Xuyên Thành Người Vợ Sắp Bị Vai Phản Diện Giết Chết

Chương 7: Phu thê ân ái, phân phòng để ở



Edit: Astute Nguyễn

Sau đêm đó, ta nhẹ lòng đi không ít, cả ngày không còn nghi thần nghi quỷ mà cảm thấy Lăng Thanh Vân có ý định giết ta, chỉ cần thành thành thật thật diễn tiếp màn “mất trí nhớ”.

Cùng lắm nói mất trí nhớ, trên trình nào đó cứ cho là ta “mất trí nhớ” thật: Nguyên tác kể theo góc nhìn của Phong Gian Nguyệt, cho nên hắn và nữ chính xxoo chi tiết nào ta cũng biết, nhưng mà đối với Lăng Thanh Vân bên này, trừ phi có tràng cảnh diễn cùng Phong Gian Nguyệt bên ngoài thì chẳng khá hơn chuyện bị bôi đen một mắt là bao nhiêu.

Vì giúp ta “tìm lại ký ức”, Dao Cơ với Ngô Đồng kể cho ta không ít chuyện nhỏ thường nhật của An Khả Tâm và Lăng Thanh Vân. Hai người họ đưa ta ngắm nghía một vòng kho trang sức mà An Khả Tâm sở hữu, mỗi năm, ngày đón năm mới, lễ kỷ niệm đại hôn thậm chí là sinh thần, Lăng Thanh Vân đều đưa tới những món khác nhau, ta cầm một vài thứ lên ngắm, chế tác tinh mỹ, không có lấy một chút cẩu thả, rõ ràng Lăng Thanh Vân này đâu chỉ có dụng tâm kỹ càng, mà trí nhớ còn cực kỳ tốt.

Ngoài ra, bọn họ còn nói, Lăng Thanh Vân không nạp phi tần, đối với cung nhân cũng tuyệt đối không có cử chỉ lang thang tuỳ tiện, tóm lại, hết thảy nghe tới đều là phu thê vừa ân ái ngọt ngào vừa ra dáng chuẩn mực.

Thế nên ta nhịn không được mở miệng hỏi: “Tẩm cung này của ta, sao lại không có thấy một chút gì của nam nhân?”

Có thể bởi bắt đầu từ quan hệ của cha mẹ, từ nhỏ ta đã rất nhạy bén phương diện này, có kẻ từng vào phòng, tóc râu rất dễ rơi rụng xuống đất một vài sợi, ngồi trên sô pha lâu sẽ có một chỗ lún, nhẫn hay đồng hồ tuỳ thân có khả năng bỏ quên, nước hoa dùng, thậm chí đồ dưỡng da cũng sẽ để lại mùi.

Mà trong tẩm cung này, không có lấy một chút dấu vết của nam nhân.

Hai cung nhân đưa mắt nhìn nhau một hồi, Dao Cơ mới cất tiếng: “Nương nương, người chắc không nhớ rõ, Quốc chủ dọn ra khỏi đây rồi.”

Phu thê ân ái lại phân phòng ngủ? Trong lòng ta chợt xẹt qua một tia nghi hoặc.

Nhưng đột nhiên nhớ tới chuyện sinh non đó —— ta lại hỏi mò: “Khi nào? Có phải thời điểm ta sinh non không?”



Ngô Đồng gật gật đầu, coi như đã thừa nhận, nhưng lại vội vàng bổ sung: “Cái đó, nương nương, người ngàn vạn lần đừng đoán mò, Quốc chủ chỉ là vì bận quốc sự, dọn ra ngoài cũng không hề có chuyện xằng bậy…”

Ta thấy hơi tò mò, nam nhân thời đại này có tam thê tứ thiếp vẫn là hợp pháp, nếu hắn có người khác, An Khả Tâm đâm ra cô quạnh, vậy còn có thể lý giải. Nhưng xa cách An Khả Tâm, lại chẳng hề bên cạnh người khác, vậy là sao chứ?

Ta thậm chí còn xẹt qua một suy nghĩ mờ ám, hắn… chắc không phải thân thể có vấn đề gì đó đâu?

Thôi thôi, ta nhanh chóng ép xuống dòng suy nghĩ miên man.

Có điều, hay tin Lăng Thanh Vân và An Khả Tâm phân phòng để ở, ta trái lại còn thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Bằng không khi thân thể này chuyển biến tốt, phu thê danh chính ngôn thuận, biết đâu ngày nào đó hắn tâm huyết dâng trào, muốn làm chuyện gì đó thì sao?

Dao Cơ, Ngô Đồng dù sao cũng chỉ là hai tiểu cung nữ, từ chỗ hai nàng, trừ chuyện tư của phu thê An Lăng, tin tức hữu dụng khác ta hỏi được chẳng nhiều, có điều cũng không phải không có.

Ví dụ như, nghe nói trong cung này rẽ trái rẽ phải, tiến hai vòng nửa đoạn rồi lại quay đi quay lại về phía sau ba vòng rưỡi, có một thư viện —— đương nhiên, trong nguyên tác nó không phải thư viện, mà là “Vô Nhai các”, đại khái nghĩa là nhân sinh có hạn, tri thức thì vô hạn.

Ta lục lọi, xem xem Vô Nhai các này có cái gì hữu ích không.

Nguyên nhân à, đương nhiên là quay về hiện đại rồi!

Tuy chẳng có người thân nào lưu luyến được, nhưng tốt xấu gì ta vẫn quen với nhịp sống hiện đại.

Cái gọi là đang giàu xuống nghèo khó là đây, ta là người hiện đại quen cày phim truyền hình trong điện thoại, phải ăn một khối sô cô la mỗi khi đến kỳ rồi, xuyên đến nơi này, ngày nào cũng chỉ biết chơi “đấu cỏ” với Dao Cơ Ngô Đồng —— chính là cái trò lấy cọng cỏ ra đua thắng thua để giải trí, có thể tưởng tượng được nó thống khổ đến nhường nào.

Càng không cần nói tới tên Lăng Thanh Vân ấy, đến ta còn chẳng đoán được ra, là quả bom chưa kích, tới ngày nào đó sẽ nổ ta tan tành.

Vì thế ta tính tới Vô Nhai các dạo quanh, rốt cuộc vẫn là tri thức thay đổi vận mệnh, nói không chừng trên quyển sách nào đấy, sẽ ghi lại bí thuật gì, khiến ta tìm được cách quay về hiện đại.

Hôm nay cuối cùng ta cũng hành động được, theo sau Dao Cơ Ngô Đồng đi về phía Vô Nhai các, bước đến đám hoa thạch lựu dày đặc.

Đột nhiên nghe thấy sau bụi hoa có âm thanh truyền tới, ta bèn dừng lại, từ khe hở cành lá nhìn vọng qua.



Là tỷ tỷ An Ngọc Noãn của ta và Lăng Thanh Vân, hai người đứng đối diện nhau, ở đó tán gẫu.

“Mộc Vân, chuyện hải thuế là thế nào?” – Đây là âm sắc hơi thấp của tỷ tỷ nhưng vẫn không mất giọng nữ dễ nghe.

“Không thuận lợi lắm, ta vẫn đang cố gắng thuyết phục từng gia tộc một.” – Đây là tiếng Lăng Thanh Vân đáp lại.

“Môn phiệt rắc rối khó lường, huynh thuyết phục từng gia tộc, khi nào thuyết phục đây?”

Chuyện của bọn họ, ta tuy không hiểu chi tiết lắm, nhưng có thể đoán được. Trước kia đã đề cập qua, chế độ nơi này pha trộn giữa thời Xuân Thu và Ngụy Tấn, Quốc chủ tuy là cộng chủ trên danh nghĩa, nhưng cũng không thể dậm chân một cái mà quyền uy rung đất chuyển núi, ngược lại là môn phiệt san sát, rất nhiều cản trở.

Nói đến thế lực môn phiệt, ở hiện đại ta ít nhiều cũng đọc qua một chút lịch sử, trong thời kỳ nhất định có địa vị khá cao, gọi là “thượng phẩm vô nhà nghèo, hạ phẩm vô sĩ tộc”, chuyện Thế Thuyết Tân Ngữ xưa, hoàng tộc xuất thân từ gia đình nghèo túng phải đi bái phỏng từng thần tử sĩ tộc, sau khi rời đi, đám thần tử đó đem ghế xếp bị ngồi qua đốt rụi, cho rằng đó là nhục nhã.

Lúc trước Lăng thị lập quốc, cũng được các gia tộc ủng hộ, nhưng thời gian trôi dần, Quốc chủ và thế lực địa phương xảy ra mâu thuẫn càng ngày càng rõ, nơi đó nhà cao cửa rộng, chiếm nhiều đất tốt, nuôi dưỡng tư binh, đối với lệnh Quốc chủ hoặc là bất lực chấp nhận, hoặc bằng mặt nhưng không bằng lòng, lại còn luận kinh sách cho vui, bỏ mặc sự thật, luôn nâng nịnh vọng nghị quốc sự. Đời tổ phụ của Lăng Thanh Vân tính tình ôn hoà, bị những môn phiệt này thao túng, lệnh vua khó ra khỏi Nam Hải kinh. Đến đời phụ thân hắn, cũng chính là Lăng Hải Lưu, gần như dành cả đời chống chọi với họ, có điều đầu lại bị con trai chém xuống. Đến Lăng Thanh Vân kế vị, cản trở từ thế lực môn phiệt tương đối ít, nhưng còn lâu mới tính đến chuyện được kê cao gối mà ngủ.

“Ý của tỷ là, bắt giặc bắt vua trước?” – Lăng Thanh Vân nhướng mày hỏi. Hắn bình thường hùa theo kẻ khác gọi An Ngọc Noãn là An quốc chủ, chỉ là ở nơi riêng mới bắt chước ta gọi vậy.

“Đúng, nếu có thể trị được Lục gia đi đầu, ta tin sẽ có thể gõ sơn chấn hổ.”

“Lão già Lục dầu muối đều không ăn.” – Lăng Thanh Vân cười khổ đáp. – “Cái loại người của hắn ấy à, cả đời lừa thiên hạ lấy tiếng, lại còn có một đám người đi theo.”

Ta ở hiện đại đọc sách tạp, hắn hình dung vậy, làm ta tự dưng nhớ đến một ít “danh sĩ” thời xưa, khẩu hiệu hô vang, nhưng lại rất phi thực tế, muốn cải cách đổi mới cái gì đó, đều bị bọn họ mắng vang trời một hồi “bất kính thiên địa”, “quên nguồn quên gốc”. Chẳng hạn mấy cái đảng Đông Lâm gì đó ở triều Minh, chỉ là núp dưới danh nghĩa, bè cánh đấu đá thôi.

“Bỏ đi, không đề cập công sự nữa.” – Tỷ tỷ lại nói. – “Hôm qua ta đi thăm Khả Tâm, tuy còn rất nhiều chuyện muội ấy chưa nhớ nổi, nhưng khí sắc đã tốt hơn nhiều rồi.”

Lăng Thanh Vân giật mình, nói: “Tỷ phải về rồi sao?”

“Đúng vậy.” – Tỷ tỷ cười nhạt, nhưng trong vẻ tươi cười đó lại có cảm giác cô đơn khó tả. “Ta còn có cả quốc gia mình.”

“Ừ, ừ.” – Lăng Thanh Vân khẽ cười làm lành, hắn cúi thấp đầu, rồi lại mỉm cười. – “Tỷ yên tâm, ta sẽ đối xử thật tốt với Khả Tâm. Còn nữa mấy ngày nay, đa tạ tỷ đã thay ta giảng hòa với Gian Nguyệt.”

“Huynh vốn đã biết.” – Tỷ tỷ cười nói. – “Cái tính tình kia của Gian Nguyệt, huynh cũng rõ mà, nói một chút cũng không có gì.”



Ta có nghe phong thanh, mấy ngày trước Phong Gian Nguyệt một lòng một dạ muốn đến thăm ta, tỷ tỷ sợ xung đột tái diễn, vẫn luôn ở sau tìm cách cứu vãn, nói thân thể ta chưa ổn nên hắn không tiện tới, bản thân ở giữa truyền tin trấn an hắn.

“Đúng rồi.” – Lăng Thanh Vân dường như nhớ ra gì đó, vội nói. – “Tỷ, trước khi trở về, sao chúng ta không kéo Gian Nguyệt và Khả Tâm, cùng đi chơi thuyền một lần? Chỉ cần Gian Nguyệt nhìn thấy Khả Tâm không có vấn đề gì, hiểu lầm mới biến mất được, còn nếu lặp lại cảnh tượng quá khứ, ký ức Khả Tâm càng dễ khôi phục.”

Tỷ tỷ lộ ra vẻ mặt khó tin: “Mộc Vân, thật khó thấy huynh rộng lượng như vậy.”

“Có gì chứ, mọi chuyện dù sao cũng phải giải quyết.”

Nghe bọn họ nói chuyện, cũng không biết có phải bởi bị người ta nhắc đến hay không, ta bỗng hắt xì một tiếng.

Đương nhiên, đã bị phát hiện.

Tỷ tỷ cả kinh, tiện đà tiến lại mỉm cười đẩy đám hoa thạch lựu ra: “Khả Tâm, muội nghe thấy rồi à?”

Ta gật gật đầu.

“Khả Tâm, khí sắc không tồi.” – “Phu quân” kia của ta cũng đi lên, kéo tay ta tươi cười. – “Nàng cảm thấy thế nào? Thân thể có tiện đi chơi thuyền không?”

Ta không rõ hắn rốt cuộc muốn làm cái gì, nhưng dù sao có An Ngọc Noãn đi cùng, ta cũng muốn xem xem tình tiết tiếp theo phát triển tới mức nào, vì thế đành ngơ ngác nói: “Khá hơn nhiều, vậy thì đi đi.”

Tỷ tỷ mỉm cười: “Thật tốt quá, nhớ hồi mấy người chúng ta cùng đi du ngoạn, đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi.”
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.