Xuyên Thành Mẹ Của Nhân Vật Phản Diện

Chương 108



Sự căng thẳng của Tống Đình Thâm cuối cùng cũng vơi bớt đi, anh cảm thấy tên Tần Ngộ này thật là kì quái, hắn có thể làm ra chuyện này, nhất định là một người hành sự vô cùng cẩn thận, không có hề có sơ hở nào, nhưng hắn lại để anh nhìn thấy con trai mình một cách dễ dàng như vậy, chẳng lẽ hắn phí công tốn sức chỉ vì muốn chơi trò chốn tìm với bọn họ sao, hay là muốn xem dáng vẻ suy sụp của bọn họ?

Tần Ngộ rót rượu vào ly, nói với Tống Đình Thâm: "Đây là rượu cô ấy thích nhất, tôi đã chuẩn bị từ trước, chờ cho đến khi chúng tôi kết hôn sẽ lấy chai rượu này ra."

Sắc mặt Tống Đình Thâm càng khó coi hơn, cho dù người đàn ông nào đối mặt với một tên nhăm nhe vợ mình, thậm chí còn ý đồ bắt cóc con đều không thể nào có thiện cảm với tên đó được, không lấy dao đâm hắn vài nhát, đã là sự kiếm chế, nhẫn nhịn cực hạn của Tống Đình Thâm rồi.

Anh không uống rượu, Tần Ngộ cũng không nói gì, một mình uống liên tiếp mấy ly rượu: "Tôi yêu cô ấy."

Tống Đình Thâm cười nhạo: "Yêu?"

Anh dừng một chút, nhìn Tần Ngộ: "Tự anh cho là đúng thôi."

Tần Ngộ nhỏ giọng nói: "Nếu như không có anh, chúng tôi sẽ đến với nhau, chúng tôi sẽ kết hôn, nhưng tại sao anh không chết?"

Lức đầu, Tống Đình Thâm cũng không nghe lọt câu nào rồi, vừa đứng lên thì nghe thấy Tần Ngộ nói câu tiếp theo: "Đáng lẽ ra anh chết ở thành phố A rồi, anh và cô ấy không hề có tương lai."

"Anh nói cái gì?" Vẻ mặt anh lạnh lùng nhìn hắn.

Tần Ngộ chậm rãi xoay người lại: "Nếu như tôi nhớ không nhầm, là bởi vì con anh ốm phát sốt, anh muốn nhanh đến sân bay, vào hôm trời mưa to, trên đường đi đến sân bay anh xảy ra tai nạn xe cộ, tử vọng ngay tại chỗ, sau đó tôi quen biết được Nguyễn Hạ, hai chúng tôi lập tức ở với nhau. Chuyện chính là như vậy."

Kiểu đối thoại nói những điều không tưởng như thế này thì phản ứng đầu tiên của Tống Đình Thâm là không tin vào những lời nói hoang đường như vậy.

"A, đúng rồi." Đáng lẽ Tần Ngộ sẽ nói cho Tống Đình Thâm biết, sau khi anh chết, Nguyễn Hạ tặng con của hai người cho một kẻ khác, nhưng lời đến khóe miệng lại nuốt vào, hắn không xác định được rằng điều đó có tạo ra sự ngăn cách trong lòng của Tống Đình Thâm hay không, đây là một người đàn ông quá để ý đến con cái và gia đình, nếu như anh biết sau khi anh chết, vợ anh làm chuyện như vậy, sẽ tha thứ cho cô sao? Nhưng: "Thôi quên đi, tốt nhất vẫn là không nên nói, cũng không có gì đáng để nói ra cả, tôi cũng sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của cô ấy nữa."

Trong lòng Tống Đình Thâm kìm nén sự kinh ngạc và nghi ngờ đang nổi lên, giơ tay nhìn đồng hồ: "Tần tiên sinh, anh tự giải quyết cho tốt đi."

Tần Ngộ gật đầu: "Tôi biết."

Hắn biết mình đã chạm vào nghịch lân của Tống Đình Thâm, cho dù kế tiếp Tống Đình Thâm trả thù như thế nào, hắn đều phải chịu đựng, đây chính là quy tắc của trò chơi.

Tống Đình Thâm đã không thích nói nhiều với Tần Ngộ, anh đi vào căn phòng, bế Vượng Tử lên, lấy áo khoác che người cậu, rời khỏi căn nhà này.

Sau khi anh đi, Tần Ngộ tự rót cho mình một ly rượu, đi đến trước cửa sổ sát sàn, nghĩ lại lần đầu gặp gỡ Nguyễn Hạ.

Cho tới bây giờ hắn cũng không tính là người xấu, đời trước hắn chưa bao giờ làm chuyện xấu nào cả, thậm chí lúc biết được cô còn có một đứa con, hắn cũng nghĩ rằng sẽ đón đứa trẻ đó về sống cùng.

Khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Vượng Tử, đột nhiên hắn cảm thấy mình thật là nực cười, hắn bỏ ra nhiều năm như vậy cũng chẳng làm được chuyện gì cả, mà Tống Đình Thâm lại làm được, hắn còn có thể làm gì đây? Cho dù hắn phí hết tâm tư chia rẽ được Tống Đình Thâm và cô, hắn có thể chấp nhận được trong lòng cô còn có người đàn ông khác không?

Hắn có thể chấp nhận cô không yêu hắn, bời vì cô cũng chẳng yêu kẻ nào, nhưng bây giờ trong lòng cô đã có một người, hắn còn có thể chấp nhận được sao?

Cho nên, quên đi thôi, Tần Ngộ, ngươi có ranh giới cuối cùng, ngươi cũng có tôn nghiêm của bản thân mà.



Lúc Vượng Tử được Tống Đình Thâm bế ra xe, cậu mơ màng tỉnh lạu, dụi dụi mắt, nhìn thấy ba thì ngạc nhiên kêu lên: "Ba!"

Tống Đình Thâm ôm cậu, cụng trán cậu một cái, chiều hôm nay quá khó chịu, anh suy nghĩ rất nhiểu khả năng có thể xảy ra, mỗi loại khả năng anh đều không thể chấp nhận được, trên thế giới này anh không có người thân, bắt đầu từ ngày Vượng Tử sinh ra đời thì đã trở thành điểm yếu của anh.

"Hôm nay con đã làm ra một chuyện sai lầm đó có biết không?" Tống Đình Thâm nhìn cậu, rất nghiêm túc hỏi.

Vượng Tử chột dạ: "Biết ạ. Nhưng mà chú Tần nói..."

Tống Đình Thâm ngắt lời cậu: "Mặc kệ là nói cái gì, cũng không được đi cùng chú Tần, chuyện con làm giống như này khiến bà ngoại con hôn mê bất tỉnh đó."

Vượng Tử oan ức cúi đầu: "Chú Tần nói trong người không được khỏe, bảo con dẫn chú ấy tới bệnh viện gần đây."

"Vậy vì sao con không nói một tiếng với bà ngoại?" Đột nhiên Tống Đình Thâm phát hiện, cho dù con của anh có thông minh hiểu chuyện đến mấy, nó vẫn còn là một đứa trẻ, nó căn bản không phát hiện được những thứ xấu xa tiềm ẩn trong thế giới này, nó không có khả năng nhận ra nguy hiểm, giống như những đứa trẻ đi lạc đường bị lừa bán đi trong những bản tin, những đứa trẻ này đều có lòng cảnh giác với người lạ, nhưng nếu như là người quen thì sao?

Đương nhiên, bọn họ cũng đã làm sai, vì là cha mẹ nên bọn họ đã nói với con mình không được tin tưởng vào người lạ, cũng không được đi với người lạ, không được ăn bánh kẹo người lạ cho, nhưng lại quên rằng mình cũng phải dạy con biết cẩn thận với người quen.

Vượng Tử suy nghĩ, trả lời: "Con nghĩ rằng có thể trở về nhanh thôi."

Tống Đình Thâm không biết làm sao, anh cũng không thể mắng Vượng Tử một trận, bời vì đây không phải là lỗi của Vượng Tử, trẻ con vốn là một tờ giấy trắng, gặp phải loại chuyện như thế này, người lớn phải chịu trách nhiệm, lúc đứa trẻ vẫn chưa nhận biết được sự nguy hiểm, không có khả năng thoát khỏi nguy hiểm, người lớn phải bảo vệ những đứa trẻ, cho dù dùng bất kỳ lý do gì để thoái thác cũng vô dụng.

Chuyện này, phải làm sao mới dạy cho Vượng Tử được, anh còn phải suy nghĩ thật kĩ, phải làm sao để Vượng Tử giữ được lòng cảnh giác, đồng thời cũng không đánh mất niềm tin vào người khác, đây là một vấn đề nan giải, anh phải suy nghĩ thật kĩ làm sao để giải quyết được vấn đề này.

"Vì sao lại không gọi điện thoại cho ba và mẹ?"

Vượng Tử giơ tay nhìn đồng hồ thông minh của mình: "Hỏng rồi ạ, không gọi điện thoại được, chú Tần nói chú ấy đã gọi điện cho ba, buổi tối ba sẽ đến đón con."

Tống Đình Thâm im lặng xoa đầu cậu: "Bà ngoại hôn mê bất tỉnh, tình trạng của mẹ con cũng không tốt hơn là mấy, mẹ cũng bị con dọa sợ rồi, Vượng Tử, từ trước tời giờ ba chưa từng thấy mẹ con như vậy, nếu như hôm nay con xảy ra chuyện gì, mẹ con chắc chắn sẽ suy sụp mất."

Vượng Tử vội vàng nói: "Vậy chúng ta mau về nhà thôi ba! Mau lên!"

Tống Đình Thâm gật đầu nhẹ: "Tí nữa dùng điện thoại của ba gọi cho ông bà ngoại, nhưng mà ba có một chuyện muốn bàn bạc với con. Cho dù ai hỏi tới, con cũng không được nói là đi với chú Tần nha, nhất là không được nói với mẹ, có được không?"

Vượng Tử không hiểu: "Tại sao?"

"Bây giờ giải thích với con cũng không rõ ràng lắm, nếu như mẹ con biết là chú Tần dẫn con đi, mẹ con sẽ vô cùng tự trách bản thân, mẹ con sẽ cho rằng đấy đều là lỗi của bản thân mình." Tống Đình Thâm cười khổ sờ khuôn mặt Vượng Tử: "Chúng ta không phải đã nói là sẽ bảo vệ và chăm sóc mẹ hay sao? Con sẽ nói với ông bà ngoại và mẹ là con gặp một chú là bạn của ba, nhưng chẳng qua là do điện thoại hỏng, con đã ăn cơm tối ở chỗ của một chú mà ba quen, có được không?"

Tống Đình Thâm biết rõ, nếu như Nguyễn Hạ biết Tần Ngộ dẫn Vượng Tử đi, với tính cách của cô, rất có thể cô sẽ đi gặp Tần Ngộ, đây không phải là điều anh muốn, cô cũng có thể sẽ lâm vào trạng thái tự trách bản thân, sẽ cho rằng là mình đã khiến Vượng Tử gặp nguy hiểm, đây cũng không phải là thứ anh muốn nhìn thấy. Tần Ngộ có mục đích gì, anh cũng không muốn nghĩ, chỉ mong chuyện này ảnh hưởng đến gia đình nhỏ của bọn họ càng ít càng tốt.

Nên xử lý chuyện này như thế nào, làm như thế nào để kết thúc, làm như thế nào để trừng trị tên Tần Ngộ kia, những việc như này thì để một mình anh lo được rồi, cô không cần phải nhúng tay vào, cô chỉ cần đối mặt với cái tương lai không cần gặp lại Tần Ngộ nữa, cô chỉ cần biết đây chỉ là một chuyện hiểu lầm mà thôi, Vượng Tử không hề gặp nguy hiểm gì.

Vượng Tử suy nghĩ: "Vâng."

Tống Đình Thâm giơ tay ra: "Vậy chúng ta đập tay nào."

Lập tức thu hút sự chú ý của Vượng Tử, cậu cười hì hì đập tay với Tống Đình Thâm, coi như là hoàn thành giao ước giữa hai người đàn ông.

Trên đường lái xe về biệt thự, Vượng Tử gọi điện cho ông bà Nguyễn, hai người suýt chút nữa thì khóc, Tống Đình Thâm lại suy nghĩ sâu xa, anh đang suy nghĩ lời nói kia của Tần Ngộ.

Mặc dù trong đầu nghĩ rằng đó là điều không thể nào, cũng không thực tế, nhưng cái này cũng giải thích tại sao Tần Ngộ và Nguyễn Hạ chưa từng gặp nhau, mà hắn lại biết nhiều chuyện về Nguyễn Hạ như vậy.

Trên thế giới này thật sự sẽ có cơ hội thứ hai sao?

Anh không biết.

Tống Đình Thâm cũng không muốn suy nghĩ tiếp nữa, anh cũng không thể vì lời nói linh tinh của Tần Ngộ mà làm ảnh hưởng đến mình.

Anh bằng lòng tin tưởng người bên cạnh mình, cô còn đang chờ anh trở về nhà.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.