả đáp:"Đi chứ! Phải đi để xem kịch hay."
Karlis muốn té ngửa với vị nghĩa huynh này, không giúp hắn thì thôi đi còn đòi đến xem kịch hay. Karlis bất mãn cực kỳ:
"Anh thật sự chỉ định xem kịch thôi ấy à?"
Hắn còn định nói tiếp nhưng lúc này lại có người đi vào, Violet diễm lệ mang trà đến cho hắn.
Hiện tại Karlis chỉ cần thấy cô ta là rùng mình, mỗi lần gặp cô ta y như rằng mọi chuyện của hắn đều đổ vỡ, dù biết mình không nên đối xử tệ với nữ nhân nhưng cô gái này là ngoại lệ!
Karlis thấy Violet thì đương nhiên Roshan cũng thấy, lần trước gặp trong bữa tiệc hắn ta không nhìn kỹ dung mạo của cô, hôm nay nhìn kỹ rồi...
"Cô ta còn chẳng đẹp bằng cậu."- Roshan bỗng thốt lên một câu như thế khiến động tác châm trà của Violet khựng lại.
Karlis bất lực xoa đầu:"Này, kiệm lời một chút cũng không chết được đâu!"
Đúng là Karlis không ưa gì Violet nhưng việc chê xấu con gái nhà người ta như vậy là không tốt! Roshan cũng nhận ra mình lỡ lời bèn cười hì hì đứng dậy lẻn ra bên ngoài:
"Ta, có việc phải về trước, tạm biệt ngươi!"
Karlis đứng hình nhìn Roshan chạy đi rồi quay lại nhìn Violet đang cúi gằm mặt. Hắn ho nhẹ một tiếng, nói:
"Chẳng phải ta bảo ngươi ra sau vườn quét dọn sao? Chưa có lệnh của ta ai cho ngươi vào đây?"
Violet cứng người, cứ nghĩ chuyện qua lâu như vậy rồi Karlis sẽ chẳng nhớ nữa, với cả cô tin chắc rằng với nhan sắc của mình Karlis sẽ mềm lòng mà bỏ qua, nào ngờ hắn ta lại thù dai như vậy. Cô siết chặt nắm tay, cố che giấu ánh mắt thù hận, cúi người nói:
"Xin lỗi công tước, tôi ra sau ngay đây ạ!"
Nói rồi Violet đứng yên tại chỗ, Karlis càng nhìn cô ta càng khó chịu:"Còn không mau đi?"
Violet xoay người đi thẳng đến sân sau.
Mục đích ban đầu của Karlis khi đến thế giới này là tìm cho mình một cuộc sống bình yên, nào ngờ biến cố chồng biến cố khiến hắn không thể nào thanh thản được, dù muốn hay không vẫn phải gặp nữ chính. Hắn cũng muốn sống yên bình, hòa thuận với nữ chính để giữ mạng của mình nhưng tính tình cô nữ chính này....lạ lắm! Karlis không kiếm chuyện với cô, cô cũng tự kiếm chuyện với hắn, bởi thế nên hắn đành chấp nhận trở thành kẻ phản diện.
Karlis ngồi trong phòng suy nghĩ, bỗng thấy vô cùng đồng cảm với Karlis trong nguyên tác. Đến cả một con người biết trước rằng nếu đối xử tệ với nữ chính sẽ phải chết tức tưởi còn không chịu đựng được thì một người chưa biết gì sao có thể nhẫn nhịn? Karlis thầm cảm thán:
"Càng ngày càng bội phục "bản thân mình", bỗng dưng cảm thấy tình tiết phi logic kia cũng có tý logic."
.....
Một đêm yên bình trôi qua, hôm nay chính là ngày sóng gió ập đến trong dự kiến của Karlis. Mới sáng sớm Anna và Anne đã đánh thức hắn, đưa hắn đến đại sảnh để thử đồ mà thợ may thiết kế riêng cho hắn.
Karlis thử một lượt hơn hai mươi bộ, cuối cùng chọn ra được hai bộ để tham dự buổi dạ hội hóa trang.
Karlis không muốn bản thân quá nổi bật tại buổi tiệc nên đã lựa chọn một bộ đồ hết sức đơn điệu, chỉ đính kèm một viên đá quý ngay giữa cổ còn lại chỉ có vải mà thôi. Còn bộ còn lại là do Anna và Anne cùng lựa, đó là một bộ đồ vô cùng lộng lẫy và xa xỉ, Karlis nhìn nó mà khóe miệng run bần bật. Thử nghĩ xem, nếu mặc nó ở buổi dạ hội thì hắn sẽ gặp những chuyện phiền phức như thế nào.
Người thợ may đưa đồ cho hắn, lại lấy từ sau lưng ra một thứ, dâng đến trước mặt hắn:
"Thưa công tước, chúng tôi nhận được tin ngài sắp đi dự buổi dạ hội hóa trang của hoàng gia nên đã thiết kế cho ngài một chiếc mặt nạ độc nhất vô nhị. Đây là chiếc mặt nạ được đính từ hơn năm mươi viên kim cương, và có thiết kế vô cùng sắc sảo."
Karlis cầm mặt nạ lên ngắm nghía, cảm thấy không tệ, liền hỏi:
"Thứ này bao nhiêu tiền?"
Người thợ may lắc đầu:"Đây là do một vị khách quen của chúng tôi đặt tặng cho công tước."
Karlis vô cùng ngạc nhiên nhưng hắn nhanh chóng ổn định cảm xúc:"Có thể nói cho ta biết người đó là ai không?"
Thợ may khó xử:"Chúng tôi phải bảo mật thông tin khách hàng, người đó muốn giấu chúng tôi không thể tự tiện nói ra, thành thật xin lỗi ngài."
Bảo mật thì thôi vậy, Karlis gật đầu đặt chiếc mặt nạ lên bàn, bảo:"Vất vả cho ngươi rồi."
"Được may trang phục cho công tước là niềm vinh hạnh của chúng tôi, không vất vả đâu ạ!"
Karlis nói với người thợ may ấy thêm vài câu rồi bảo quản gia Algie tiễn người đó đi.
Hắn tự tay mang trang phục cùng chiếc mặt nạ kia lên phòng, càng nghĩ càng thấy lạ, không biết ai là người tặng nó cho mình. Giờ có nghĩ cũng chẳng nghĩ ra chi bằng để thời gian làm việc khác.
Tối nay buổi dạ hội bắt đầu, Karlis muốn đến hỏi Alexander một số thứ nhưng nhớ lại ánh nhìn "thắm thiết" của anh ta và Rayson thì vô cùng khó chịu, không muốn hạ mình đến gặp mặt anh ta.
Karlis suy nghĩ kĩ rồi, nếu anh ta tự mình tìm đến giải thích thì hắn sẽ miễn cưỡng bỏ qua việc này, nào ngờ hắn đợi mãi đến lúc buổi dạ hội bắt đầu cũng chẳng có một bóng người nào đến tìm.