Thiếu niên còn chưa kịp tỉnh táo lại, Lộc Niệm đã lập tức giải thích cho anh: “Vốn dĩ trước đó không cần hẹn trước, không nghĩ tới hôm nay phòng vẽ đơn của trường đã có người dùng rồi...... cho nên chỉ có thể tới nhà em”.
Tần Tự là người rất quan trọng thời gian, hơn nữa anh lại vội, vì vậy nên một khi làm gì anh đều sẽ sắp xếp thời gian một cách hợp lí, cô sợ sau khi đổi giờ hẹn anh sẽ không tới nữa.
Cô sốt ruột đánh chữ: “Nếu không được thì em có thể hẹn anh vào ngày mai không?”
Qua một lúc lâu sau, bên kia mới hồi âm lại: “Tùy cô”.
Lộc Niệm: “?”
Tần Tự: “......”
Anh chỉ có thể gõ lại một câu hoàn chỉnh: “Tùy cô chọn địa điểm”.
Lộc Niệm: “Được, vậy đêm đó em sẽ đợi anh”.
Đối phương không hồi âm lại, nhưng Lộc Niệm biết hẳn là anh đã đồng ý.
Đúng là sự tình ngoài dự liệu, cô nhìn chằm chằm màn hình di động, bên môi tủm tỉm ý cười, Điền Duyệt bên cạnh kéo tay áo cô mấy cái, thấp giọng kêu tên: “Niệm Niệm, Niệm Niệm......”
Thì ra là giáo viên gọi cô lên đọc bài khóa.
Lộc Niệm vội vàng đứng dậy đọc bài. Bởi vì việc của Lục Chấp Hoành và Triệu Nhã Nguyên nên trong khoảng thời gian này cô không yên giấc, ngủ không đủ.
Cũng may không có gì sơ suất, hơn nữa, ngày thường Lộc Niệm tuân thủ đúng nội quy, cô vẫn là một học sinh ngoan trong lòng giáo viên, không phải đối tượng cần đặc biệt lưu ý nên hành vi sử dụng điện thoại trong giờ học của cô không bị phát hiện.
Lộc Niệm thở dài một cái, ngồi xuống, cất điện thoại vào trong cặp sách.
Điền Duyệt thò đầu qua, nhỏ giọng hỏi: “Nhắn tin với ai mà cười vui vẻ vậy ta?”
Lộc Niệm: “......” Cô không biết phải miêu tả quan hệ của mình với Tần Tự như nào.
“Nam sinh?”
Lộc Niệm gật đầu.
Điền Duyệt truy hỏi: “Bạn trai à?”
Lộc Niệm quả quyết lắc đầu.
Cô không có cách nào liên hệ Tần Tự với từ ‘bạn trai’ này lại với nhau. Bọn họ quen biết nhau đã lâu, từ nhỏ Tần Tự đã không thích cô, Lộc Niệm không phải không biết nên cô cũng sẽ không tự mình đa tình.
Sau khi lên cao trung, có rất nam sinh theo đuổi, nhưng Lộc Niệm cảm thấy trong số đó không có Tần Tự, nói cho cùng, cô không thể tưởng tượng ra nổi bộ dáng Tần Tự khi theo đuổi con gái như thế nào.
Ngày thường, Lộc Niệm có xe đưa đón, Lục Dương thường xuyên đi cùng cô.
Lộc Niệm thông báo cho hắn: “Hôm nay anh không cần tới đây đâu, tôi hẹn bạn bè ra ngoài ăn chút gì đó, xong sẽ tự bắt xe về”.
Cô nói vài câu cho có lệ rồi kéo Lục Dương vào danh sách đen, mắt không thấy tâm không phiền, đơn giản xem hắn không tồn tại.
Lục Dương thực sự giám thị sát sao sinh hoạt của cô về mọi mặt, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ, có một số việc dù Lộc Niệm không nói, hắn cũng sẽ có cách khác biết được.
Cô nghĩ hắn hẳn đã nằm dưới trướng Lục Chấp Hoành. Trường học có Lục Dương, về nhà có Trương Thu Bình cầm đầu đám người làm, luôn có những ánh mắt thời thời khắc khắc chằm chằm nhìn vào cô.
Lộc Niệm cảm thấy bản thân mình như sống trong một tấm vải dệt kín không có một khe hở, có đôi khi nó khiến cô không thở nổi.
Tan học, Lộc Niệm cùng một đám người đi ra ngoài, khi cô đến cổng trường, quả nhiên nhìn thấy Tần Tự đứng đó.
Thiếu niên cao cao gầy gầy, đồng phục màu trắng của trường trung học phụ thuộc khoác trên người anh phá lệ đẹp mắt, ở trong một đám người rất đáng chú ý. Nhìn thấy cô, anh không chào hỏi nhưng chân lại dừng bước.
Dường như lâu lắm rồi cô không đi về cùng Tần Tự.
Lộc Niệm hỏi: “Tối nay cùng nhau ăn cơm chứ?” Ăn xong rồi lại cùng nhau trở về Lục trạch.
Tần Tự không phản đối.
Lộc Niệm: “Vậy chúng ta tìm đại một cửa hàng ăn gần đây nhé!”
Thời gian gấp gáp, cũng không phải cố tình hẹn nhau ăn cơm, vì vậy, cuối cùng hai người tùy tiện đi vào một quán mì nhỏ ven đường.
Làm đại tiểu thư Lục gia mấy năm nay, Lộc Niệm ngày thường ở nhà toàn ăn những món đầu bếp chuyên nghiệp làm, ngẫu nhiên ra ngoài dùng cơm cũng đều chọn nhà hàng cao cấp, xác thật cũng lâu rồi cô không ăn ở những tiệm bình dân ven đường như thế này.
Nhưng cô một chút cũng không ngại.
Không biết có phải dạo này quá áp lực hay không, hiện tại thoát khỏi những con mắt giám thị, cô trở nên hết sức thả lỏng, trên mặt không ngăn được ý cười.
Hai người gọi hai tô mì thịt bò – món chủ đạo trong quán.
Lúc đồ ăn được bưng ra, Lộc Niệm ngửi được mùi hương kia liền cảm thấy thơm không chịu được, bụng rất nhanh đã đói.
Mới chuẩn bị cầm đũa lên ăn uống thỏa thích, trong bát có vật thể màu xanh trôi nổi khiến Lộc Niệm hơi buồn bực: “Quên mất không bảo họ đừng cho hành”.
Cô từ nhỏ đã không ăn hành, lúc ăn phải ngay lập tức thấy buồn nôn, có điều đầu bếp trong nhà biết tật xấu này của cô, cho nên ra ngoài ăn cơm cô liền quên mất.
Hiện tại muốn bọn họ làm một tô khác còn kịp không...... Lộc Niệm đáng thương nghĩ.
Thấy bộ dáng này của cô, Tần Tự trầm mặc.
Cũng không nhiều hành lắm.
Anh yên lặng dịch chén của cô về phía mình, cẩn thận lau sạch một đôi đũa, bắt đầu giúp cô nhặt ra từng cọng hành nổi lơ lửng trong bát.
Khớp xương ngón tay của thiếu niên rõ ràng, một đôi tay sạch sẽ đẹp đẽ, thon dài linh hoạt.
Lộc Niệm trông mong nhìn anh chằm chằm giống như một chú cún con đáng thương, mãi đến khi mẩu hành cuối cùng được gắp ra, anh mới đẩy tô mì về chỗ cũ.
Lộc Niệm cong cong mi mắt: “Cảm ơn!”
Cô gấp không chờ nổi bắt đầu ăn, một hơi chén sạch bách.
Cư nhiên vẫn chưa cảm thấy no.
Tần Tự không ăn nhiều lắm, cũng không nói chuyện, sau khi ăn xong vẫn an tĩnh chờ cô.
Lộc Niệm thực sự cảm thấy không no lắm: “Anh có bận lắm không?” Cô ngượng ngùng hỏi thiếu niên đối diện.
Tần Tự: “...... Cô cứ ăn đi”.
Vì thế, Lộc Niệm lập tức gọi bồi bàn: “Có thể cho tôi thêm một chén nữa không?”
“Được nha”.
Mì thịt bò làm rất nhanh, bồi bàn bưng tô mì qua, rất tự nhiên đặt xuống trước mặt Tần Tự.
Lộc Niệm: “......”
Tần Tự: “......”
Anh đẩy chén mì tới trước mặt Lộc Niệm.
Thực ra Lộc Niệm cũng không quá ngượng ngùng, cô chỉ giải thích một câu: “...... Gần đây em hay bị đói”.
Ở nhà, Lục Chấp Hoành, Trương Thu Bình giám thị dùng cơm, cô ăn mà chẳng thấy có vị gì, thức ăn ngon hay không cũng không biết, ngủ cũng không an giấc, mà hôm nay ngồi cùng Tần Tự ở quán mì nhỏ ven đường, thế nhưng cô lại có cảm giác nhẹ nhõm không nói nên lời.
Cho nên, tự nhiên cũng ăn nhiều hơn một chút.
Miệng nhỏ của cô gái đối diện hơi sưng lên, đỏ bừng, lúc đóng lúc mở, lông mi dài mờ mịt sau lớp hơi trắng mỏng, khuôn mặt nhỏ nhắn càng có vẻ trong trắng hồng hào.
Anh trầm mặc nhìn trong chốc lát, lại không muốn xem nữa, đẩy cửa ra khỏi quán đi lại chút cho thoáng khí.
Bên ngoài cũng vừa có một nam sinh đi ra, hình như là đang đợi bạn nên hắn ra ngoài hút thuốc.
“Bạn gái cậu ăn tốt ghê ha”. Bộ dáng nam sinh kia thoạt nhìn giống sinh viên, hắn nhìn chằm chằm Lộc Niệm đang ăn uống thỏa thích trong quán, “Còn vừa gầy vừa xinh”.
Rõ ràng là một tiểu mỹ nhân thập phần tiên khí như liễu rủ trong gió.
Tần Tự ngắn gọn nói: “Không phải”.
Nam sinh kia hơi ngây người: “Hả?”
Hắn cho rằng hai người họ là một cặp, mặc đồng phục giống nhau, nhìn bên ngoài cũng môn đăng hộ đối, nam đẹp trai nữ xinh xắn, hắn còn thấy được hình ảnh nam sinh này nhặt từng cọng hành cho cô bé kia, nhìn bộ dáng của nữ sinh đó...... Bọn họ ở cùng nhau khá tự nhiên, nữ sinh hình như cũng hoàn toàn không thấy phiền toái hay ngượng ngùng gì cả.
Tần Tự không giải thích lại, anh vào trong tiệm mì thanh toán tiền, hỏi Lộc Niệm: “Ăn xong chưa?”
Lộc Niệm gật đầu: “Rồi”.
Cô thật sự ăn đến mỹ mãn, dường như đời này chưa từng được ăn qua chén mì thịt bò nào ngon như vậy.
Đã xế chiều.
Hai người một trước một sau đi ở ven đường. Có Tần Tự đi theo, cô mạc danh cảm thấy rất an tâm, không phải lo lắng vấn đề an toàn, đi lại tự do tự tại.
Có cơn gió nhẹ nhàng luồn qua mái tóc dài của người con gái.
Thiếu niên không tiếng động đi phía sau lưng, an tĩnh nhìn bóng dáng cô.
Cuối cùng cũng tới Lục trạch.
“Em vào trước thu thập một chút”. Lộc Niệm nói, “Sẽ nhanh thôi!”
Đây là điều mà bọn họ đã thương lượng xong trên đường.
Tần Tự không muốn thấy mấy người Lục gia, mà buổi tối dẫn con trai về nhà, Lộc Niệm cũng lười giải thích, nói muốn vẽ tranh cơ bản cũng không làm được.
Hơn nữa, cô cũng không muốn để Lục Chấp Hoành và Lục Dương biết.
Lộc Niệm về phòng mình trước. Miêu Miêu đã thu xếp quần áo mặc nhà cho cô thay đổi, Lộc Niệm thông báo với Trương Thu Bình: “Dì Trương, tối nay dì đừng tới gọi cháu, cháu muốn đến phòng vẽ tranh”.
Trước kia cũng là như vậy, Lộc Niệm thường xuyên một mình lủi thủi trong phòng vẽ tranh, một bức họa mất rất nhiều thời gian, hơn nữa, cô rất ghét người nào quấy rầy lúc mình đang vẽ. Trương Thu Bình đã quen với việc này, bà tự nhiên gật đầu đồng ý.
Cô vào phòng vẽ, ngay lập tức nhắn tin cho Tần Tự: “Được rồi, có thể tới đây”.
Phòng vẽ tranh ở lầu hai, bên ngoài có một ban công nhỏ.
Cô mở cửa ban công ra, nhắn tin cho Tần Tự. Không bao lâu sau, thiếu niên đã không tiếng động nhảy qua ban công.
Lộc Niệm tự dưng cảm thấy mới lạ: “...... Y chang mấy cảnh yêu đương vụng trộm trên TV”.
Trương Thu Bình cực kỳ thích xem mấy thể loại này, Lộc Niệm thì hầu như không xem TV, nhưng mỗi đêm cô đi ngang qua phòng khách, chỉ cần không có Lục Chấp Hoành và Hà Điềm, Trương Thu Bình sẽ lôi kéo Miêu Miêu đến phòng khách coi mấy tiết mục này.
Trong bóng tối, khuôn mặt thiếu niên hồng thấu, anh lạnh lùng nói: “Không giống, đừng so sánh”.
Lộc Niệm đã đổi sang quần áo ở nhà, bên ngoài cô chỉ khoác một kiện áo len hở cổ màu xám nhạt, bên trong là chiếc váy vàng nhạt mềm mại, tóc đen trơn dài rối tung, nhìn phá lệ dịu dàng ôn nhu.
Trước kia khi còn nhỏ, cô hay tới gác mái tìm Tần Tự, thường xuyên ăn mặc như vậy nên cũng không quá để ý.
Thiếu niên rũ mắt, không xem nhiều, theo cô đi vào phòng vẽ tranh.
“Anh ngồi đây đi”. Lộc Niệm chỉnh lại giá vẽ, kêu Tần Tự lại gần.
Trong phòng mở máy sưởi, nhiệt độ rõ ràng cao hơn bên ngoài rất nhiều.
Lộc Niệm nói: “Muốn cởi áo khoác không?”
Thiếu niên hơi cứng người.
Lộc Niệm nhỏ giọng nói: “Bởi vì em không muốn vẽ áo khoác, rất phiền toái”.
Thực ra còn có một nguyên nhân chính là mùa đông phải mặc áo khoác dày, nó sẽ che mất những đường cong trên cơ thể......
“Hơn nữa ở đây có bật máy sưởi mà, mặc áo dài quá chút nữa sẽ bị nóng”. Lộc Niệm nói, “Nếu em vừa vẽ được một nửa, anh lại muốn cởi quần áo thì coi như công sức đi tong luôn!”
Thiếu niên nhấp môi, cuối cùng vẫn đem áo khoác cởi ra.
Bên trong anh mặc một kiện áo lông cao cổ, hơi mỏng, dưới áo lông ẩn hiện những đường cong cơ bắp đẹp đẽ, mảnh khảnh nhưng không có vẻ đơn bạc.
Một đầu tóc đen đại khái dài đến cổ, lại gần nhìn một chút, sợi tóc thế mà tinh tế ngoài dự kiến, chất tóc lành lạnh bóng loáng.
Lộc Niệm rất muốn duỗi tay sờ thử, nhưng chợt nhận ra người ngồi trước mắt mình là ai, cô vẫn nhanh chóng từ bỏ ý nghĩ này.
Lộc Niệm ngồi trước giá vẽ, nắm bút, nhìn chằm chằm anh không chớp mắt.
Từ trên xuống dưới.
Tần Tự bị cô nhìn đến cực kỳ không tự nhiên.
Lộc Niệm đơn giản quăng bút vẽ sang một bên, cô đến gần anh: “Dịch sang bên này một chút, đúng như vậy......”
Cô quan sát trái phải một lúc, cảm thấy tư thế như vậy đã ổn.
Hơn nửa thân mình người con gái đều dướn lại đây, nhìn từ góc độ của người khác, cô giống như tựa cả đầu vào trong lòng ngực anh.
Này dường như là lần đầu tiên Lộc Niệm cách anh gần như vậy trong lúc thanh tỉnh, kể từ khi bọn họ lớn lên.
Hiện tại cô đã tìm được cảm hứng, cái gì cũng không nghĩ nhiều, chỉ muốn để anh ngồi yên vị trí này để cô tới vẽ.
Hương thơm trong trẻo trên người thiếu nữ quanh quẩn bên chóp mũi, nhả khí như lan, tiếng nói thanh nhẹ bám vào vành tai anh: “Em bảo anh làm gì, anh liền làm cái đó, biết không?”
Anh một chữ cũng không nói nên lời, bên tai một trận nóng rực.
...... Như chìm trong cơn say, tim dường như muốn vọt ra từ cổ họng.
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi, lại như được kéo dài ra vô hạn.
Cuối cùng cũng vừa ý, Lộc Niệm quay trở lại vị trí của mình, cô cầm lấy bút chì, bắt đầu phác họa nhanh bản thảo.
Làn da của Tần Tự từ nhỏ đã trắng, một khi nhiễm hồng, lại dưới ánh đèn điện sáng ngời thì phá lệ rõ ràng.
Lắc lắc cổ tay hơi mỏi, Lộc Niệm chớp chớp mắt, lúc này cô mới phát hiện: “Làm sao vậy?”
Anh không nhìn cô, rũ lông mi, lạnh nhạt nói: “Nóng”.
Không biết có phải cũng bị khí nóng hun tỉnh hay không, lúc này Lộc Niệm mới tỉnh táo lại, bỗng nhiên cô nhớ tới câu nói vừa nãy của mình với Tần Tự, ngay lập tức chột dạ.
Cô biết Tần Tự là một người kiêu ngạo từ trong xương cốt, ngày thường nói chuyện cùng cô cũng không có sự ôn nhu, động một cái là mỉa mai châm chọc.
Vừa rồi cô thế mà dùng khẩu khí mệnh lệnh nói chuyện cùng anh.
Mà anh cư nhiên cũng không tức giận......
Lộc Niệm ngượng ngùng: “Vậy em hạ nhiệt máy sưởi thấp hơn chút nhé?”
Chính cô là người sợ lạnh, cho nên máy sưởi trong nhà để nhiệt độ rất cao, đúng thật là hơi nóng.
“Không cần”.
Vì thế, Lộc Niệm cũng không nói gì nữa, cô tiếp tục hạ bút, lần thứ hai dồn tâm trí trở lại trên bức họa.
Thiếu niên vẫn luôn trầm mặc tự nhiên lại thúc giục một câu: “Nhanh lên”.
Lộc Niệm: “Cứ từ từ, không cần gấp như vậy”.
Đối với Lộc Niệm mà nói, đây là một khoảng thời gian vui vẻ ấm áp, nhưng đối với Tần Tự thì lại như một loại khổ hình tra tấn.
Lộc Niệm: “Ngày thường anh có thường xuyên rèn luyện không?”
Tần Tự: “Không”.
Lộc Niệm: “Tần Tự, hiện giờ anh cao nặng bao nhiêu vậy?” Cô có thể nhìn ra một chút, nhưng không biết có chuẩn hay không.
Tần Tự: “Không biết”.
Lộc Niệm: “......”
Cô có trì độn hơn nữa cũng nhìn ra là Tần Tự không muốn cùng cô trò chuyện.
Phỏng chừng chỉ một lòng nghĩ làm thế nào để cô vẽ nhanh nhanh cho xong...... hoặc là thật sự tức giận rồi.
Thời gian hôm nay chỉ đủ đánh mấy đường cơ bản, định vị các đường nét và phác họa ra hình dáng khái quát, nhưng dáng người tinh xảo cùng thân hình thon dài của thiếu niên đều đã hiện lên trên mặt giấy.
Tâm tình Lộc Niệm vui sướng, cô phát hiện những đường nét của mình đã có tiến bộ hơn so với trước đây.
Giả sử sau này có chạy khỏi Lục gia thật, nếu không tìm được việc làm thì cô sẽ tới công viên bán tranh, nói không chừng có thể tự nuôi được bản thân mình đấy.
Cô thử tưởng tượng, những ngày tháng như vậy dường như còn vui sướng hơn so với hiện tại ở Lục gia nhiều.
“Được rồi”. Cô vỗ vỗ tay, lấy khăn lông lau tay một chút, thu dọn lại họa cụ, chuẩn bị đưa Tần Tự ra ngoài.
Không ngờ, đúng lúc này, cửa phòng vẽ có tiếng động vang lên.
“Không phải nói đêm nay không cần......” Tưởng là mấy người Trương Thu Bình, Lộc Niệm nhíu mày, đến khi nhìn thấy rõ ràng người ở cửa, cô im bặt.
Lộc Niệm hoàn toàn không ngờ tới Lục Chấp Hoành sẽ trở về ngay lúc này, bởi vì trước đó ông đã nói đêm nay sẽ ở lại công ty làm việc, không về nhà.
Vậy nên cô mới chọn hôm nay, có thể yên tâm dẫn Tần Tự về.
Hơn nữa, ông chẳng những về nhà...... còn tới đây gặp cô.
Hàn ý chậm rãi bò lên từ sống lưng.
“Nghe nói con đang ở đây vẽ tranh”. Lục Chấp Hoành nói, “Biết con học vẽ nhưng ba lâu như vậy cũng chưa tới nhìn xem”.
Tần Tự hẳn là còn ở trong phòng vẫn chưa đi ra ngoài.
Chính là trong căn phòng này căn bản không có chỗ nào để che giấu một thiếu niên cao lớn như vậy.
Cô nên giải thích với Lục Chấp Hoành thế nào đây? Ông sẽ tin sao? Cô còn chưa tính đến việc Lục Chấp Hoành sẽ tức giận, sau đó sẽ gây hại cho Tần Tự.
Một phút này đối với Lộc Niệm, có thể là một phút dài nhất trong đời cô.
Lục Chấp Hoành sóng vai cùng cô vào phòng.
Dụng cụ vẽ tranh đã được thu dọn chỉnh tề, trong phòng không một bóng người, cửa ban công mở toang, bên ngoài thổi vào từng đợt gió lạnh.
Tần Tự đã đi rồi.
“Về sau vẽ tranh nhớ đóng cửa sổ lại”. Lục Chấp Hoành nói, “Thân thể con không tốt, không nên hứng gió”.
Lộc Niệm cứng đờ gật đầu.
“Hôm nay Tiểu Dương nói với ba”. Lục Chấp Hoành lên tiếng, “Nói con ra ngoài ăn cơm với bạn, thấy thế nào?”
Lộc Niệm chết lặng đáp: “Rất tốt ạ”. Cô đã bắt đầu quen với việc Lục Chấp Hoành nắm bắt hết thảy những sinh hoạt hàng ngày của mình.
Lục Chấp Hoành gật đầu: “Có điều, không có việc gì thì đừng ăn ở bên ngoài, sợ không sạch sẽ”.
Ông và cô hàn huyên một ít chuyện trong trường học, quan tâm thành tích và sức khỏe cô, vẫn là những lời lẽ tầm thường hàng ngày.
Ngay tại lúc cô cho rằng cuộc đối thoại này sắp kết thúc, Lục Chấp Hoành bỗng nhiên chậm rì rì hỏi: “Gần đây con và Tần Tự còn qua lại không?”
Tần Tự?
Nghe thấy cái tên này, cả người Lộc Niệm cứng nhắc.
Lục Chấp Hoành làm như lơ đãng nói: “Khoảng thời gian trước ba nghe Tiểu Dương nói các con học chung một trường, trước đó cũng có liên hệ”.
Lộc Niệm: “...... Vâng”.
Hai mắt Lục Chấp Hoành chăm chú nhìn cô: “Vậy sao trước đó con lại nói hai người không thân?”
“Thực sự không thân à?” Lục Chấp Hoành hỏi.
Trên mặt người đàn ông trung niên dưới ánh đèn có vẻ phá lệ hung ác nham hiểm.
Trong đầu Lộc Niệm loạn thành một đoàn, cái gì cũng không nói nên lời, cô vẫn luôn im lặng.
Lấy thế lực của Lục Chấp Hoành hiện tại, đối phó với Tần Tự hay đối phó với cô, đều là việc đơn giản chỉ cần một đầu ngón tay.
Cô thì chưa tính, nhưng Tần Tự......
Từ lâu, Lộc Niệm biết anh vẫn luôn muốn thoát khỏi Lục gia, tự mình trang trải cuộc sống. Hiện tại, anh cuối cùng cũng có chút cuộc sống mới bên ngoài, cô làm sao có thể kéo anh trở lại vũng bùn này?
Không biết qua bao lâu, cô cứng đờ lắc đầu.
Trên mặt Lục Chấp Hoành lúc này mới lộ ra mấy phần hài lòng.
“Niệm Niệm, con phải hiểu”. Lục Chấp Hoành thấm thía nói, “Không phải ai sinh ra cũng giống nhau, tuy rằng hiện tại con còn nhỏ, nhưng là con gái Lục gia chúng ta, làm việc, phải học cách đúng mực, làm chuyện gì, nên kết giao với người như thế nào, trong lòng con đều phải hiểu rõ”.
“Bây giờ con còn nhỏ, có thể chơi đùa”. Lục Chấp Hoành ý vị thâm trường, “Muốn biết sau này con phải sống như thế nào, ba đều đã lên kế hoạch tốt, con chỉ cần ấn định làm theo là được”.
Ông nhìn sang những họa cụ chỉnh tề bày biện ở một bên: “Giống như vẽ tranh, con thích, có thể tùy tiện học chơi, ba cũng đồng ý, nhưng nếu con mê muội mất cả ý chí, thì đây là chuyện không nên”.
Lục Chấp Hoành không nói nhiều nữa: “Đi ngủ sớm chút, ba đưa con về phòng ngủ”.
Lộc Niệm theo ông ra khỏi phòng vẽ, tâm tình nháy mắt rớt xuống vực thẳm.
Khi bóng dáng hai cha con đều đi khuất, bức màn trên ban công lay động.
Khuôn mặt thiếu niên không cảm xúc men theo lối cũ, nhảy xuống đình viện Lục gia, không phát ra nửa tiếng động.
Vọng tưởng của anh không có khả năng trở thành hiện thực, đây là điều anh đã sớm biết, cũng sớm dặn mình không cần nghĩ tới.
Nhưng, anh biết Lộc Niệm đã từng, hoặc hiện tại, cô thân cận với anh khả năng cũng chỉ là giả, do cô ngụy trang, hoặc chỉ là nhất thời tâm huyết dâng trào muốn chơi đùa một chút.
Anh bi ai nghĩ.
Nhưng anh cũng vẫn sẽ vui vẻ chịu đựng, như dùng rượu độc để giải khát.
“Xin lỗi”. Trở về phòng, Lộc Niệm ngay lập tức nhắn tin cho Tần Tự, “Lần này là em không đúng, không nên ép anh tới nhà em”.
Cũng may anh đã đi trước nên không bị Lục Chấp Hoành bắt gặp. Bất quá, cô nghĩ đây cũng không phải trải nghiệm vui sướng gì.
Dưới ánh trăng nhàn nhạt, thiếu niên rũ mắt, trầm mặc nhìn màn hình di động.
“Tôi vẫn ổn”. Anh đáp lại.
Khóe mắt thiếu nữ ươn ướt, trong khoảng thời gian này áp lực dường như toàn bộ bạo phát trong đêm nay, ở thời điểm nào cô cũng không rõ nữa.
Lộc Niệm hoàn toàn không ngờ anh sẽ trả lời lại như vậy.
“Trước đó tôi thiếu cô một bữa cơm đoàn viên”. Thiếu niên nói, “Nếu cô không muốn ở nhà”.
Anh nói: “Tùy cô tới hay không cũng được”.
Thiếu nữ ngừng khóc, cô ngốc lăng nhìn chằm chằm màn hình, hốc mắt trong trẻo tựa hồ còn hàm chứa nước mắt.
- --
Ngày hôm sau, Lộc Niệm lại tới trường tham gia khảo thí.
Hai ngày thi xong, cô cảm thấy chính mình sắp rã rời ra rồi, nằm trong phòng mấy ngày, lúc này mới hơi có sắc khí, vì vậy cô lại muốn đến trường học lấy đơn thông tri.
Lộc Niệm nhận phiếu điểm, một mình đứng trong vườn trường. Trước đó không lâu có tuyết rơi, giày da dê nhỏ đạp lên mặt đất đông lạnh cứng nhắc phát ra tiếng vang nhè nhẹ.
Phía sau có tiếng bước chân tới gần, Lộc Niệm như phản xạ có điều kiện quay đầu lại.
Cô hơi thất vọng một chút, thì ra người đến là Triệu Nhã Nguyên.
“Tôi đến xem cậu”. Thiếu niên không khỏi phân trần, đoạt lấy phiếu điểm trong tay cô, sau đó đưa kết quả của mình cho cô.
Thành tích của Lộc Niệm cơ hồ cao hơn cậu gấp mấy lần.
Lộc Niệm thấy những con số thảm không nỡ nhìn trên phiếu điểm của cậu, mày hơi cau lại, không nhận xét gì thêm.
Triệu Nhã Nguyên đem phiếu điểm của chính mình vo thành một nắm, nhét vào trong túi, cau mày: “Sao điểm thi của cậu cao thế?”
Lộc Niệm: “......” Không phải điểm tôi cao, là điểm của cậu quá thấp.
“Như vậy, không bằng cậu tới nhà dạy tôi đi”. Triệu Nhã Nguyên nói, “Tôi sẽ trả lương cho cậu”.
Hoang đường.
Lộc Niệm câm nín.
Cô không nhịn được lại nói: “Chẳng lẽ nhà cậu còn thiếu gia sư dạy kèm hay sao?”
Triệu Nhã Nguyên: “Tôi không muốn bọn họ dạy, tôi muốn cậu kèm tôi”.
Đôi mắt thiếu niên tựa như mắt mèo, màu hổ phách dưới ánh sáng có vẻ phá lệ lấp lánh.
“Nếu như cậu đồng ý”. Cậu sáp tới gần, “Tôi có thể cho cậu rất nhiều chỗ tốt”.
“Tỷ như......” Khuôn mặt thiếu niên cực kỳ tinh xảo, mắt mèo híp lại, nụ cười thế nhưng mang theo vài phần yêu nghiệt, “Tôi có thể nói cho cậu chân tướng ở Nam Kiều”.
Bước chân Lộc Niệm dừng lại.
Mấy ngày nay, cô rất ít khi nhớ tới chuyện này, nhưng cái địa danh này đúng là âm hồn bất tán trong lòng cô.
Triệu Nhã Nguyên quan sát cô, sau khi nói ra câu đó, cậu không bỏ qua bất cứ một tia biểu tình nhỏ nào của Lộc Niệm.
Lộc Niệm dường như thật sự không nhớ rõ.
Bằng không, trừ khi kỹ thuật diễn của cô đoạt giải Oscar. Những biểu tình nhỏ của mỗi người cơ bản sẽ không giấu được, trải qua khoảng thời gian này không ngừng thử điều tra, cậu cơ bản đã xác định.
Khả năng Lục gia cũng đang gạt cô.
Lộc Niệm trầm mặc thật lâu: “Được”.
Cô nói: “Có điều, tôi phải nói với người nhà đã”.
Cô nhìn Triệu Nhã Nguyên: “Nếu bên này tôi không thuyết phục được thì cũng chỉ có thể để cậu tự nghĩ cách giải quyết”.
Triệu Nhã Nguyên nhẹ nhàng: “Không thành vấn đề”.
Lộc Niệm không nói nhiều cùng cậu, sau khi tạm biệt liền lên xe Lục gia.
Triệu Nhã Nguyên đi trên đường, chân đá bay một hòn đá nhỏ, tâm tình xem ra rất thoải mái.
Bầu trời mùa đông trong xanh, không trung sáng như vừa được tẩy rửa qua.
Lục Trác đúng là đồ ngốc, khi lâm phải hoàn cảnh này cũng không mang thù mà còn giúp chị hắn giải vây.
Triệu Nhã Nguyên không phải kẻ ngốc, cậu sẽ giúp hắn báo thù.
Nên làm gì bây giờ nhỉ...
Triệu Nhã Nguyên chậm rãi ngẫm.
Cậu chưa từng nói chuyện yêu đương, đối với nữ sinh cũng không có hứng thú, thế nhưng, mỗi lần tới gần Lộc Niệm, sẽ đều có một loại xúc động muốn thân cận kỳ lạ khiến cậu khó hiểu, tuy vậy, cậu cũng rất vui vẻ.
Cũng muốn nhiều hơn một chút.
Lần đầu tiên trong đầu cậu có ý niệm này.
- --
Truyện chỉ được đăng duy nhất trên wattpad kk25251325, các trang web khác đều là lấy chưa xin phép. Các bạn muốn reup xin hãy liên hệ với mình tại địa chỉ: kk25251325 và được mình đồng ý. Công sức của bạn Đào Tiên và Kỷ làm ra không muốn để người khác chỉ với mấy phút cop lại hưởng lợi.